Cố Du Du sững sờ, sau đó rướn môi cười: “Cái gì mà đứng với không
đứng. Anh Hâm, mọi người đều là đồng nghiệp, đừng chia bè kết phái thế
chứ.” Nóin xong thì cười cười bỏ đi.
Anh Hâm phía sau khinh thường dựng thẳng ngón giữa lên với cô ta, sau đó nhìn về phía hai thang máy đang đi xuống bãi đậu xe.
Anh Béo lái xe rất thành thạo, thoáng chốc đã đến bệnh viện. Lúc ngồi trên xe Kỷ Hi Nguyệt mới biết vết thương của Ngô Phương Châu hình như
khá nặng.
Vừa mới xuống xe thì di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên. Cô lấy ra xem.
“Tiểu Nguyệt, cẩn thận anh Trần. Anh ta đang theo dõi cô.” Tin nhắn của Cố Du Du.
Hóa ra sau khi về chỗ ngồi Cố Du Du đã cân nhắc rất lâu, Trần Thanh
chung quy cũng là phó phòng, hơn nữa còn là nhân viên lâu năm, còn Vương Nguyệt chỉ là thực tập sinh, bản thân có nên mật báo không?
Nhưng nghĩ đến chuyện Trần Thanh là phó phòng lâu vậy rồi mà chẳng
mang lại lợi ích gì cho cô ta, vả lại bình thường còn chó cậy gần nhà,
còn không bằng Vương Nguyệt mang lại cô ta một tin tức lớn.
Cho nên, sau một hồi đắn đo, Cố Du Du quyết định đứng về phe Vương Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt đọc tin nhắn, mi tâm nhíu chặt, sau đó lập tức thuật lại với Liếu Đông và anh Béo. Anh Béo oán hận nói: “Tiểu Nguyệt, cô với
Liễu Đông vào đi. Tôi đi đối phó với Trần Thanh. Bảo đảm anh ta sẽ không tìm ra các cô.”
“Anh Béo, anh không sao đó chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Không sao.” Anh Béo vỗ vỗ ngực, kiên định gật đầu.
“Được. Vậy chúng tôi vào trong, anh nhớ cẩn thận. Nếu anh ta dám gây rối, anh cứ báo cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh Béo.
‘Tôi hiểu rồi. Yên tâm đi.” Anh Béo cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt với Liễu Đông cấp tốc tiến vào bệnh viện tìm phòng cấp cứu.
Ngay sau đó bọn cô đã tìm được Ngô Phương Châu trong phòng cấp cứu.
Chàng trai trẻ lúc này đang ngồi trên giường bệnh với miếng vải gạc quấn quanh trán, trên mặt vẫn còn lưu lại vết máu.
Trên một cánh tay cũng bị quấn vải gạc. Có một đồng nghiệp cảnh sát đang ngồi đối diện vừa hỏi vừa ghi chép.
‘Ngô Phương Châu!” Kỷ Hi Nguyệt vội àng bước vào bên trong.
“Vương Nguyệt! Liễu Đông!” Ngô Phương Châu xoay đầu lại thì nhìn thấy hai người, lập tức nở nụ cười nói: “Hai người tới sớm vậy sao.”
Liễu Đông vội nói: “Tôi nhận được tin tức mà hết cả hồn. Chị Nguyệt vừa mới đi làm là tôi kéo qua đây luôn. Anh không sao chứ?”
“Không sao. Cũng may là túm được một tên.” Ngô Phương Châu rướn môi cười: “Đây là đồng nghiệp của tôi, Tiểu Lục.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Hi Nguyệt nhăn lại: “Tên trộm nào vậy, sao lại ngang ngược dám đánh cả cảnh sát?”
“Đã là trộm thì làm gì có người tử tế, đều hung ác tàn bạo cả thôi.”
Tiểu Lục lắc đầu nói, “Nếu Phương Châu không nổi tiếng với khả năng
chống đỡ và đánh trả thì ước chừng cái đầu đã tiêu đời rồi.”
“Mẹ kiếp, cậu đừng có nguyền rủa tôi chứ. Tôi chỉ là không cẩn thận thôi.” Ngô Phương Châu cười mắng đồng nghiệp của mình.
“Anh đúng là liều mạng. Sáng tinh mơ rồi mà còn theo dõi. Một mình
nguy hiểm biết bao nhiêu. Đợi lát nữa lãnh đạo tới tôi nhất định sẽ khơi cho mắng tiếp.” Tiểu Lục tuy nói vậy nhưng trong mắt lại là sự tán
thưởng và khâm phục.
Ngô Phương Châu có chút ngại ngùng nói: “Chẳng lẽ biết tên trộm ở
trong đó mà tôi lại bỏ qua cơ hội? Cũng may là túm được chứ không là bị
phê bình rồi.”
“Vậy tên trộm đâu rồi?” Liễu Đông hỏi.
“Trong đồn rồi, vẫn đang thẩm vấn. Tiểu Nguyệt, chuyện này cô không
thể đưa tin được. Dù sao những việc liên quan đến vụ tai nạn ô tô mới
vừa lắng xuống, lãnh đạo sợ nếu liên tục đưa tin sẽ gây hoang mang dư
luận, cho nên đợi sự việc rõ ràng rồi hẳn đưa báo. Thật ngại quá.” Ngô
Phương Châu cảm thấy có lỗi.
Liễu Đông ngạc nhiên, có chút dáng vẻ đáng thương.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Không sao. Tôi cũng cảm thấy chuyện này
khoan hãy đưa tin, tránh trường hợp những tên điên sau lưng tên trộm đó
hãm hại thêm nhiều người khác. Liễu Đông, nghe thấy chưa?”
“Chị Nguyệt, chị quyết là được. Tôi nghe theo chị hết.” Liễu Đông lập tức vẫy tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT