Cô tròn mắt đầy bàng hoàng nhìn ông, cảm giác thật hụt hẫng, cô đang rất lo cho ông, nhưng nhận lại là một cú tát trời giáng. Từ nhỏ tới lớn cô
chưa từng bị ba cô đánh một lần nào, vậy mà...
- Tao hỏi mày là
thằng đó và con mẹ nó đâu rồi?! - Ông gào lên vô cùng dữ tợn khiến cô
rợn cả tóc gáy, bác Lâm nghe thấy cũng chỉ biết ở yên trong bếp, mấy tên vệ sĩ cũng biết đường mà đi hết ra ngoài sân.
- Ba đang nói gì
vậy... con không hiểu... - Tường Vy cúi gằm mặt xuống, mắt đánh về hướng khác, giọng nói cũng nhỏ dần như đánh trống lảng, dĩ nhiên cô biết ông
đang nói về chuyện gì, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối thoại về vấn đề đó.
- Mày đừng có làm cái vẻ đấy! Mày nhúng
tay vào chuyện đó đúng không?! Hai đứa đó đâu rồi?! - Ông hất mặt lên,
trợn mắt nhìn cô với vẻ dữ tợn
Tường Vy nắm chặt tay lại, răng
cắn chặt vào môi khiến đôi môi hơi rỉ thêm máu, nước mắt chảy ra từ khóe mi, lăn dài xuống gò má cô gái, cảm tưởng như lúc này chẳng thể kìm nén lại cảm xúc đang trào dâng lên trong lòng nữa rồi.
- Ba dừng lại đi! - Cô nói lớn đáp trả, cô không thể chấp nhận điều đó thêm nữa.
Ông bất ngờ vô cùng trước thái độ phản kháng lại có phần gay gắt ấy của cô, những nếp nhăn xô lại trên trán người đàn ông.
- Mọi chuyện đi quá xa rồi! - Cô tiếp tục phản kháng vô cùng gắt gao, ngữ điệu có phần tức tối nhưng cũng run lên trông thấy, nước mắt cũng vì
vậy mà tuôn ra ngày một nhiều.
- Họ là con người! Không phải con
thú, hay đồ vật để ba muốn làm gì họ thì làm! Ngay cả cái tổ chức đó, ba đừng có biến họ thành những cỗ máy chỉ biết đi giết người cho ba! - Cô
nói như hét lên đầy uất ức, bực dọc, lúc này cả gương mặt xinh đẹp đã
giàn giụa nước mắt, một bên má đang hơi sưng lên, ửng đỏ.
Nhìn
thấy bộ dạng và thái độ đó từ đứa con gái ông đã từng hết sức cưng chiều thật không thể tin nổi, ông nắm tay lại thật chặt thành nắm đấm, răng
nghiến ken két, các đường gân nôi trên trán như thể sự bực tức như đã
lên tới đỉnh điểm.
Ông vung tay lên và giáng cho cô thêm một bạt
tai nữa vào phần má bên kia, Tường Vy lật mặt sang một bên, trên má liền xuất hiện một vết xước, khóe môi lại rỉ thêm máu, tóc cô thì bù xù,
những sợi tóc dính lên trên phần mặt đang ướt đẫm nước mắt, tất cả đều
làm nổi bật được bộ dạng thảm thương của cô trước sự nặng tay của người
bố đã từng rất chiều chuộng, yêu thương mình.
- Mất dạy! - Ông quát lớn, mặt hằm hằm dữ tợn.
- Tao ước gì những hiểu biết của mày về công ty có thể bằng 1 phần 10
hiểu biết của mày về chuyện của thằng đó, để tao bớt khổ sở như bây giờ! - Ông nghiến răng ken két mà nói với cô với ngữ điệu đầy uất hận.
Cô từ từ quay mặt nhìn ông, nước mắt chảy giàn giụa, ướt đẫm gương mặt
xinh đẹp, mắt cô đỏ hoe, từng hơi thở thở ra đầy nặng nhọc.
- Bọn cổ đông chó chết đấy sẽ bãi nhiệm chức chủ tịch của tao và đưa một đứa
khác lên thay! Lẽ ra chủ tịch kế tiếp của Venela sẽ là mày! Nhưng thay
vì chăm chỉ học cách điều hành công ty và cố gắng có được sự tín nhiệm
của các cổ đông, thì suốt những thời gian vừa qua mày đã làm gì? Mày ăn
chơi lêu lổng, tối ngày chỉ biết tụ tập tại mấy cái nơi chẳng đâu vào
đâu! - Ông cười khẩy đầy chua xót.
Cô cắn răng nín nhịn, ánh mắt có phần lay động, đỏ hoe nhìn ông.
- Sao tao không thể có nổi một thằng con trai cơ chứ? - Ông nhíu mày lại, lắc đầu đầy ngao ngán, ngữ điệu còn có phần chua xót trong đó.
Câu nói đó như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, khiến nước
mắt lại tuôn ra lã chã. Những nỗi đau thể xác, từ những vết bầm tím trên hai cánh tay, những vết xước ở khóe môi đến rỉ máu của cô giờ đây chẳng thể đau bằng một phần nỗi đau về tinh thần, con tim cô thắt chặt lại
khiến khí ra vào cũng thêm khó khăn, Tường Vy cứng đờ cả họng lại, chẳng thể thốt ra nổi một thanh âm nào từ miệng.
Chợt ông vuốt mặt đầy bực tức, ngoái đầu lại mà nói với những tên vệ sĩ đang đứng phía ngoài sân.
- Chúng mày lui cả đi! Với cái kiểu thế này... thì không phải trông nom
làm gì cho mất công! - Ông thẳng thừng nói lớn đầy bực dọc rồi đi về
phòng, đóng rầm cửa thật mạnh, chỉ còn lại cô tiểu thư đứng thẫn thờ ở
giữa phòng khách, miệng thở hắt ra, sụt sịt vài tiếng đến nao lòng.
Các thành viên của V cũng chỉ biết làm theo lệnh ông, lủi thủi rời khỏi căn biệt thự. Bác Lâm thấy ông chủ đã vào phòng nên mới dám từ trong bếp
bước ra, dùng tay vén tóc lại cho Tường Vy, vẻ mặt rất đỗi lo lắng.
- Tiểu thư! Tiểu thư mau đi sát trùng vết thương đi ạ...! - Ông nhìn
gương mặt của Tường Vy lúc này mà không khỏi xót xa, hai bên má cô đỏ
ửng lên, hơi sưng, cả hai bên khóe môi đều bị xước và rỉ máu ra, không
ngờ ông Phúc Thạch lại có ngày có thể nặng tay tới như vậy với cô.
Sau khi sát trùng các vết thương, thoa thuốc cẩn thận thì cô tiểu thư chỉ
còn biết tự nhốt mình trong 4 bức tường phòng. Hai chân cô co quắp trên
chiếc ghế xoay, tay vòng qua đó mà ôm lấy đầu gối, hai mắt sưng húp lên
nhìn vào vô định, miệng vẫn còn sụt sịt lên từng tiếng thật rõ ràng,
vang khắp căn phòng rộng lớn.
"Nhưng thay vì chăm chỉ học cách
điều hành công ty và cố gắng có được sự tín nhiệm của các cổ đông, thì
suốt những thời gian vừa qua mày đã làm gì?" Câu nói ấy lại vọng lại
trong tâm thức cô, Tường Vy cắn chặt môi đầy uất hận chính bản thân
mình, những lời ông nói đúng là sự thật đầy đau lòng và thất vọng. Rốt
cuộc là cô đã làm những gì vậy? Cô chưa từng nghĩ tới ông và những gì
ông làm dù chỉ một chút.
"Sao tao không thể có nổi một thằng con
trai cơ chứ?" Lòng cô quặn đau lại, nước mắt tuôn ra trong vô thức.
Những lời đó tuy khiến cô đau thấu tận tâm can, nhưng cô lại chẳng thể
thù ghét ông lấy nổi một chút nào, mà thay vào đó lại căm hận chính bản
thân mình đã quá vô tâm với chính người bố luôn dành trọn tình cảm cho
mình.
Vì chính sự mải chơi, vô tâm ấy mà giờ đây, tâm huyết bao
năm của bố cô đang trên đà sụp đổ, nó có thể rơi vào tay người khác vào
ngay trong sáng mai thôi, còn cô thì vẫn ngồi đây, vô dụng như vậy. Cô
không muốn mọi cố gắng xây dựng của ông lại dễ dàng sụp đổ như vậy, cô
không muốn ông mất niềm tin vào đứa con gái duy nhất của mình như thế...
Tường Vy hít một hơi thật sâu, môi bặm lại mà sụt sịt thêm vài tiếng, nhưng
cũng dần vơi bớt đi. Cô với lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn rồi
bấm máy nhắn tin vào số điện thoại của ông Tùng Khánh.
"Cháu là
Vy đây ạ, cháu có thể nhờ chú một việc được không? Chú có thể gửi cho
cháu tất cả những sổ sách chứa thông tin quan trọng của Venela được
không? Bao gồm các vấn đề cả về mặt tài chính, nhân sự hay cả
marketing,... nữa ấy ạ. Email của cháu là..."Những dòng tin nhắn ấy được gửi đi, Tường Vy tự bản thân mình đọc lại còn
thấy khó hiểu và ngạc nhiên, huống hồ gì là ông Khánh sẽ đọc được những
lời đó. Nhưng hiện giờ chỉ còn có cách đó thôi.
Cô mở màn hình
chiếc máy tính xách tay đang được đặt trên chiếc bàn trước mặt ra và bật lên. Cả chiếc bàn bỗng rung lên một hồi, Tường Vy cứ ngỡ ông Tùng Khánh đã gửi những thông tin cô cần vào phần tin nhắn điện thoại thay vì gửi
vào phần email, nhưng đến khi cô đưa mắt nhìn sang chiếc điện thoại bên
cạnh, nó lại rung lên một hồi nữa, là một cuộc gọi đến, trên màn hình
hiện lên tên của người đàn ông ấy khiến Tường Vy lập tức giơ tay lên và
lau nhẹ đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cố gắng nín thít
lại, hắng giọng vài cái rồi mới bắt máy.
- Alo, em đây. - Tường Vy bặm môi nói với giọng gượng gạo.
- Mọi chuyện thế nào rồi? Ổn chứ? Ba em thế nào rồi? - Alpha hỏi han với ngữ điệu hơi trầm, lo lắng.
- Sáng mai sẽ có cuộc họp cổ đông... họ sẽ bãi nhiệm ba... và bầu ra chủ
tịch mới... - Giọng cô hơi trĩu xuống đượm buồn khi nghe anh nhắc tới
ông và mọi chuyện của công ty, vô tình gợi nhắc lại những chuyện vừa
rồi, những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần của cô lại vô tình ùa về.
Nghe ngữ điệu có phần gượng gạo, lạ lẫm ấy của Vy, anh đã ngờ ngợ được phần nào.
- Em khóc đấy à? - Anh hỏi với giọng hoài nghi.
Câu hỏi ấy của anh thật sự khiến cô vỡ òa ra một lần nữa, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại.
- Em không sao đâu... - Tường Vy vừa nói vừa gắng gồng mình, tay lau đi những giọt nước mắt.
Email của cô thông báo có tệp tin mới được gửi đến, Tường Vy liền di chuột mà bấm vào, là từ ông Khánh gửi tới, những tài liệu mà cô cần cuối cùng
cũng có rồi.
- Anh Phong. - Cô cất tiếng gọi cái tên ấy khiến
Alpha giật mình, đã từ rất lâu rồi anh không hề nghe thấy cái tên ấy,
giờ nghe lại dĩ nhiên cảm thấy lạ lẫm. Anh mới đầu còn bất ngờ trước sự
thay đổi cách gọi tên của cô đối với mình nhưng rồi cũng dần hiểu lí do. Anh không còn là Alpha, là cỗ máy giết người dưới tay của Phúc Thạch
nữa rồi.
- Anh đây. - Anh đáp lại với giọng nhẹ nhàng, trầm xuống.
- Anh đừng hỏi gì cả, chỉ cần trả lời những gì em hỏi thôi... - Cô vừa
nói vừa nhìn vào những trang tài liệu ấy. Có những thứ cô chẳng thể hiểu được hết, và cũng chưa từng biết đến nên cần có anh giải đáp cho, đêm
nay có lẽ sẽ là một đêm rất rất dài.
____
Gần chục chiếc
xe với đủ kiểu dáng, hãng sản xuất đã đổ xô tới cùng một lúc và đỗ ở
ngay trước cổng tập đoàn Venela. Cứ mỗi chiếc xe lại có một người bước
xuống từ hàng ghế sau, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể thấy ngay thần
thái đầy quyền uy tỏa ra từ họ. Số còn lại thì tự lái xe tới và đỗ xe ở
dưới hầm. Tất cả đều là cổ đông của tập đoàn.
Họ đều đã có mặt
tại phòng họp chính, ai cũng đều ngồi vào chỗ người nấy, giờ đã là 8 giờ đúng, cuộc họp sẽ chính thức được bắt đầu trong vài phút nữa nên cũng
không tránh được những tiếng bàn tán xì xào về những chuyện gần đây của
vị chủ tịch Nguyễn Phúc Thạch.
- Các cổ đông, hôm nay chúng ta có cuộc họp này là để bỏ phiếu về việc bãi nhiệm chức chủ tịch của ông
Nguyễn Phúc Thạch. - Ông tổng giám đốc Quang Hùng đứng lên từ vị trí của mình mà nói dõng dạc, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xung quanh. Tính cho đến thời điểm hiện tại, khi không có chủ tịch thì người quản lí tạm thời sẽ là ông Hùng.
- Chờ đông đủ các cổ đông thì hãy bắt đầu, còn mỗi ông Khánh nữa thôi mà. - Một nữ cổ đông lên tiếng.
Mọi người cũng gật gù đồng tình, ông Hùng cũng đành chấp thuận theo. Cánh
cửa phòng họp được mở ra ngay sau đó, ông Khánh bước vào trong với vẻ
nghiêm chỉnh.
- Đây rồi, mọi người cũng vừa mới nhắc tới ông. Giờ cuộc họp bắt đầu thôi, đã đông đủ các cổ đông rồi. - Ông Hùng trên môi
nở một nụ cười đầy thích thú, dường như ông đang thầm đếm ngược đến thời khắc ông chính thức bước lên nắm giữ vị trí chủ tịch.
- Khoan đã. - Ông Khánh cất giọng nghiêm nghị khiến cả căn phòng đều đổ dồn ánh mắt vào ông.
- Cháu vào đi. - Ông quay mặt nhìn về phía cánh cửa phòng họp, mọi người ai cũng chau mày lại đầy khó hiểu.
Cánh cửa phòng họp lại được mở ra một lần nữa, nhưng lần này là một cô gái
trẻ bước vào với dáng vẻ đầy tự tin. Cô bận trên mình một bộ vest màu
hồng nhạt, bên trong mặc một chiếc áo 2 dây màu đen, mái tóc nhuộm nâu
hạt dẻ phẩy light vàng óng được búi cao lên, kết hợp với bộ quần áo
khiến cô vừa mang nét trưởng thành, vừa mang nét trẻ trung. Và đặc biệt
hơn, gương mặt với vài vết xước và thâm tím lên của cô khiến mọi người
càng thêm bất ngờ. Tất cả các cổ đông đều tròn mắt nhìn nhau, lời qua
tiếng nhiều vô kể.
- Giờ đã có mặt đông đủ các cổ đông, chúng ta
bắt đầu họp thôi. - Ông Khánh nói với giọng thản nhiên, đồng thời ra
hiệu cho nhân viên lấy thêm một chiếc ghế nữa cho Tường Vy ngồi cạnh
mình.
- Chuyện này là sao? - Một cổ đông lên tiếng, yêu cầu một lời giải thích cho sự xuất hiện vô cùng bất ngờ của cô gái trẻ ấy.
Tường Vy không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, đặt một tập tài liệu lên
trên mặt bàn, nét mặt vẫn không thay đổi, vẫn thản nhiên và vô cùng mạnh mẽ.
- Để tôi giới thiệu lại, đây là tiểu thư Nguyễn Tường Vy,
người con độc nhất của chủ tịch Nguyễn Phúc Thạch. Hôm nay có cuộc họp
cổ đông, nên tất cả các cổ đông của tập đoàn đều phải có mặt, là một
người nắm giữ 15% cổ phần của Venela, dĩ nhiên là phải có mặt rồi. Mọi
người không quên đấy chứ? - Ông Khánh phát biểu rất rõ ràng, cặn kẽ, ánh mắt nheo lại nhìn xung quanh.
Mọi người nghe xong cũng chỉ biết hậm hực trong lòng, nhưng chẳng dám lên
tiếng. Tường Vy đưa mắt nhìn xung quanh, ai nấy cũng đều có ánh nhìn ấy, thật đáng sợ, và ngay cả ông Quang Hùng cũng không ngoại trừ.
- Vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi. - Ông Quang Hùng nói dõng dạc.
Họ nói về tình hình công ty hiện tại, ai nấy cũng đều thấy rõ sự tụt dốc
của Venela, thậm chí còn có thể phá sản, và tất cả những điều đó xảy ra
đều là từ vị chủ tịch hiện tại gây nên, ông Nguyễn Phúc Thạch. Một cuộc
bỏ phiếu kín đã diễn ra, có nhiều luồng ý kiến, người này người kia,
nhưng với sự chênh lệch kết quả 34,2% không chấp thuận, 60,8% chấp thuận và 5% phiếu trống thì chức vụ chủ tịch đã không còn thuộc về ông Nguyễn Phúc Thạch.
Tường Vy không ngạc nhiên với kết quả đó lắm bởi cô
đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng với không khí nặng nề của cuộc họp
này khiến cô có phần lo lắng, cô không biết mình có thể làm được hay
không.
- Vậy là ông Phúc Thạch đã bị bãi nhiệm chức chủ tịch.
Nhưng tập đoàn chúng ta đang đi xuống một cách rõ rệt, không thể cứ để
như vậy mãi được, tôi nghĩ chúng ta sẽ phải sớm bầu ra chủ tịch mới để
có thể đưa Venela đi lên. - Ông Quang Hùng nêu ý kiến, nhưng ánh mắt lại lột tả một sự vui mừng như sắp đạt được mục đích.
Mọi người bàn tán một hồi rồi một cổ đông lập tức lên ý kiến, đó cũng chính là giám đốc tài chính Nhật Anh.
- Tôi và vài cổ đông đồng ý tín nhiệm ông lên nắm giữ chức chủ tịch. - Ông Nhật Anh cười khẩy.
Các cổ đông khác nghe xong cũng ra vẻ ngẫm nghĩ, vài người cũng gật đầu chấp thuận sự tín nhiệm ấy.
- Tôi có ý kiến. - Ông Khánh lên tiếng.
- Ông muốn tự đề cử mình lên nắm giữ chức chủ tịch sao? - Ông Hùng chau mày cười khẩy.
- Không, tôi không thể lên nắm giữ chủ tịch bởi lí do sức khỏe. Nhưng tôi tín nhiệm tiểu thư Tường Vy, con gái của cựu chủ tịch Nguyễn Phúc
Thạch. - Ông Khánh tuyên bố dõng dạc, mắt hướng về người con gái đang
ngồi bên cạnh mình.
Tất cả mọi người đều sốc vô cùng, tròn mắt
nhìn nhau mà không khỏi bất ngờ. Tường Vy sao? Cô ta đâu biết một tí gì
về các vấn đề của Venela? Ông Quang Hùng thì nắm chặt hai bàn tay vào mà lườm người con gái ấy. "Con bé này mà đòi tranh chức chủ tịch với ta
sao?"
- Quả là một so sánh khập khễnh! Tiểu thư có thể tranh được chức chủ tịch với tổng giám đốc sao? Cô ta thậm chí còn chẳng biết một
chút gì về cái tập đoàn này! - Một nữ cổ đông lên tiếng với ngữ điệu có
phần gay gắt, một sự phản kháng kịch liệt trước ý kiến của ông Khánh.
- Có gì là khập khễnh sao? Tôi là người thừa kế của Venela, tôi có đủ tư
cách để có thể tranh được chức chủ tịch với tổng giám đốc. Còn nếu bà
vẫn còn nghi ngờ, bà có thể hỏi tôi bất cứ chuyện gì về tập đoàn, tôi sẽ trả lời, để xem tôi có biết một chút gì không. - Tường Vy đáp trả một
cách rắn rỏi, ánh mắt vẫn thật bình thản nhìn người phụ nữ ấy.
- Hừ, vậy tốc độ tăng trưởng và doanh thu năm vừa rồi của tập đoàn chúng ta là bao nhiêu? - Bà ta hất mặt nhìn cô.
- Tập đoàn chúng ta vẫn duy trì vị trí số 1 thị trường với doanh thu
thuần năm vừa rồi ghi nhận con số 198.533 tỷ đồng, tăng trưởng 25%. Tuy
nhiên, việc bất ngờ lỗ hơn 1.000 tỷ trong quý IV khiến doanh nghiệp chỉ
còn ghi nhận 3.753 tỷ lợi nhuận năm vừa rồi. - Tường Vy trả lời một cách trơn tru khiến tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, chuyện đó đâu
phải ai cũng biết, báo chí càng không được biết những chuyện đó nên cô
không thể tìm kiếm đơn thuần trên mạng, đó là sự tổng hợp lại tất cả
những báo cáo doanh thu hàng tháng của tập đoàn. Câu trả lời chính xác
mà không cần nghĩ ngợi ấy của Tường Vy khiến tất cả các cổ đông đều vô
cùng bất ngờ.
Bất chợt cô đứng phắt dậy, nhìn quanh một vòng rồi nói dõng dạc.
- Tôi biết mọi người không tin tưởng tôi, nhưng hãy cho tôi thêm thời
gian, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy tôi có thể làm được, tôi sẽ
đưa Venela trở về vị trí vốn có của nó, vị trí số 1 trên thị trường bất
động sản toàn quốc. - Cô nói với vẻ nghiêm trang.
- Cứ cho như là cô có thời gian đi, nhưng cô vẫn còn rất rất trẻ, nhiều chuyện chưa thể hiểu hết, biết hết, vậy những lúc gặp khó khăn trong quá trình làm việc thì cô sẽ làm gì? Bỏ qua? Hay nhờ phó tổng giám đốc làm hộ? Cô có thể
tự làm sao? - Một cổ đông nhướn mày hỏi cô với ngữ điệu kênh kiệu.
Cô nhìn ông ta mà trong lòng có phần cảm thấy khó xử, ông ta nói đúng, bên cạnh cô ngoài phó tổng giám đốc Tùng Khánh ra thì đâu còn ai am hiểu về những chuyện này, nhưng trong thời điểm này thì đâu thể giúp đỡ cô
được.
- Bên cạnh cô có ai không? Để khiến chúng tôi có thể tin tưởng vào cô một phần nào ấy? - Nữ cổ đông kia hỏi mỉa.
Trong lúc Tường Vy còn đang chìm đắm trong sự bối rối và khó xử, cánh cửa
phòng họp lại mở ra, một người đàn ông, miệng cất lên một giọng lãnh
đạm, ấm áp bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn của các cổ đông đang ngồi
đó, bao gồm cả cô tiểu thư.
- Có tôi. - Người đàn ông ấy nói thật thẳng thắn rồi bước vào đứng sau lưng Tường Vy.
"Phong...?" Cô tròn mắt nhìn anh.
- Alpha? - Ông Quang Hùng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
Alpha cúi đầu chào mọi người một cách lịch thiệp rồi cất giọng khẳng định lại một lần nữa.
- Có tôi ở bên cạnh tiểu thư, vậy đã đủ đáng tin chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT