Alpha và Tường Vy cùng ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng bệnh VIP, cô dán chặt mắt vào chiếc tivi đang sáng lên trên tường. Cô tiểu thư nhí
nhảnh đôi lúc lại bật cười khi xem những chương trình truyền hình trên
đó, cô đang cố gắng tận hưởng nốt ngày hôm nay trước khi phải đối diện
với ông Phúc Thạch. Vậy nên ông đã gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng cô
vẫn chẳng dám nghe máy lấy một lần. Cô xem một cách chăm chú rồi lại
quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, tuy nhiên, nụ cười trên môi lại tắt dần khi thấy sắc mặt không mấy ổn của anh.
- Anh
đừng lo quá, bác sĩ nói sức khỏe của bác gái đang tổt dần mà... - Cô cất tiếng nhẹ nhàng cố gắng xoa dịu nỗi lo trong anh, ánh mắt anh không rời lấy hình bóng người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh đến nửa giây.
Alpha không đáp lại, chỉ lặng lẽ thở dài một cái. Phim truyền hình mà cô đang xem trên tivi đã hết, bất ngờ chuyển sang phần bản tin.
"Sau một thời gian điều tra trước những cáo buộc biển thủ tiền của công ty, lừa
đảo, bán khống giá của các công trình chung cư và giá đất, hôm nay cơ
quan công an quyết định bắt tay vào cuộc và cụ thể là đã tới thẳng tập
đoàn Venela từ sớm, và có lẽ sẽ có một cuộc thẩm vấn với chủ tịch của
Venela, ông Nguyễn Phúc Thạch." Giọng của một nữ phóng viên cất lên từ
chiếc tivi đã thu hút sự chú ý của Tường Vy.
Ánh mắt của cô đang
hướng vào người đàn ông ấy bỗng thu vào đầy hoảng hốt, cô quay ngoắt
nhìn vào chiếc tivi, là truyền hình trực tiếp, cô phóng viên buộc tóc
đuôi ngựa đang cầm trên tay chiếc mic của đài truyền hình Việt Nam, phía sau lưng cô ta là ngay trước cửa tập đoàn Venela.
Tường Vy lặng
người nhìn cảnh tượng ấy, một đám đông đang vây quanh đó như đang chờ
đợi, họ không ngừng bàn tán, nhìn chằm chằm vào phía cổng công ty.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Alpha bỗng rung lên, anh chau mày nhìn vào màn hình, hai chữ "ông chủ" hiện lên khiến anh có phần nhói lên
trong lòng. Một phần nào đó trong nhận thức của anh vẫn thúc giục anh
phải đứng lên và chạy tới chỗ ông và giải nguy ngay tức khắc, nhưng phần còn lại thì cố giữ anh lại nơi này, không quên nhắc nhở anh rằng giữa
anh và ông ta chẳng còn mối liên kết gì nữa, nên ông ta có gặp chuyện gì cũng chẳng liên quan tới anh.
Alpha lặng lẽ bấm tắt chế độ rung, mặc cho ông vẫn cố gọi anh trong vô vọng, anh liếc mắt nhìn lên người
phụ nữ đang nằm trên giường bệnh ấy rồi lại quay đầu nhìn lên chiếc
tivi.
Chợt cảnh tượng trở nên hỗn loạn, đám đông nháo nhào lên
bàn tán, chỉ trỏ về phía cửa công ty khiến cho cô phóng viên cũng lúng
túng quay đầu lại, nhướn cổ nhìn ngóng qua đám đông ấy.
"Sau một
thời gian, cuối cùng chủ tịch của tập đoàn Venela, ông Nguyễn Phúc Thạch cũng đã lộ diện, đồng ý hợp tác với cơ quan chức năng." Lời của nữ
phóng viên cất lên giữa những tiếng xì xào bàn tán của đám đông người
dân.
Máy quay cũng được phóng to lên, quay cảnh lực lượng công an bước ra cùng với ông Phúc Thạch, trên mặt ông biểu hiện rõ vẻ lo lắng,
Tường Vy nhìn thấy cảnh tượng đó mà liền đứng phắt dậy, giọng nói có
phần hơi run lên.
- Ba... - Cô thì thào trong miệng như chẳng thể nói to ra, mắt mở to đầy vẻ bàng hoàng.
"Và bây giờ ông Nguyễn Phúc Thạch sẽ được đưa về trụ sở của công an để tiến hành thẩm vấn kĩ hơn trước vụ lùm xùm đang gây ra một làn sóng lớn
trong dư luận."
Tường Vy vội vã đeo vào chiếc balo mà khi đi cô có mang theo rồi chạy ra phía cửa phòng bệnh.
- Vy. - Anh cất tiếng nhẹ nhàng như gọi cô lại.
Tường Vy từ từ ngoái mặt lại nhìn anh, đôi mắt to tròn của cô long lanh, trực trào như sắp òa khóc.
- Đó là ba em... ông ấy đang có chuyện... em phải đi... - Giọng cô đáp
trả lại anh mà run lên trông thấy, anh chỉ biết im lặng khi nghe cô nói
vậy, Tường Vy bặm môi lại rồi chạy đi ngay sau đó.
Alpha thở dài
một cái rồi lại đưa mắt nhìn lên trên màn hình tivi, các đám đông nháo
nhào lên nhìn theo ông Phúc Thạch đang bước vào trong xe mà chỉ trỏ, máy quay cũng di chuyển theo từng bước đi của ông.
Từ đây về tới Hà
Nội mất gần 3 giờ chạy xe, Tường Vy trong lòng lo lắng tới tột độ, không thể chờ đợi được thêm nữa để có thể về với người ba đang gặp chuyện của mình.
____
Cuối cùng thì cô cũng đã về tới nơi, cô đi
taxi ra trụ sở công an gần tập đoàn Venela, mới đi tới gần thôi mà đã
thấy một đám đông bu nghịt phía ngoài, cô đã biết ngay rằng ba cô đang ở trong đó.
Cô trả tiền xe rồi bước xuống với vẻ mặt hớt hải, cô
kiễng chân lên, cố nhìn qua đám đông ấy và tìm kiếm hình bóng của ba cô
đang ngồi trong đó.
Chiếc xe 4 chỗ màu đen hạng sang đang đỗ bên
lề đường, người tài xế trong đó cắn răng đầy lo lắng mà nhìn xung quanh, đám đông và tiếng ồn ngoài đó khiến anh rùng mình. Chợt bóng dáng của
một người con gái đứng ngoài kia đã thu hút sự chú ý của anh, anh ta
ngồi trong xe nhướn cổ mấy lần để có thể nhìn rõ hơn. Bất chợt cô gái ấy quay mặt ngang sang một bên, người tài xế giật bắn mình, mặt trở nên
xanh xao.
"Tiểu thư!"
Cô vẫn cố kiễng chân lên để nhìn qua đám đông, dù chỉ nhìn qua được một khe hở nhỏ thôi cô cũng không bỏ
cuộc, trong lòng đang sục sôi như bị lửa thiêu đốt, không biết ba cô ở
trong đó bị tra hỏi những gì, họ có làm gì ba cô không?
- Ơ! Đây
chẳng phải là con gái của ông ta hay sao?! - Một người phụ nữ thốt lên,
tay chỉ thẳng vào mặt Tường Vy mà nói lớn khiến cô giật mình, sợ hãi
nhìn quanh.
Ánh mắt của mọi người bắt đầu đổ dồn vào cô như muốn
ăn tươi nuốt sống, họ chỉ tay vào cô và mắng chửi không ngừng, thậm chí
còn mạnh tay đẩy người cô qua lại.
"Nghe nói con bé này ăn chơi trác táng lắm! Tiền biển thủ có khác! Tiêu chẳng phải lo nghĩ gì!"
"Thằng bố nó như thế thì nó chắc cũng chẳng ra gì đâu!"
"Trông mặt cứ nhơn nhơn ra thế kia!"
"Đúng là bố nào con nấy!"
Những lời mắng chửi cay nghiệt ấy như những con dao sắc bén đâm thẳng vào
người cô. Tường Vy tiểu thư lúc này như một con thỏ trắng lạc vào một
bầy hổ dữ.
Chợt sau lưng cô cảm giác đau đớn như bị thứ gì đó ném vào, mỗi lúc một nhiều, cô hét nhẹ lên rồi ngoái đầu về phía sau, một
đám đông đang cầm trên tay những hộp trứng rồi ném liền tay vào cô,
trông họ không có vẻ gì là thương tiếc lá ngọc cành vàng mà trái lại,
những ánh mắt ấy lại đầy vẻ căm thù.
Những lời nói miệt thị, mắng chửi không thương tiếc ấy lại vang lên bên tai cô, "Sao mày không đi
chết luôn đi?!", "Loại như mày nên chết cùng với bố mày!",... họ ném
trứng ngày một nhiều, vỏ trứng vốn cứng, hơn nữa lại còn được ném bằng
một lực rất mạnh vào người cô khiến phần da trắng hồng bị đỏ lên rồi
thâm tím đầy đau đớn. Tường Vy nhắm chặt mắt lại vô cùng sợ hãi, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô bị tất cả mọi người khinh rẻ như vậy.
Chợt một người đàn ông chạy tới, dùng thân mình để che chắn cho cô những cú
ném trứng, nhanh chóng giữ lấy tay cô và đưa cô thoát khỏi đám đông hung bạo ấy, dìu cô vào trong xe.
Sau khi bị cách ly với đám người ấy rồi, không gian trở nên yên tĩnh, bớt ồn ào hơn, Tường Vy mới dám từ từ hé mắt ra. Anh tài xế cũng ngồi vào ghế lái, trên áo cũng dính đầy
trứng vỡ vì đã che chắn cho cô.
- Tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ?! - Anh thở hổn hển mà nhìn vào gương chiếu hậu.
Tường Vy lúc này vẫn còn nguyên cú sốc vừa rồi, cô cố gắng thở đều lại dần
dần mới có thể bình tĩnh hơn. Trên quần áo cô dính đầy trứng vỡ, đầu tóc bù xù, khắp cả 2 cánh tay là những vết thâm tím, đỏ ửng do bị ném trứng và cả bị cào cấu bởi đám đông hung tợn ấy.
Khóe mi cô ươn ướt, hai mắt vẫn mở to, khắp người vẫn còn đang run lên vì sợ hãi. Thật sự rất đáng sợ!!
- Tiểu thư đừng sợ, để tôi đưa tiểu thư về. - Anh tài xế nói với vẻ vội
vã rồi nhanh chóng thắt dây an toàn vào, phóng xe đi ngay tức khắc.
Cô ngập ngừng nhìn lên gương chiếu hậu, dó là tài xế riêng của ba cô, anh
đã chờ ông ở đây suốt từ lúc ba bị đưa vào đó sao? Nhưng cũng may là cô
có thể gặp anh, nếu không suýt chút nữa cô có thể ngất lịm đi vì quá sợ
hãi.
Vừa mới đưa cô về tới nhà, bác Lâm đã hớt hả chạy ra đón cô
vì đã nhận được cuộc gọi từ anh tài xế riêng. Ông dìu cô vào trong nhà,
thúc giục cô lên tắm rửa, thay đồ thật nhanh, thậm chí còn pha cho cô
một tách trà để uống, để có thể trấn an cô được phần nào sau cú sốc vừa
rồi.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cô ngồi dưới phòng khách mà trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho ba mình, trên tay cô cầm một tách trà
ấm, ánh mắt thì vẫn cứ vô hồn nhìn vào một chỗ.
"Kính coong",
tiếng chuông cửa của căn biệt thự vang lên, bác Lâm từ trong bếp liền
chạy ra chỗ màn hình trong nhà, nó chiếu hình ảnh từ camera được lắp
trước cổng lớn.
- Thưa tiểu thư, có ông Khánh đến ạ. - Bác Lâm quay sang báo với cô.
Nghe thấy cái tên đó, Tường Vy như choàng tỉnh, quay ngoắt sang nhìn bác quản gia với vẻ tươi tỉnh hơn.
- Chú Khánh.. phó tổng giám đốc tập đoàn ba cháu ư? - Cô hỏi lại với giọng còn lưỡng lự.
- Dạ vâng. - Bác Lâm gật đầu.
- Bác mau cho chú ấy vào! - Cô nói với giọng vội vàng rồi đứng ngay ngắn dậy, chỉnh đốn đầu tóc.
Bác Lâm bấm nút trên màn hình, cánh cổng tự động mở ra, một người đàn ông
liền bước vào phía trong nhà, cô tiểu thư chạy lon ton ra đón.
- Chú Khánh! - Cô reo lên đầy bất ngờ khi ông đi tới ngưỡng cửa.
- Sao chú lại tới đây? Giờ không phải đang giờ làm việc sao ạ? - Cô ngơ ngác hỏi người đàn ông ấy.
- Chú đi có việc, tiện đường thì ghé qua đây, cũng vì có chuyện muốn nói
với cháu. - Người đàn ông cất lên những lời nói đầy vẻ chững chạc, ngữ
điệu thì có phần hơi mệt mỏi, đôi mày hơi cau lại.
Tường Vy vẫn
chưa hiểu chuyện, nhưng vẫn luống cuống mời ông vào nhà. Cô có thể thoải mái khi nói chuyện với ông như vậy bởi ông Khánh và ba cô là chỗ thân
thiết, ông Khánh cũng đã tới nhà cô không ít lần, từ khi cô còn bé nữa
kìa.
Bác Lâm mang trà lên và đặt xuống bàn, ngay trước mặt ông
Khánh. Người đàn ông ấy ngồi khum người lại, hai tay đan vào với nhau,
đôi mày chau lại ra vẻ suy tư.
- Chú... có chuyện gì ạ? - Tường Vy có vẻ ngập ngừng khi thấy biểu hiện của ông Khánh không được tốt lắm.
- Cháu biết chuyện của ba cháu rồi chứ? - Giọng ông có phần hơi trầm xuống.
- Cháu chỉ biết chuyện ba bị người ta đưa đi... còn cụ thể tường tận mọi
chuyện thế nào... thì cháu lại chẳng biết gì hết... - Ánh mắt cô trùng
xuống khi được hỏi về chuyện đó, vì vậy cuộc hành hung vừa rồi cũng đã
vô tình ập lại trong tiềm thức cô.
Ông Khánh thở dài đầy khó khăn rồi cũng kể cho cô nghe về tình hình chung của Venela lúc này và qua
loa vài điều về những tin đồn, những cáo buộc về ông Phúc Thạch mấy ngày qua.
- Có chuyện đó sao...? - Tường Vy bàng hoàng vô cùng, ánh mắt trở nên thất thần khi nghe được chuyện đó.
- Cổ phiếu tập đoàn mấy ngày gần đây giảm rất mạnh, uy tín cũng bị ảnh
hưởng nặng nề, Venela chưa từng bị xuống dốc không phanh tới như vậy. -
Ông Khánh bặm môi mà nói vô cùng đắn đo.
- Trước vụ việc lần này, các cổ đông chắc chắn sẽ không để yên đâu. - Ông đưa mắt lên nhìn cô,
ánh mắt sắc lạnh đầy ẩn ý nhằm thẳng vào cô gái trẻ.
- Sáng mai có một cuộc họp cổ đông, họ sẽ bỏ phiếu kín xem có bãi nhiệm
chức chủ tịch của ba cháu không. - Ông thẳng thừng nói khiến Tường Vy
không khỏi bất ngờ.
- S... sao cơ ạ?! - Cô thốt lên đầy bất ngờ.
- Và cũng rất có thể sẽ bầu ra chủ tịch mới ngay sau đó. - Ông gật gù nói ra đầy vẻ bất lực.
- Chú nói sao?! Họ muốn lấy đi chức chủ tịch của ba cháu? Rồi ai sẽ là
chủ tịch mới cơ chứ?! - Mắt cô mở to, đồng tử giãn ra đầy vẻ uất ức
trước những điều vừa lọt vào tai mình.
- Họ sẽ bầu ra một người
mà họ cho là làm tốt nhất, trong tình hình hiện tại thì chú nghĩ tổng
giám đốc có khả năng cao là sẽ lên nắm quyền hành đấy.
- Nhưng cháu đã được ấn định làm người thừa kế của Venela rồi cơ mà?! - Cô tỏ vẻ bức xúc, không vừa lòng.
- Chú biết ba cháu đã ấn định cho cháu từ trước như vậy, nhưng cháu không thể lên chức chủ tịch nếu như không có sự chấp thuận của các cổ đông, ý kiến của họ cũng vô cùng quan trọng. - Ông nói như cố gắng giải thích
cho cô tiểu thư hiểu ra vấn đề.
- Chú biết là cháu còn rất trẻ và cũng chưa từng tìm hiểu về những chuyện của tập đoàn một cách cụ thể và nghiêm túc nhất, những chú nghĩ ba cháu đã có một kế hoạch của riêng
ông ấy, có lẽ ông ấy định để cháu lớn thêm một chút nữa rồi mới dạy cháu cách điều hành tập đoàn, nhưng không ngờ chuyện không hay lại xảy ra
ngoài ý muốn... - Ông nói chậm dần như bất lực.
- Vậy nên nếu bây giờ cháu định tranh chức chủ tịch với tổng giám đốc thì e là sẽ rất khó đấy, trừ khi cháu có cách nào đó để có thể thuyết phục các cổ đông,
chứng minh cho các cổ đông thấy cháu có khả năng đưa Venela vực dậy khỏi cuộc khủng hoảng, và họ có thể tin tưởng giao quyền điều hành Venela
lại cho cháu. - Ông nhẹ nhàng khuyên răn, góp ý cho cô gái trẻ.
Tường Vy gật gù thấm hiểu từng câu từng chữ mà người đàn ông ấy nói, răng cắn thật chặt môi như đang cố kìm nén sự lo sợ này. Bao nhiêu công sức, tâm huyết của ba cô... cô không thể để nó rơi vào tay người khác.
Từ lúc ông Khánh ra về cho đến tận tối muộn, Tường Vy chỉ biết cắm mặt vào chiếc máy tính xách tay và tra cứu những thứ cơ bản về những việc kinh
doanh ở trên mạng, mắt thì tìm kiếm từng thông tin, từng dòng lý thuyết
trên màn hình, tay cũng ghi chép không ngừng.
Trước kia cô cũng
chỉ được ông Phúc Thạch nói cho nghe qua hay đọc lén những quyển sách
của ba cô chứ chưa từng học một cách bài bản. Nhưng Tường Vy sinh ra đã
được thừa hưởng bộ óc thông minh, nhanh nhẹn nên những việc này cô tiếp
thu rất nhanh, những phần nào khó hiểu quá thì cũng chỉ mất gần 10 phút
để có thể hiểu được cặn kẽ.
Chợt cô nghe có tiếng bác Lâm ở dưới tầng giống như đang nói chuyện với ai đó.
- Ông chủ mới về ạ...! - Giọng bác Lâm cất lên đầy vẻ lo lắng nhưng cũng có chút run sợ.
"Ông chủ?!" Tường Vy nghe rồi giật bắn mình, vậy là ba cô về rồi, họ giữ ông gần 14 tiếng cho cuộc thẩm vấn ấy, không biết ông có bị sao không
nữa...
Vì lo lắng cho ba mình, cô tiểu thư đã chạy tức tốc xuống
dưới tầng. Người đàn ông trong bộ dạng bơ phờ, bực tức ấy cũng ngước mắt nhìn cô đang chạy gần đến chỗ mình, ánh mắt ấy của ông có phần khiến cô rùng mình, sao lại đáng sợ tới vậy?
- Ba! Cuộc thẩm vấn thế
nào?! Họ có... - Cô hỏi han một cách vồ vập bởi quá lo lắng cho ông, sợ
ông kiệt sức và bị cơ quan điều tra làm khó.
Thế nhưng đáp trả
lại sự lo lắng ấy lại là một cú tát thật mạnh vào một bên má khiến cô
nghiêng mặt sang một bên, khóe môi bị xước nên rỉ một chút máu, phần má
đó đỏ ửng cả lên, cô mở to mắt mà vô cùng bất ngờ.
- Ba...? - Ánh mắt cô long lanh nhìn ba mình.
- Thằng kia đâu? - Ông nghiến răng, gằn giọng mà trừng mắt nhìn cô, nom vô cùng dữ tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT