Kỷ Hi Nguyệt ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Trần Manh Manh, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để xoa dịu: “Không sao, đã không sao rồi, ngoan, đừng khóc.”

“Các người là ai!” Đới Thành Công hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi lại nhìn lão Khôi. Ông ta không ngờ đúng lúc này lại có hai người xông vào phá đám.

“Tên cặn bã! Súc sinh!” Mắt của Lão Khôi đầy vẻ sát khí.

“Mày là thằng oắt nào mà dám xía vào chuyện nghĩ ngơi của ông đây?” Đới Thành Công là một người rất ngang ngược, thân hình to xác của ông ta hung hăng tiến sát tới Lão Khôi.

“Lão Khôi, trói ông ta lại, còn Chu Dân bên cạnh nữa. Gọi cảnh sát đi!” kỶ Hi Nguyệt nói với lão Khôi.

Đới Thành Công vừa nghe là đã biết tên nhóc thối tha Chu Dân không hậu thuẫn tốt, trong lòng tức giận, nhưng nghe thấy hai chữ cảnh sát thì trong lòng có chút hốt hoảng.

“Cái gì mà báo cảnh sát, ông đây chẳng làm gì cả. Là Chu Dân đã đưa cô gái này đến, mấy người cho rằng dễ dàng bắt tôi vậy sao?” Đới Thành Công cười khẩy.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Tiền Giang Thành mang theo bốn người bảo vệ xông vào.

“Tiểu Nguyệt, em không sao chứ!” Tiền Vạn Hào sợ tái mặt, lỡ mà Kỷ Hi Nguyệt xảy ra chuyện thì bố già ở nhà sẽ đánh chết anh ấy mất.

Lúc vào phòng an ninh, ttình cờ thấy được cảnh Lão Khôi đá cửa, Kỷ Hi Nguyệt xông vào, anh ấy lập tức hoảng loạn kêu ngươi chạy lên trên.

“Em không sao, anh nhớ canh giữ cẩn thận tên Chu Dân ở phòng bên cạnh. Hai người này phạm trọng tội, cần đưa đến đồn cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt dìu Manh Manh đứng dậy.

Trần Manh Manh do bị trói gô và giãy dụa quá sức nên trên cơ thể có rất nhiều dấu vết bị ngược đãi, nhìn rất là thảm hại, mà điều quan trọng nhất là cô ấy đến bây giờ vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.

Đới Thành Công thấy nhiều người đến thì bật cười thờ ơ nói: “Được thôi, cứ báo cảnh sát đi. Ông đây chẳng làm gì cả, để xem mấy người làm sao bắt tội được tôi.”



“Cái gì cũng chưa làm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, “Ông nghĩ rằng mấy việc bẩn thỉu mà ông làm không ai biết sao? Vậy thì chúng ta cùng chờ xem ông có ngồi tù không nhé. Nhưng mà đi tù thì hời cho cái loại súc sinh làm hại phụ nữ như ông quá đấy!”

Nói xong cô đột nhiên nhấc chân lên đá vào đũng quần của Đới Thành Công.

“A!” Mặt của Đới Thành Công biến sắc, đau tới nổi không nói nên lời, ông ta ôm đũng quần ngã khụy xuống đất.

Tất cả đàn ông có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy cú đá của Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ giật mình, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới của mình lạnh lẽo. Cú đá này quả thực quá mạnh mẽ.

“Cô…..!” Đới Thành Công đau đớn ngã xuống đất, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.

Lão Khôi kéo Đới Thành Công ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Chu Dân đang có ý định bỏ trốn bị bảo vệ túm lại được. Kỷ Hi Nguyệt đưa Trần Manh Manh rời khỏi, bên đây giao lại cho lão Khôi và Tiền Giang Thành báo cảnh sát xử lý.

Máy quay ở đây hình như có thể thấy được hình ảnh vụ giao dịch bên trong, nhưng cuối cùng để định tội được thì vẫn cần Trần Manh Manh làm chứng.

Trong phòng nghĩ ở tầng trên cùng, Kỷ Thượng Hải và hai vợ chồng Tiền Vạn Hào đều đã tới, những người khác bị giữ lại bên ngoài. Kỷ Hi Nguyệt trình bày tất cả mọi chuyện xảy ra.

Mọi người đều khuyên Trần Manh Manh ra làm chứng, cũng may là cô ấy không bị tổn hại gì đáng kể, vì vậy dưới sự thuyết phục của mọi người cô ấy đã để cho cảnh sát lấy khẩu cung và chụp một vài bức ảnh, những việc sau đó sẽ do bố Kỷ và Tiền Vạn Hào ra mặt.

Bọn họ đảm bảo với Trần Manh Manh sẽ đưa hai tên súc sinh này ra chịu tội trước pháp luật.

Trong chiếc xe hơi sang trọng, Kỷ Hi Nguyệt an ủi Trần Manh Manh đang sa sút tinh thần.

“Manh Manh, không sao rồi. Cậu đừng sợ, bây giờ nhìn rõ được tên cặn bã Chu Dân đó cũng là chuyện tốt.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Trần Manh Manh.

Trần Manh Manhn nghẹn ngào, “Tiểu Nguyệt, mình, sao mình lại xui xẻo vậy chứ..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play