Song lúc Triệu Húc Hàn xuống lầu lại không nghe tiếng chân của Kỷ Hi Nguyệt xuống theo. Anh khẽ cau mày.
Ban nãy anh đánh cô là vì cô dọa anh sợ hết hồn. Người phụ nữ này
thực sự không biết phân biệt nặng nhẹ, đánh cô cũng là để sau này cô
biết thế nào là chừng mực.
Hơn nữa bản thân anh ghét nhất những việc không thể kiểm soát, vừa rồi anh thực sự đã có một thoáng hoang mang.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa xuống, trong lòng anh lại bắt đầu bất an. Anh đứng ở hành lang lắng tai nghe động tĩnh, phải chắc chắn là cô
không sao anh mới yên tâm đi tắm được.
Ba phút, năm phút trôi qua. Triệu Húc Hàn càng lúc càng bất an.
Tám phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì. Anh nhịn không được xoay người chạy lên lại.
Lên tới nơi vẫn nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt nằm bẹp trên thảm, không hề có dấu hiệu động đậy.
“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn hoảng hốt, gương mặt điển trai lập tức biến sắc. Anh sải bước lao đến, miệng hoảng sợ hét lên.
Kỷ Hi Nguyệt không có động tĩnh. Triệu Húc Hàn sợ hãi, vội vàng lật
người cô lại thì nhìn thấy mặt cô tràn đầy nước mắt, hơn nữa còn ngủ
thiếp đi.
Triệu Húc Hàn thấy cô như vậy thì tim như bị va đập mạnh. Cơ thể anh run lên vì đau đớn.
Anh lập tức bế Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, đến phòng cô đặt cô lên giường rồi vào phòng tắm xả nước.
Trong lúc xã nước, anh đứng bên giường nhìn dáng vẻ mệt mỏi say ngủ
của Kỷ Hi Nguyệt. Trên gương mặt cô đều là nước mắt, giống hệt với chú
mèo nhỏ đáng thương vô tội, khiến lồng ngực anh bùng lên một loại xúc
cảm mà ngay cả bản thân cũng không thể giải thích.
Sau khi chuẩn bị xong nước tắm, anh cởi quần áo của Kỷ Hi Nguyệt ra.
Nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cô bầm tím thê thảm, trong lòng anh lại càng khó chịu.
Không hề có chút động tình, chỉ có sự áy náy và đau lòng. Ôm cơ thể
trần như nhộng của Kỷ Hi Nguyệt đặt vào bồn tắm, anh dùng khăn lông nhẹ
nhàng lau chùi cơ thể cho cô rồi nhấc cô lên.
Mà trong khoảng thời gian này Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn bất tỉnh, ngủ say như chết.
Sau khi lau khô người xong thì đặt cô lên giường. Lúc này anh mới
phát hiện giường ngủ đã ẩm ướt. Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, anh lại ôm cô lên đi tới phòng của mình.
Đặt Kỷ Hi Nguyệt lên giường, đắp chăn ngay ngắn cho cô xong bản thân anh mới đi tắm.
Nhưng vừa tắm rửa tỉnh táo, anh lại nhớ đến mọi chuyện diễn ra ban
nãy. Trước mắt anh là làn da trắng như tuyết và đường cong cơ thể quyến
rũ của Kỷ Hi Nguyệt, xúc cảm mềm mại tinh tế đó đã khiến cơ thể anh bắt
đầu có phản ứng.
“Chết tiệt!” Triệu Húc Hàn hận bản thân không thể bình tĩnh. Những
buổi huấn luyện trước kia hoàn toàn vô hiệu trước thân thể của Kỷ Hi
Nguyệt, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh mẽ.
Anh mất dần tự chủ, từ từ duỗi tay xuống.
Sau khi giải quyết xong, Triệu Húc Hàn tắm rửa đi ra ngoài, thấy Kỷ
Hi Nguyệt đã lật người nhưng vẫn ngủ say như cũ, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Đáng tiếc người đẹp nằm bên cạnh, lại vừa ngay trước mặt nhưng không làm được gì. Anh phát hiện bản thân không tài nào di chuyển được tầm
mắt. Hình như ngắm nhìn vẻ say ngủ của Kỷ Hi Nguyệt lại khiến anh suy
nghĩ miên man, nhưng trong lòng anh biết mình rất thích điều đó.
Cuối cùng cũng có một loại hứng thú có thể ảnh hưởng đến anh, khơi dậy phản ứng sinh lý trong anh.
Mặc dù chuyện này có khả năng sẽ mang đến mối đe dọa cho anh, nhưng
nội tâm của anh lại cảm thấy rất thỏa mãn, dường như phần trống rỗng
trong anh đã được người phụ nữ này lấp đầy.
Năm rưỡi sáng hôm sau, lúc thím Lý đến làm đồ ăn sáng thì phát hiện
cậu chủ và Kỷ Hi Nguyệt đều chưa dậy. Bà cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì
bình thường năm giờ là cậu chủ đã dậy, còn Kỷ Hi Nguyệt sáu giờ cũng
phải tập luyện thể chất. Hôm nay có chuyện gì vậy?
Bà không dám đi gõ cửa cậu chủ, vì vậy chỉ có thể nhẹ nhàng đến đẩy cửa phòng của Kỷ Hi Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT