Lê Gia Hào thấy cô đang suy nghĩ liền cúi người thở nhẹ vào tai cô, nhỏ giọng dụ dỗ.

"Em cho anh một cơ hội có được không?"

"Cơ hội gì?"

Trần Thanh Trúc vô thức hỏi lại. Lê Gia Hào cười lên một tiếng nói.

"Cơ hội để chúng ta trở thành người một nhà, tuy hai mà một."

"Cũng được... ý kiến không có tồi...a...aaa..."

Trần Thanh Trúc trong lúc vô thức đang suy nghĩ đến vấn đề mình có nên hợp tác nói rõ vấn đề với Lê Gia Hào hay không, vô thức mà trả lời anh. Đến khi phát hiện ra cái gì không đúng thì đã muộn mất rồi còn đâu.

Lê Gia Hào đắc ý cười lớn. Vui vẻ, kích động, ôm cô hôn một lần nữa.

Trần Thanh Trúc buồn bực mà quát.

"Anh có thôi đi không hả? Hôn cái gì mà hôn... ngàn năm chưa được hôn hay sao vậy? Không cho hôn nữa, anh nghĩ tôi là gấu bông chắc, để tùy ý anh hôn."

Lê Gia Hào lại cười lên, nhìn cô.

"Em vừa đồng ý làm gấu của anh đó thôi..."

"khốn kiếp... tôi đồng ý làm gấu của anh bao giờ..."

"Không phải là gấu... thì là bạn gái, cái này như nhau mà... anh hôn bạn gái anh thì có gì sai..."

Lê Gia Hào đường đường chính chính mà nói.

Trần Thanh Trúc đang muốn bùng nổ thì lại nghe thấy tiếng của Tin Tin vang lên.

"Mẹ..."

"Hả..."

"Hả..."

Cả hai người Trần Thanh Trúc và Lê Gia Hào đều giật mình xoay người lại. Trần Thanh Trúc nhanh chóng, đứng lên rời khỏi đùi của Lê Gia Hào, khuôn mặt đỏ bừng lên vì thẹn. Lại liếc mắt nhìn Lê Gia Hào tỏ vẻ tức giận với anh. Lê Gia Hào vô tội, chỉ có thể chịu tội, bị cô ghét bỏ.

Tin Tin cười hăng hắc nhìn hai người. Biết mình đã làm hỏng chuyện tốt liền hối hận không thôi. Khi nãy cậu quá tập trung, tai lại đeo tai nghe bịt kín nên không biết chuyện bên ngoài này.

Trần Thanh Trúc chỉ có thể đè nén túc giận hậm hực ngồi xuống. Lê Gia Hào bộ dáng lấy lòng đi rót cho cô ly nước trái cây đưa tới.

Tin Tin nháy nháy mắt ra hiệu với mẹ mình một cái rồi đi đến phòng bếp.

Trần Thanh Trúc biết con mình đã thành công thì trong lòng tươi cười, tức giận ban nãy cũng bị xua tan. Lê Gia Hào nhìn cô nói.

"Bây giờ thì em có thể nói cho anh biết em đang làm gì hay không?"

"Tại sao không phải là anh nói trước cho tôi biết..."

Lê Gia Hào đưa tay vỗ trán, sao anh lại quên mất cô gái này là hay để bụng, không chịu thiệt bao giờ. Chỉ đành thở dài một hơi mà nói.

"Em chắc cũng biết anh có một người anh trai thất lạc năm mười tuổi, đến năm hai mươi ba tuổi thì trở về. Anh cũng biết em cũng điều tra anh ta nên chắc cũng chẳng thể nào không biết anh ta có quan hệ với Lão Long Đầu. Gần đây anh ta có một số động thái bất thường gây khó dễ ảnh hưởng tới tập đoàn. Lần này anh

thông qua một số thông tin thu thập được tin tức có một tài liệu liên quan tới anh trai anh trong thời gian bị bắt cóc, và có cả một số tài liệu liên quan tới một số dòng họ lớn có tài lực trong nước trong đó có nhà anh, vậy nên anh muốn có nó để xem đó là cái gì. Theo anh được biết Lão Long Đầu cũng đang muốn có được thứ đó. Mà người nắm giữ phần tài liệu này chính là Thiết Trụ. Được biết hôm nay Thiết Trụ từ thành phố C tới mang theo tài liệu này. Hắn rất tự phụ vào khả năng vi tính của mình nên mới hớ hênh để như vậy. Em mới có thể dễ dàng nhìn thấy máy tính đó. Một người bình thường cho dù có, có được máy tính đi chăng nữa cũng chẳng thể nào mở được, thao tác không chính xác thì áy tính sẽ tự hủy, phần tài liệu kia cũng đừng mong nhìn thấy. Vốn anh cũng là một người am hiểu nhưng chưa chắc có thể nào phá giải được, nhưng vẫn muốn thử, chỉ tiếc là không có cơ hội..."

Trần Thanh Trúc cố gắng nhìn thẳng vào trong mắt anh như muốn tìm kiếm điều gì đó, hỏi một câu.

"Anh thật sự tin tưởng tôi vậy sao?"

Lê Gia Hào cười rộ lên một tiếng, ánh mắt kiên định nhìn lại cô.

"Tin... trái tim anh cũng muốn giao tới tay em. Còn có gì mà nói tin với không tin."

Trần Thanh Trúc trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, trái tim nhảy liên hồi tăng tốc đập liên hồi. Cô thầm quyết định tin tưởng anh một lần, đặt cược một lần.

"Được...vậy tôi sẽ tin tưởng anh một lần, nếu anh làm tôi thất vọng thì chúng ta sẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm đâu."

Lê Gia Hào vui mừng trực tiếp đến ôm cô vào lòng. Nhưng ngay sau đó lại u oán nói.

"Vậy em có thể đổi cách xưng hô hay không?"

Trần Thanh Trúc hơi nhướng mày nhìn anh. Cái tên gia hỏa này, vừa mới đồng ý một cái, đã muốn lấm tới rồi.

"Vậy anh muốn như thế nào."

Lê Gia Hào ghé sát tai cô thổi một hơi, khiến Trần Thanh Trúc rụt cổ lại hai tai đỏ bừng lên, trái tim đập như ngựa phi nước đại. Nhìn thấy phản ứng này của cô Lê Gia Hào mỉm cười, nói.

"Gọi anh là anh yêu xưng..."

Đang nói thì anh nhận được một thụi cùi trỏ của cô, ăn đau đến khum người lại, cố cười hăng hắc lấy lòng.

"Gọi là anh xưng em là được rồi. Đừng xưng tôi nghe xa cách lắm..."

"Anh đó... thật hết nói nổi. Bên cạnh bao nhiêu người đẹp không thích...lại đi..."

Ưm... Lê Gia Hào cúi xuống lấy môi mình bịt miệng cô lại một cái, lại nhẹ nhàng buông ra.

"Không cho em nói... người đẹp thì sao? Trái tim anh lại chỉ đập vì em, anh cũng hết cách. Ở cạnh người khác tim anh lạnh, chỉ có ở gần em mới ấm áp hồi sinh..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play