Hạ Tâm Lan thoáng sững người, sau đó bật cười, nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói; “Tiểu Nguyệt, cô xem phim nhiều quá rồi đấy. Ai mà chẳng biết mỗi thành phố và mỗi quận đều có lực lượng đặc nhiệm chứ? Chẳng qua là tương đối kín tiếng, không được phép gặp người bên ngoài thôi. Vả lại Cố Cửu đã
nói cô không phải người ngoài, hơn nữa Triệu Húc Hàn tin tưởng cô như
vậy, tôi cũng không có lí do gì không tin cô.”
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người: “Lẽ nào là tôi nghĩ nhiều rồi?”
“Chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều. Giống như trường hợp giúp cảnh sát
bắt hung thủ của vụ án phóng hỏa lần trước vậy, thỉnh thoảng chúng tôi
sẽ nhận được lệnh tương tự. Chính xác mà nói, nơi nào cần bảo vệ công lý thì nơi đó có chúng tôi.”
Hạ Tâm Lan cười, cầm hành lý của Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng ngôi nhà ngói đỏ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười khan. Xem ra cô xem nhiều phim của đài truyền hình Cảng Thành rồi, nên cái gì cũng có thể suy diễn.
Mọi người đều là những người đáng mến nhất của đất nước, sao qua đầu cô lại nghĩ họ đáng sợ thế không biết.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy hổ thẹn.
Thực ra cô rất khâm phục những người đó, cũng hy vọng có thể trở
thành một trong những thành viên của bọn họ, để có thể thúc đẩy cái
thiện và trừng phạt cái ác. Sở dĩ cô chọn nghề phóng viên, là bởi vì
cũng bắt nguồn từ tâm tư này. Chỉ là cô quá yếu, nên chưa từng nghĩ sẽ
đi được con đường quân nhân.
Nhưng bây giờ cô rất hâm mộ Hạ Tâm Lan. Một người phụ nữ có thể theo
đuổi công việc này, quả thực rất đáng quý mến và trân trọng.
Bước chân vào nhà ngói đỏ, ở lầu một là sân huấn luyện kéo dài đến
phía sau, độ cao chạm trần khoảng năm mét, nhìn tổng thể như một sân thể dục thu nhỏ.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dàn thiết bị ở đây, con người như muốn rớt cả ra ngoài.
“Wow, ở đây quá tuyệt vời!” Máu huyết trên người Kỷ Hi Nguyệt sôi trào.
“Haha, buổi tối chúng ta có thể thử tập luyện.” Hạ Tâm Lan nhướng mày.
“Thật sao? Được đấy được đấy. Mấy sợi dây thừng này dùng để làm gì
vậy?” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới trước một sợi dây thừng thô ráp màu đen, khẽ kéo thử, cô phát hiện tính đàn hồi vô cùng tốt.
“Dùng để vượt nóc băng tường. Lát nữa sẽ dạy cho cô. Bây giờ đi cất
đồ đạc rồi ăn cơm đã.” Hạ Tâm Lan thấy dáng vẻ tò mò của cô y như một
đứa con nít thì lắc đầu khẽ cười. Điểm này của Kỷ Hi Nguyệt quả thực chó chút giống cô ấy.
Nhưng cô ấy đâu biết Kỷ Hi Nguyệt là bị dồn ép mới thành ra như vậy.
Nếu không có một tháng hơn bị cưỡng ép tập luyện, cộng thêm chuyện từng
phải chiến đấu thực tế, thì làm sao có một Kỷ Hi Nguyệt yêu thích tập
luyện như bây giờ.
Đôi khi cảm giác thành tựu chính là nguồn cảm hứng khơi dậy sự nổ
lực, khiến người đó làm việc chăm chỉ hơn để đạt được cấp độ tiếp theo.
Triệu Húc Hàn được xem là người nuôi cấy sự yêu thích cho Kỷ Hi Nguyệt trong phương diện này.
“Phải đợi ăn cơm sao? Có thể tập trước được không?” kỶ Hi Nguyệt hơi bị ngứa ngáy.
“Không được, tôi đói rồi. Ăn no xong thì đi bộ về lại, coi như là
tập luyện luôn. Tập luyện mệt mới có thể ngủ ngon.” Hạ Tâm Lan liếc xéo
cô.
Kỷ Hi Nguyệt hết cách, đành phải nghe lời.
Trên tầng hai là một dãy phòng. Mặc dù Hạ Tâm Lan là người khô khan,
nhưng lại trang trí tất cả căn phòng đều là màu hồng. Hơn nữa còn có rất nhiều búp bê và chậu cây nhỏ xinh, muôn hình đủ sắc. Khóe miệng Kỷ Hi
Nguyệt không khỏi run rẩy.
Xem ra người phụ nữ này cũng có cũng có tâm hồn thiếu nữ. Nhưng mà ai chẳng có tâm hồn thiếu nữ chứ?
“Cô ở phòng này đi. Bình thường mẹ tôi đến sẽ ở lại đây, nên rất sạch sẽ.” Hạ Tâm Lan xách hành lý vào.
“Wow, gấu bông to quá!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một con gấu bự màu xám tro thì kinh ngạc hô lên, sau đó lập tức nhào tới ôm chầm lấy nó, cảm
giác mềm mại khiến cô rất thoải mái.
“Đó là con gấu mà Cố Cửu đã tặng.” Hạ Tâm Lan đột nhiên nói một câu.
Chương 288: Huấn luyện đặc biệt (III)
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, thấy vẻ mặt hờn mát của Hạ Tâm Lan, cô lập
tức buông con gấu ra: “Haha, thì ra là của Cố Cửu tặng à. Cái người này
sao mà ấu trĩ thế không biết.”
“Cũng được mười năm rồi. Đó là quà tặng nhân dịp sinh nhật năm tôi
mười tám tuổi.” Hạ Tâm Lan thở dài, “Tiểu Nguyệt, cô phải đối xử tốt với anh ấy đấy nhé. Mặc dù con người của anh hơi phong lưu, nhưng tính tính lại rất tốt. Hồi nhỏ anh ấy rất biết che chở cho tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, nói: “Tâm Lan, đừng nói cô buông không đặng đấy chứ?”
“Không, buông không được cũng phải buông. Cô nói rất đúng, hai người
đã không yêu thương nhau, cho dù có cưỡng ép ở bên nhau cũng sẽ không
hạnh phúc. Huống hồ gì tôi và anh ấy chưa ở bên nhau đã đánh nhau đến
đầu vỡ máu rơi. Tôi không muốn phải đau lòng nữa.”
Hạ Tâm Lan dựa vào thành lan can, ánh mắt có chút tổn thương.
“Nếu đã nghĩ thông rồi thì phải vui vẻ lên. Thứ này nên cho người
khác đi. Nhìn thấy đồ anh ấy tặng cô cũng đâu dễ chịu gì. Tôi nói với cô nhé, nếu tôi thất tình, tôi sẽ vứt hết những thứ liên quan đến bạn trai cũ, sau đó cố gắng tìm một người mới.” Kỷ Hi Nguyệt khuyên bảo cô ấy.
“Cô đừng nói với tôi cô cũng phong lưu đa tình đấy nhé.” Hạ Tâm Lan không khách khí nói.
“E hèm. Tôi nào có phong lưu đa tình. Đây là tôi đang nói về cách
chữa thất tình tốt nhất thôi. Hay là tối nay sau khi tập luyện chúng ta
đi uống một ly đi. Tôi sẽ cùng cô giải tỏa một chút?” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Thật sao?” Mắt Hạ Tâm Lan sáng lên.
“Tất nhiên, chúng ta là bạn tốt mà. Với lại đô của tôi cũng hơi bị khá đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
“Vậy mau đi ăn cơm thôi.” Hạ Tâm Lan thoáng chốc hết đau lòng, đặt đồ đạc xuống rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt tới một quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm.
Hai người phụ nữ vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí vô cùng tốt. Giữa hai người càng lúc càng hiểu nhau hơn.
Hạ Tâm Lan không ngờ Kỷ Hi Nguyệt nhỏ hơn cô ấy đến bảy tuổi, nhưng
cách nói chuyện lại rất chín chắn trưởng thành. Nhìn thế nào cũng không
giống sinh viên đại học.
Hạ Tâm Lan nghĩ, có lẽ Kỷ Hi Nguyệt đã trải qua cái chết của mẹ, cộng thêm chuyện thất tình với Triệu Vân Sâm, thành ra cô mới có sự hiểu
biết thấu đáo như vậy.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì được lĩnh hội sâu sắc sự máu lửa, kiên cường
chính trực của một quân nhân trên người Hạ Tâm Lan. Cô thực sự rất khâm
phục.
Một người phụ nữ tốt như vậy sao lại đi say đắm Cố Cửu chứ? Cố Cửu đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Mặc dù cô cảm thấy Hạ Tâm Lan rất tốt, nhưng thực tâm cô không muốn
cô ấy với Cố cửu thành một đôi. Thực tế là hai người không hợp với nhau. Hạ Tâm Lan xứng đáng có được một người đàn ông biết bao dung cô ấy hơn.
Xong bữa tối, hai người về lại nhà ngói đỏ sau nửa giờ đi bộ.
Hai người đổi sang đồ thể thao xong, Hạ Tâm Lan kêu Kỷ Hi Nguyệt khởi động cho nóng người trước.
Ở đây có máy chạy bộ, nệm nhảy, bao cát, ngựa gỗ, xà đơn, xà kép, và
cả chướng ngại vật bậc thang. So với những nơi huấn luyện trước đây Kỷ
Hi Nguyệt nhìn thấy, ở đây hoành tráng hơn rất nhiều.
Đây mới thực sự là nơi huấn luyện của quân nhân.
Kỷ Hi Nguyệt chạy bộ xong, Hạ Tâm Lan dạy cô đánh bao cát. Kỷ Hi
Nguyệt nghĩ bụng, quay về cô phải kêu đại ma vương sắm thêm thiết bị
mới được.
Nhưng cô đánh cùng thím Lý và đại ma vương thì kinh nghiệm sẽ thực tế hơn một chút, chỉ là mấy thứ khác thì cô không chắc. Lát sau Hạ Tâm Lan tới nắm lấy sợi dây thừng màu đen, cô tò mò nhìn theo, trong căn phòng
có hai sợi dây hai bên.
Hạ Tâm Lan kéo sợi dây buộc vào eo cô ấy, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Kỷ Hi Nguyệt, Hạ Tâm Lan bật thẳng lên.
Hai sợi dây thừng giúp cô ấy bật lên bật xuống liên tục, hơn nữa Hạ
Tâm Lan còn có thể đá vô lê* trên không và bước tốc độ nhanh trên bốn
bức tường xung quanh.
(Vô lê: trong tiếng việt, từ vô lê bắt nguồn từ ‘Volee’ trong
tiếng Pháp. Đây được xem là một trong những kỹ thuật đẹp mắt nhất trong
bộ môn bóng đá. Một cú đá được gọi là vô lê khi quả bóng được sút bằng
chân ngay trên không trung – nguồn: Wikipedia.)
Chỉ cần rớt xuống, sợi dây thừng sẽ nảy lên, vì vậy dụng cụ này được dùng để luyện khả nang bật nhảy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT