Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 212: Bắt đầu điều tra (VII)


2 năm

trướctiếp

“Mất đi người thân thì cũng chẳng ai còn lý trí. Bọn họ vốn dĩ không muốn đợi, chỉ muốn nhanh chóng có kết quả rồi xử phạt hung thủ mới cảm thấy an tâm. Cho dù không phải là hung thủ thực sự nhưng mọi bằng chứng quả thực đều đang hướng về Hoàng Đào.”

Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài nói, “Cho nên chúng ta phải càng nhanh càng tốt. Tôi từ bỏ thời gian đi di lịch để tìm kiếm sự thật, không thể để Hoàng Đào chịu nỗi oan khuất này được. Một khi đã bị kết án, không tử hình thì cũng là tù chung thân, điều đó cũng không khác gì chấm hết một cuộc đời.”

“Chắc chắn sẽ bị phán tử hình, hoặc nhiều nhất là hoãn thi hành án một thời gian, bởi vì cảnh sát cũng có điểm nghi ngờ, cho nên cần một chút thời gian nữa để đi sâu vào tìm hiểu, nhưng chuyện này cũng tùy vào vận may của Hoàng Đào.”

Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến phán quyết ở kiếp trước, sau đó gật đầu nói: “Tôi sẽ tìm ra hung thủ thật sự.’

“Xía, tự tin quá là thành ra tự đại đấy.” Hạ Tâm Lan cho xe rẽ vào bãi đậu xe của một khu dân cư, bởi vì là xe quân dụng nên được thông qua mà không bị cản trở.

Đến trước cửa nhà Hoàng Đào mới phát hiện các bức tường xung quanh đều bị bôi xóa bằng mực đen mực đỏ, nào là hung thủ phóng hỏa, kẻ giết người, đi chết đi, không chết được tử tế, vân vân các thứ. Nhìn vào là cảm thấy kinh khủng sởn cả tóc gáy.

Mở cánh cửa gỗ là một người phụ nữ đang ôm con, vừa nhìn là đã biết vợ của Hoàng Đào.

Kỷ Hi Nguyệt thấy tướng mạo cô ta khá ổn, dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt có chút sắc bén, tóc tai hơi rối, mặt mũi tái nhợt, có vẻ hai đêm nay cô ta không được nghĩ ngơi tốt.

“Các cô là ai?” Người phụ nữ cách song cửa sắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan hỏi.

Hạ Tâm Lan lấy chứng nhận quân nhân ra: “Bên cục kêu chúng tôi đến thăm hỏi và an ủi gia đình chị.”

“Không cần, con tôi vừa mới ngủ, tôi cũng mệt rồi, muốn được nghĩ ngơi.” Từ Thiến, vợ của Hoàng Đào lập tức khó chịu lắc đầu, muốn đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt chặn cánh cửa lại: “Cô Từ Thiến, chúng tôi vẫn còn vài vấn đề muốn hỏi cô.”



Vẻ mặt Từ Thiến mất kiên nhẫn: “Không phải đã hỏi hết rồi sao? Cảnh sát các cô làm việc kiểu gì vậy? Chồng tôi bị oan khuất, các cô không đi tìm bằng chứng mà cứ tới làm phiền tôi là thế nào? Tôi làm sao mà biết được.” Nói rồi mắt đỏ lên.

“Tôi chỉ muốn hỏi là người bạn trai đầu tiên của cô tên gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt ho khan một tiếng rồi hỏi.

Từ Thiến bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt có chút bối rối.

“Cô, cô nói gì vậy? Cái gì mà bạn trai đầu tiên? Tôi không có bạn trai đầu tiên.” Từ Thiến Lập tức phủ nhận.

“Thật sự không có?’ Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, “Thời đại học cũng không có?”

“Đại học? Chuyện này cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Ai trong thời đại học mà không có đối tượng mình thích, việc này thì có liên quan gì đến vụ án? Các cô không phải đang nghi ngờ tôi đấy chứ?” Từ Thiến vội vàng nói.

Hạ Tâm Lan cau mày đáp: “Cô Từ Thiến, cô đừng gấp gáp. Bây giờ tất cả bằng chứng đều đang bất lợi cho chồng cô, hơn nữa cần phải điều tra danh tính và thân nhân của mười ba người đã khuất. Lực lượng cảnh sát cũng đã điều động hàng trăm cảnh sát để tìm chứng cứ vô tội cho chồng cô, lẽ nào cô không thể phối hợp một chút sao?”

“Tôi không phối hợp cái gì? Muốn điều tra các người đi mà điều tra người khác ấy. Chuyện này thì có liên quan gì đến bạn trai cũ của tôi, đúng là chả hiểu ra làm sao. Tôi mệt rồi. Mời các cô đi cho!’ Từ Thiến nói xong thì dứt khoát đóng cửa.

Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan đưa mắt nhìn nhau.

“Đã cảm thấy có vấn đề chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn Hạ Tâm Lan.

Hạ Tâm Lan cau chặt mày: “Phản ứng có chút kỳ lạ, chỉ là hỏi thăm thôi, có cần phải kích động vậy không? Để tôi gọi điện cho phó đội trưởng Kiều. Người phụ nữ này quả thực phải điều tra kỹ càng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp