Lần này Kỷ Hi Nguyệt không đẩy cậu ra, vì người cô rất yếu, bụng vẫn còn rất đau.
“Đến bệnh viện đi, tôi muốn kiểm tra xem có phải đã bị bỏ thuốc
không.” Kỷ Hi Nguyệt gần như dựa cả vào người Liễu Đông, bước chân rất
bồng bềnh.
“Tôi cõng chị.” Liễu Đông lập tức ngồi xổm xuống. Tay cậu vẫn chưa khỏi, bình thường là sẽ bế, nhưng bây giờ chỉ có thể cõng.
“Để tôi!” Anh Béo chạy đến. Đợi một hồi lâu không thấy bọn cô xuống, anh ấy đành phải leo lên lại.
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên lưng anh Béo. Anh Béo đi với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện cách đó không xa.
Kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh. Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã bị bỏ thuốc, hơn nữa liều lượng còn không nhỏ.
Vốn dĩ nếu pha vào nước trắng, Kỷ Hi Nguyệt có thể nghe ra mùi vị
không đúng, nhưng ngặt một nỗi lại pha vào cà phê, hai chất này sau khi
hòa tan với nhau sẽ tạo thành độc tố, khiến cho hiệu quả của thuốc sổ
càng mạnh hơn. Nếu không đến thăm khám sớm, kết quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Người phụ nữ Châu Lê này thực sự quá nham hiểm!” Liễu Đông sau khi
xem xong báo cáo sức khỏe, tức giận nói, “Tôi phải đi thưa kiện với
sếp!”
“Đúng vậy, đây là muốn giết người rồi còn gì. Sao Châu Lê có thể tàn nhẫn vậy chứ?” Anh Béo cũng nổi giận.
“Liễu Đông, trước tiên đừng nói gì cả, chúng ta không có bằng chứng!” Kỷ Hi Nguyệt vội ngăn cản Liễu Đông.
“Lẽ nào không có bằng chứng thì phải bỏ qua cho người phụ nữ nham hiểm này?” Liễu Đông tức đến đỏ mặt.
Anh Béo cũng nói: “Làm gì có chuyện được hời như vậy! Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt nói: “Các anh yên tâm, tôi không dễ bị ức hiếp vậy đâu. Nhưng bây giờ đừng đánh rắn động cỏ.”
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng
cách phòng cấp cứu không xa. Là Lão Khôi, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt sốt ruột.
“Tôi muốn uống một chút sữa, Liễu Đông, cậu đi mua giúp tôi nhé. Anh
Béo, làm phiền anh cầm balo trên xe vào giùm tôi, tôi cần gọi điện
thoại.”
“Được.” Hai người rời khỏi đó.
Lão Khôi thấy hai người đàn ông ra ngoài thì lập tức chạy vào: “Tiểu thư, cô làm sao vậy? Suýt nữa bị cô dọa chết rồi.”
“Lão Khôi, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu.
“Cậu chủ kêu tôi bảo vệ cô.” Lão Khôi đáp, “Mà cô có chuyện gì vậy? Bị bệnh à?”
Lão Khôi không dám nói, thật ra là bởi vì IT đã gọi cho Tiêu Ân, nói
là anh ấy nhìn thấy trong màn hình giám sát của Cảng Long hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt được người khác cõng trên lưng chạy xuống bãi đậu xe.
Lão Khôi nghĩ, không ngờ cậu chủ lại kêu một hacker tầm cỡ quốc tế
giám sát nhất cử nhất động của Kỷ Hi Nguyệt. Xem ra cậu chủ rất quan tâm đến vị Kỷ tiểu thư này.
“Tôi bị một kẻ tiện nhân bỏ thuốc, cũng trách tôi không cẩn thận. Bây giờ không sao rồi, anh không cần lo lắng. Đừng nói với cậu chủ của anh
nhé, nếu không tôi sẽ bị mắng.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
“Chuyện này?” Lão Khôi có chút khó xử. Tiêu Ân đã nhìn thấy video đó rồi, anh ta biết giải thích thế nào đây?
“Cứ nói là tôi đến tháng, có chút đau bụng nên đến bệnh viện lấy thuốc. Những chuyện khác tôi sẽ tự giải quyết.”
Lão Khôi đổ mồ hôi trán. Người phụ nữ này có xem anh ta là đàn ông không? Mấy lời thế này sao có thể nói tự nhiên như vậy chứ?
Nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy thoái mái, vì cảm giác Kỷ Hi
Nguyệt rất gần gũi chan hòa với bọn họ, hầu như không coi bọn họ là cấp
dưới.
“Kẻ nào đã bỏ thuốc cô vậy?” Lão Khôi hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Lão Khôi, chuyện này
tôi sẽ tự giải quyết. Nếu chuyện gì cũng phải phiền đến cậu chủ anh, sau này tôi làm sao có thể đối mặt với nguy hiểm? Rồi làm sao đủ tư cách để đứng bên cạnh cậu chủ anh?”
Lão Khôi cảm thấy, Kỷ Hi Nguyệt của lúc này mặc dù đang trong bộ dạng xấu xí, nhưng ánh mắt sắc bén ẩn dưới cặp mắt kính thô kệch làm anh ta
nhớ ngay đến cậu chủ.
Lão Khôi nhanh chóng rời khỏi đó, và anh ta cũng không nói sự thật
với Tiêu Ân. Bởi vì anh ta thấy Kỷ Hi Nguyệt nói có lý. Nếu cô muốn trở
nên mạnh mẽ, nhất định phải tự mình xử lý được các loại nguy hiểm.
Chỉ là Lão Khôi lại quên mất một chuyện, bên cạnh Châu Lê còn có Tào Quang, là người mà cậu chủ đã sắp xếp vào bộ phận tin tức.
Lúc này Trần Thanh, Châu Lê và Tào Quang đang đứng trên sân thượng của đài truyền hình Cảng Long.
Trên đây cây xanh thoáng đãng, là nơi nghĩ ngơi thư giãn của nhân
viên đài truyền hình Cảng Long mỗi khi có thời gian rãnh, hoặc là nam
giới muốn hút thuốc cũng có thể lên đây, tiện thể thoáng khí.
“Châu Lê, cô đã làm gì rồi?” TrầnnThanh tức giận nhìn Châu Lê.
“Tôi, tôi có làm gì đâu?” Sắc mặt Châu Lê có chút căng thẳng, hơn nữa còn tái nhợt.
“Không làm gì? Tào Quang nói Vương Nguyệt đã vào bệnh viện rồi!” Trần Thanh nhìn Châu Lê bằng ánh mắt sắc bén.
“Cô ta vào bệnh viện thì liên quan gì đến tôi?” Châu Lê khó chịu nói.
Tào Quang lạnh lùng lên tiếng: “Tôi thấy cô đi rửa chiếc ly của Vương Nguyệt. Có phải cô đã cho gì vào đó không?”
Châu Lê sửng sốt: “Anh nói bậy bạ gì vậy? Tôi không có. Tào Quang, có phải anh bị quáng gà rồi không? Tôi đâu có giúp cô ta rửa ly. Tôi chỉ
rửa cái ly của mình thôi.”
“Cô cho rằng trong văn phòng không có camera sao?” Tào Quang lãnh đạm nói.
Sắc mặt Châu Lê thoáng tái nhợt: “Đã nói không có là không có. Tào
Quang, anh có phải cùng một nhóm với tôi không thế? Vương Nguyệt xảy ra
chuyện, đối với chúng ta hoàn toàn là chuyện tốt chứ đâu phải chuyện
xấu? Anh Trần, chiều nay bọn họ lại muốn ra ngoài kiếm tin tức. Nếu tiếp tục kiếm được bản tin lớn, anh chắc chắn sẽ bị sếp la mắng.”
Sắc mặt Trần Thanh hệt như cái bảng màu, anh ta nheo mắt nói: “Cô
đừng phủ nhận. Đều là người của mình, cô nói đi, rốt cuộc cô đã làm gì?
Chúng ta còn phải dự phòng cho sau này, tránh trường hợp cô bị Vương
Nguyệt tóm được thì ngay cả công việc cũng không giữ lại được đâu.”
Châu Lê thất kinh, đưa mắt nhìn Tào Quang.
“Tào Quang cũng là sợ cô xảy ra chuyện thôi. Cô chung nhóm với chúng
tôi, nếu cô xảy ra chuyện, chúng tôi cũng bị liên đới. Sau này trước khi làm việc, cô có thể nào bàn bạc trước với chúng tôi một câu được
không?” Trần Thanh liếc nhìn Tào Quang, sau đó nói với Châu Lê.
Thái độ Tào Quang đã dịu lại: “ Cô muốn giúp anh Trần, muốn đối phó
với Vương Nguyệt thì cô cũng phải thông minh lên một chút. Đừng làm ra
chuyện chỉ cần liếc mắt một cái là biết tỏng. Như thế chỉ hại mình hại
người thôi.”
Châu Lê thoáng sửng sốt, sau đó bực bội nói: “Anh còn xem chúng ta là một nhóm à?”
“Rốt cuộc cô đã làm gì? Vương Nguyệt liệu có xảy ra chuyện gì không?” Trần Thanh gấp gáp nói.
Châu Lê đáp: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ. Quá lắm là bị đau bụng
thôi. Tôi chỉ bỏ một ít thuốc sổ vào cà phê của cô ta, không chết được
đâu. Ai bảo cô ta ngạo mạn, làm người khác ngứa mắt!”
“Thuốc sổ? Cô?” Trần Thanh cạn lời với cô ta.
“Anh Trần, có khi nào kiếm được hình ảnh trong camera giám sát của
văn phòng không? Lỡ như phát hiện tôi đi rửa ly cho Vương Nguyệt, liệu
tôi có xảy ra chuyện gì không?” Châu Lê bắt đầu sợ hãi.
“Bây giờ cô mới biết sợ sao?” Trần Thanh gãi đầu, “Tào Quang, giờ
phải làm thế nào đây? Chúng ta là một nhóm, cũng không thể thấy chết mà
không cứu được đúng không?”
Tào Quang lạnh lùng nhìn Châu Lê: “Vương Nguyệt vừa mới khỏi bệnh thì cô lại đi bỏ thuốc sổ. Nếu không có gì nghiêm trọng thì còn may, lỡ mà
nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ lớn chuyện. Đến lúc đó giám sát nhất định
sẽ điều tra.”
“Vậy, vậy làm thế nào bây giờ?” Châu Lê nóng ruột.
“Cô đúng là không có đầu óc!” Tào Quang lạnh nhạt nói, “Tôi sẽ nghĩ
cách. Nhưng lần sau muốn khi làm chuyện này, mong cô phải hỏi ý kiến của chúng tôi trước. Tôi không muốn bị cô liên lụy rồi bị sa thải đâu!”
Tào Quang nói xong thì bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT