Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt cô ta mà bật cười: “Hạ Tâm Lan, mặc dù EQ của cô hơi thấp nhưng tôi tin cô không làm ra loại chuyện thương thiên
hại lý đó đâu.”
Khóe miệng Hạ Tâm Lan run rẩy: “Điều đó cũng chưa chắc, bây giờ cô đang cướp người đàn ông của tôi.”
“Lúc trước tôi còn hơi sợ, nhưng hiện tại đã có vụ cá cược. Tôi tin
cô là người cược được thua được, nếu cô không phải là người như vậy thì
chỉ trách là tôi mù mắt.” Kỷ Hi Nguyệt leo lên ghế phó lái.
Hạ Tâm Lan nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô, khẽ cười nói: “Coi như cô
còn biết quan sát. Người có thực lực như tôi, cho dù có muốn giết chết
cô cũng phải để cược xong mới ra tay.”
“Haha, vậy tôi phải cẩn thận mới được. Chỉ sợ đến lúc cô thua rồi không giữ lời thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
Hạ Tâm Lan lập tức đáp trả: “Không bao giờ có chuyện đó. Hạ Tâm Lan
tôi ai mà không biết, không cược thì thôi, đã cược rồi thì nhất định sẽ
tuân thủ giao hẹn. Huống hồ, cô thua là cái chắc.”
“Ồ, sao cô biết chắc là tôi thua? Lẽ nào cô tìm được kẻ phóng hỏa rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng hơi run, đừng nói cô ta kiếm được tên Chu Bách kia rồi chứ?
Hạ Tâm Lan từ phía sau lấy một sấp tài liệu cho Kỷ Hi Nguyệt: “Cô xem đi. Tối qua tôi đã kêu người gửi cho tôi hồ sơ và tư liệu chi tiết của
vụ hỏa hoạn. Hoàng Đào chắc chắn là kẻ phóng hỏa.”
“Cái này có tính là cô ăn gian không đây?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ta.
Khóe miệng Hạ Tâm Lan khẽ giật, cô ta khởi động xe phóng ra ngoài:
“Dù sao cô đã nói Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa nên tôi cũng muốn xác thực trước một chút. Nhưng để cô có cơ hội công bằng, tôi sẽ đưa
cô qua đó để cô tìm hiểu rõ hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được.”
Hạ Tâm Lan khẽ câu lên một nụ cười, thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt
rối rắm của Kỷ Hi Nguyệt, thầm nhủ bằng chứng đã rành rành ra đó, xem cô làm sao thắng được tôi.
Để chứng tỏ bản thân không chiến thắng dễ dàng, cô ta sẽ cố gắng hết
sức để Kỷ Hi Nguyệt biết nhiều chuyện hơn, như vậy mới tính là công
bằng.
Vụ hỏa hoạn xảy ra vào khoảng 1 giờ 30 phút sáng ngày 15 tháng 5.
Midnight Charm là hộp đêm cao cấp nổi tiếng ở thủ đô, khách khứa ra vào
đông đúc, hơn nữa còn chơi rất muộn.
Hoàng Đào có quan hệ xã hội khá tốt nên người quen đến chơi cũng rất nhiều, công việc làm ăn cũng rất phát đạt.
Hộp đêm của anh ta là một tòa nhà bốn tầng riêng biệt, ngọai trừ tầng một là sảnh bar ra thì ba tầng trên đều là phòng bao riêng.
Ở mỗi tầng đều có một gian bếp nhỏ, ngọn lửa bùng lên ở khu bếp tầng 3. Lúc đó ngoài mười người khách ở ba phòng bao riêng thì còn có ba
người phục vụ. Sau khi hỏa hoạn xảy ra, cửa thoát hiểm bị khóa ở bên
ngoài, thế là cả mười ba người đều bị tử vong.
Vốn dĩ vẫn còn cầu thang bên cạnh phòng bếp có thể ra ngoài, nhưng
do khu vực bếp phát nổ, ngọn lửa bốc lên quá mạnh nên cả mười ba người
bỏ đều bỏ chạy về hướng cửa thoát hiểm an toàn.
Nhưng không ngờ là cửa thoát hiểm đã bị khóa, cộng thêm khói bốc lên
quá mạnh, nên lúc cửa thoát hiểm được cạy phá thì không còn ai sống sót.
Điều tra về mối quan hệ giữa mười ba người, phát hiện có đối thủ của
Hoàng Đào là Hứa Đại Mã Bổng cũng ở bên trong, anh ta và hai người bạn
chết trên hành lang.
Ánh sáng trong hộp đêm quá mờ nên camera hầu như cũng không có tác dụng.
Cửa thoát hiểm căn bản rất ít người qua lại. Nhưng camera duy nhất
bắt được cảnh Hoàng Đào đêm đó cãi nhau với Hứa Đại Mã Bổng ở cửa thoát
hiểm, suýt chút nữa cả hai đã lao vào đánh nhau.
Hơn nữa trước đó đã có người nhìn thấy Hoàng Đào cầm dây xích cỡ lớn dùng để khóa cửa thoát hiểm bỏ trong văn phòng của anh ta.
Trên ổ khóa cũng có dấu vân tay của Hoàng Đào.
Như vậy là đã có ba điểm bằng chứng hướng về Hoàng Đào, chẳng trách
anh ta bị tóm ngay lập tức. Những điều tra sau đó nếu không ráng sức tìm bằng chứng khácc thì căn bản chuyện này như ván đã đóng thuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT