Bố Kỷ sửng sốt, vẻ mặt có chút thay đổi, “Con, con thấy à?”
“Đúng vậy, con thấy anh Năm đứng ngoài phòng cấp cứu nên hỏi thăm,
nhưng sau đó mới biết người phụ nữa kia là cô của Liễu Đông. Lúc đó con
không lại chào hỏi bố nhưng con nhìn thấy bố rất lo lắng.”
“Thì ra là như vậy. Cũng may mà A Năm thắng gấp, nếu không cô Đường đó đã tàn phế rồi.” Kỷ Thượng Hải thở hắt ra.
“Bố, bố đích thân ôm cô Đường đó vào phòng cấp cứu, có phải vì bố có cảm tình với cô ta không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.
“Nói bậy nói bạ, làm gì có chuyện đó.” Kỷ Thượng Hải bị con gái nói
trúng tim đen, gấp gáp phủ nhận, “Lúc đó bố chỉ lo lắng thôi.”
“Vậy sao? Hy vọng là con nhìn lầm. Bố, con không thích người phụ nữ
này đâu. Nếu bố muốn chơi đùa thì tùy bố, nhưng bố muốn cưới cô ta vào
cửa thì con với mẹ sẽ không đồng ý.”Kỷ Hi Nguyệt nói dứt khoát.
“Tiểu Nguyệt, con làm sao vậy? Bố mới quen cô ấy, sao có thể nói là chơi đùa?” Kỷ Thượng Hải kinh ngạc nhìn con gái.
“Con chỉ nói trước thế thôi, bố tốt nhất là đừng thích cô ta.” Kỷ Hi
Nguyệt vội uống ngụm nước trà. Nghĩ đến cái chết thảm thưởng của bố ở
kiếp trước, lòng căm hận đối với Đường Tuyết Mai lại lan tràn đầy lồng
ngực cô.
Kỷ Thượng Hải thấy sắc mặt của con gái không tốt, trong lòng ông
không hiểu: “Tiểu Nguyệt, tại sao con lại ghét cô Đường? Lẽ nào con có
quen cô ấy?”
“Cô ta là cô của Liễu Đông, làm sao mà con không biết được? Con từng
nghe người phụ nữ này dựa vào gương mặt xinh đẹp của mình để đi lừa đảo
rất nhiều người giàu có, hơn nữa còn mưu mô xảo quyệt, giả vờ như đóa
bạch liên. Nên là bố, bố tuyệt đối đừng để bị lừa.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Kỷ Thượng Hải thảng thốt: “Thì ra là như vậy, bố biết rồi, con đừng nghĩ lung tung nữa, bố sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Bố, nếu bố không thích dì Liễu Nha thì để dì Dương giới thiệu cho bố người khác nhé.” Kỷ Hi Nguyệt lại nói.
Kỷ Thượng Hải dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, chuyện của bố con
đừng bận tâm nữa, chỉ cần con yên bề gia thất, bố có muốn vợ hay không
cũng đâu quan trọng đúng không? Hơn nữa mấy chuyện này còn tùy vào duyên phận, cứ để tự nhiên đi.”
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới gật đầu. Buổi chiều cô quay về công ty.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều vỗ tay khen ngợi cô đã dũng cảm kết hợp với Liễu Đông để bắt được tên sát nhân biến thái.
Kỷ Hi Nguyệt ngượng ngùng cười.
Thấy Cố Du Du không có ở đây, nhưng ánh mắt của Châu Lê rất oán hận.
Quả thực cô có chút khó hiểu, cho dù có ghanh tị thì cũng đâu cần phải
lộ liễu như vậy. Người trẻ bây giờ đều như vậy sao?
Kỷ Hi Nguyệt không nói nên lời, mặc dù bây giờ cô cũng chỉ bằng tuổi với Châu Lê.
Sắc mặt Trần Thanh cũng không được tốt. Trước đây sếp đã nói anh ta
phải thi đua với Vương Nguyệt, kết quả mới đầu tháng người ta đã đăng
được một tin lớn, còn anh ta thì không biết đi về đâu tìm tin tức!
“Châu Lê, Tào Quang, đi!” Trần Thanh gọi hai người ra ngoài chạy tin.
Nghe người khác khen ngợi Kỷ Hi Nguyệt, trên mặt anh ta nóng ran như bị bệnh.
Tào Quang khẽ liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút run rẩy, sau đó anh ta theo Trần Thanh ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt đặt đồ đạc xuống, sau đó chạy lên tầng hai mươi hai, vì
cô đã hứa với Trần Manh Manh sẽ đi xem cô ấy diễn, vả lại đây là ngày
đầu tiên cô ấy đi làm, cô cũng nên cỗ vũ cho cô ấy.
Nhưng đoàn làm phim không liên quan gì đến bộ phận tin tức của cô, nên trên đây cô cũng không quen biết ai.
Tuy nhiên với thẻ công tác của mình cô có thể vào đoàn mà không bị
cản trở. Trên đây có rất nhiều phòng chụp hình, Kỷ Hi Nguyệt tìm thấy
đoàn làm phim của Trần Manh Manh nhờ vào tấm bảng ‘Đoàn làm phim Thái Tử Phi Cát Tường’ dán trên cửa.
Cô lặng lẽ đẩy cửa bước vào, bên trong rất đông đúc, đang lúc quay
cảnh trong khuê phòng của nữ chính, mà Trần Manh Manh là nha hoàn của nữ chính, toàn phim có không ít cảnh diễn nên được tính là vai nữ thứ tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT