Châu Lê đờ đẫn nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh ta, sau đó quay qua nhìn Trần Thanh.
“Cậu ta là người được cấp trên phái xuống, có lẽ sẽ biết cách thủ
tiêu băng ghi hình. Cô đấy, sau này dùng đầu óc một chút đi.” Trần Thanh lo sợ nói.
“Vương Nguyệt lại muốn đi tìm tin tức, cho nên tôi để cô ta đau bụng, cho cô ta khỏi ra ngoài. Thực ra tôi đã sớm chuẩn bị thuốc sổ rồi.” Ánh mắt Châu Lê lấp lánh.
“Cô còn chuẩn bị thuốc sổ từ trước?” Trần Thanh kinh ngạc nhìn cô ta.
“Tôi định là mỗi lần cô ta ra ngoài, tôi sẽ cho cô ta dùng một ít. Cứ như vậy, không ra ngoài được thì lấy đâu ra tin tức.” Châu Lê nở nụ
cười nham hiểm.
“Chỉ có điều, lần này tôi lỡ tay bỏ quá liều, có khả năng là do kết
hợp với cà phê nên hiệu quả vượt ngoài dự kiến. Vương Nguyệt lại vừa
khỏi bệnh, thành ra phản ứng mới mạnh như vậy.” Châu Lê thầm trách mình
ngốc nghếch, biết vậy đã bỏ ít lại. Làm như vậy chắc chắn sẽ bị hoài
nghi, rồi làm gì có lần sau nữa.
Trần Thanh nghe cô ta nói mà sợ xanh mặt. Thủ đoạn của người phụ nữ
này thực sự quá nham hiểm, còn mỗi lần đều bỏ thuốc nữa chứ. Đây chẳng
phải là từ từ hại chết Vương Nguyệt sao?
“Anh Trần, anh, anh đừng sợ.” Châu Lê thấy Trần Thanh lộ vẻ hoảng sợ, nhận ra mình đã nói sai, “ Tôi cũng vì nhóm chúng ta thôi. Với lại
Vương Nguyệt quá ngạo mạn, hại anh Trần không hề nhẹ. Tôi cũng chỉ muốn
mọi người có cuộc sống thoải mái hơn thôi mà.”
“Châu Lê, sau này cô đừng làm chuyện này nữa, chúng ta không kiếm
được tin tức lớn là do chúng ta kém cỏi, cùng lắm là bị sa thải, nhưng
nếu cô tiếp tục làm vậy thì sớm muộn gì cũng gặp phiền phức, hậu quả có
khi phải ngồi tù cũng nên. Tuyệt đối đừng ngu ngốc để bị mắc sai lầm.”
Trần Thanh nói xong thì bỏ đi.
“Hứ, trước đây anh cũng muốn hại chết Vương Nguyệt còn gì.” Châu Lê
nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh, khinh thường nói, “Thảo nào vô dụng như vậy, toàn là người không có gan làm việc lớn. Đúng là xui xẻo, vào
nhầm cái nhóm có tên tổ trưởng bất tài.”
Kỷ Hi Nguyệt ở bệnh viên cả một buổi chiều, đợi truyền xong nước biển cô mới về nhà.
Vừa về nhà, thím Lý đã nấu sẵn món ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho cô. Lão Khôi đã dặn dò với bà.
Buổi tối, cô đang mơ màng ngủ thì di động đột nhiên vang lên.
Kỷ Hi Nguyệt thấy số điện thoại lạ, có chút tò mò. Cô nhận máy.
“Kỷ Hi Nguyệt.” Bên kia truyền đến một giọng nam không thể quen thuộc hơn.
“Triệu Vân Sâm?!” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
“Xem ra cô vẫn còn nhớ tôi nhỉ.” Triệu Vân Sâm cười khẩy.
“Anh tìm tôi làm gì?!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, giờ này anh ta nên ở Thụy Sĩ mới đúng chứ.
“Làm gì à? Ông đây bị cô hại chết rồi.” Triệu Vân Sâm bốc hỏa.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Triệu Vân Sâm, anh bị điên à? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện tới quấy rối tôi?”
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đi nói với chú ba mau thả tôi về nước. Nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt!” Triệu Vân Sâm gầm lên đe dọa.
“Đồ thần kinh! Anh có não không vậy? Anh nghĩ tôi có khả năng thay đổi quyết định của chú ba anh?” Kỷ Hi Nguyệt chửi lại.
Triệu Vân Sâm thở phì phò: “Thì cô cứ đi nói xem. Ba năm nay tôi đối
xử với cô đâu có tệ. Nếu có thì cô đã sớm trở thành người đàn bà hư hỏng rồi. Cô không biết cảm ơn tôi còn kêu chú ba đưa tôi ra nước ngoài?
Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?”
“Triệu Vân Sâm, đầu anh bị kẹp cửa rồi đúng không? Ngày trước bà đây
mù mắt mới theo đuổi anh ba năm. Anh coi tôi như con chó, gọi tới đuổi
đi, khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu không phải có chú ba
anh âm thầm bảo vệ, không chừng tôi đã sớm bị anh bán đi rồi! Anh còn
mặt mũi kêu tôi cám ơn anh? Sao da mặt anh còn dày hơn cả tường nữa
vậy?!”
Kỷ Hi Nguyệt tức mình chửi lại, đương nhiên cô cũng rất thất vọng
chính mình ba năm qua, tại sao lại đi mê muội một người đàn ông xấu xa
như vậy.
“Kỷ Hi Nguyệt, tôi không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Cô mau kêu chú ba để tôi về đi, cùng lắm là tôi hứa sẽ không qua lại với cô nữa
thôi.” Triệu Vân Sâm đột nhiên xuống giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT