“Anh ấy có hiểu được trái tim phụ nữ đâu mà. Được rồi được rồi, bây
giờ cũng chưa muộn. Cố Cửu vẫn luôn xem cô như em gái, đừng vì chuyện
này mà làm tổn thương đến tình cảm của hai nhà. Cuộc đời này có thể trở
thành bạn bè của nhau đã là một duyên phận rất lớn, nên chúng ta phải
biết quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Hạ Tâm Lan và Cố Cửu nhìn nụ cười trên gương mặt cô, bọn họ đều cảm
thấy thình thoảng Kỷ Hi Nguyệt nói ra những câu nói như một người nhìn
thấu sự đời, rất lý trí và chín chắn.
“Phải rồi, em gái Mỹ Tâm của anh muốn gặp em. Ăn xong chúng ta về trước nhé.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được. Em cũng muốn về để chỉnh lý tin tức gửi
cho bên phía Cảng Thành. Dù sao đây cũng là thành tích của em. Huống hồ
với bộ quần áo này cũng không thể ra ngoài chơi được.”
Lúc này di động của Cố Cửu đột nhiên vang lên.
“Là Hàn thiếu.” Cố Cửu khẽ đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi nhận máy.
“Hàn thiếu, rãnh rỗi à? Hôm nay không về Cảng Thành sao?” Cố Cửu nói.
Âm thanh phía bên kia Kỷ Hi Nguyệt không nghe được.
“Đang ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt và Tâm Lan. Lát nữa phải về nhà cổ thay quần áo. Hai người phụ nữ này bắt được tên hung thủ xong thì bộ dạng
bẩn thỉu y chang ăn xin, tôi mà mang ra ngoài thì mất mặt lắm.” Cố Cửu
ghét bỏ nhìn hai người phụ nữ.
Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt không hẹn mà cùng dựng ngón giữa với anh ấy.
Sau đó hai người kinh ngạc nhìn nhau rồi phá lên cười.
“Tiểu Nguyệt, không ngờ cô cũng thô bỉ thế đấy.” Hạ Tâm Lan ở trong
quân đội với nam binh thì quen rồi, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt cũng
giỡn dơ như vậy.
“Đây gọi là tính cách thật. Hơn nữa cô không cảm thấy anh ta rất đê tiện sao?” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
“Đúng đúng đúng, rất đê tiện, haha. Tiểu Nguyệt, chơi với cô vui thật đấy, thất tình cũng không thấy đau khổ.” Hạ Tâm Lan cười nói.
“Đừng yêu tôi là được. Tôi không phải lesbian.” Kỷ Hi Nguyệt đùa giỡn.
“Biến đi!” Hạ Tâm Lan đẩy cô, hai người phụ nữ cười đùa, tình bạn cũng từ từ le lói.
Cố Cửu đánh mắt nhìn hai người phụ nữ, thấy bọn họ cười với nhau, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy yên ổn.
“Cậu muốn qua đây? Ồ, được. Vậy đợi cậu ở nhà cổ.” Cố Cửu nói xong thì cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu nhưng không hỏi.
“Cố Cửu, là Triệu Húc Hàn sao?” Hạ Tâm Lan hỏi.
Cố Cửu gật đầu: “Phải, chiều nay cậu ấy muốn qua nhà cổ.”
Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cô với Triệu Húc Hàn
không phải rất thân sao? Thực ra tôi rất tò mò, Triệu Húc Hàn nổi tiếng
là nam thần lạnh lùng, sao lại giúp cô tìm tài liệu hay vậy?”
“Ủa? Hàn thiếu có giúp đỡ sao?’ Cố Cửu kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu ngại ngùng nói: “Quan hệ giữa Hứa Đại Mã Bổng và Chu Bách là anh ấy tìm được.”
“Hèn gì, anh nói sao một mình em có thể tìm ra manh mối nhanh vậy được!” Cố Cửu lập tức nói.
Hạ Tâm Lan đáp trả: “Cũng không thể nói như vậy. Cho dù có sơ đồ quan hệ thì cũng cần tới trực giác của Tiểu Nguyệt mới khiến Kiều Nhâm nghi
ngờ người này.”
“Ha, xem ra cô thực sự thua đến bái phục nhỉ.” Cố Cửu nhìn Hạ Tâm Lan nói.
“Chuyện này có gì đâu mà mất mặt. Hạ Tâm Lan tôi có chơi thì có chịu. Tôi thực sự khâm phục Tiểu Nguyệt. Mặc dù trực giác là chuyện không
đáng tin cậy, nhưng sự tự tin của cô ấy đã cảm hóa được tôi. Cũng vừa
hay là hoàn toàn chính xác, Hoàng Đào cũng không cần chịu khổ nữa.”
Hạ Tâm Lan ăn nói thoải mái.
Cố Cửu gật đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nhớ đến vụ án tử thi dạo trước tên
hung thủ cũng nhanh chóng bị tóm gọn thì không khỏi nói: “Trực giác của
Tiểu Nguyệt thực sự khiến người ta sợ hãi. Tiểu Nguyệt, không phải em có năng lực đặc biệt gì đấy chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT