Cả 7 người họ ngồi trên một bàn ăn lớn trong một phòng riêng tại một nhà hàng cao cấp chuyên phục vụ đồ ăn phương Tây nằm giữa trung tâm thành
phố Quảng Ninh.
Phục vụ bước vào và đưa họ hai quyển menu, Victor cầm lấy một quyển rồi đưa cho Erena xem và chọn món, quyển còn lại được Paul cầm trên tay.
Họ đã gọi rất nhiều món từ khai vị cho đến
món chính, ngoài ra còn yêu cầu một chai vang đỏ. Đúng là nhà hàng cao
cấp, phục vụ rất chuẩn xác và nhanh gọn, bàn ăn chẳng mấy chốc mà đầy ắp các món thơm ngon, một nam nhân viên phục vụ cũng cầm chai vang đỏ trên tay mà rót vào ly cho từng người.
Ngay khi nam bồi bàn vừa rót
rượu vào ly cho Erena xong, Victor nhanh tay cầm ly đó và đặt sang chỗ
mình, đổi lại một chiếc ly rỗng về cho cô, tất cả mọi người đều ngạc
nhiên trước hành động ấy của anh.
- Cho tôi một ly cam ép. - Anh
thì thầm vào tai nam bồi bàn, chàng trai kia cũng gật gù, miệng cũng đáp lại hai chữ "Vâng ạ." rồi rót nốt rượu cho những người còn lại rồi mới
rời đi.
Các chàng trai vô cùng ngạc nhiên trước hành động đó, tay cũng cầm sẵn trên ly định nâng lên với mọi người nhưng rồi cũng khựng
lại.
- Erena không thích loại vang này sao ạ? - Paul nhướn mày hỏi với giọng đầy ngạc nhiên.
- À không phải, cô ấy không được uống rượu. - Victor mỉm cười rồi khẽ lắc đầu.
Những chàng trai kia tròn mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên, duy chỉ có Chris là
ngồi mân mê chiếc bật lửa trên tay, ánh mắt đầy vẻ suy tư, ngẫm nghĩ
nhìn vào vô định. Trước kia Erena vẫn thường uống rượu cùng với những
người trong tổ chức mỗi khi họ ăn mừng những thành công, vậy sao giờ lại không thể uống? Không lẽ...
- Không lẽ... Chị dâu... - Jackie
nắm chặt bàn tay lại thành hình nắm đấm, giơ lên mà che lấy khuôn miệng
đang há hốc ra vì ngạc nhiên.
Erena lập tức đỏ mặt, chỉ biết cúi
gằm xuống mà cười tủm tỉm, hai tay để dưới bàn, các ngón tay đan vào
nhau đầy khó xử. Chợt Victor với tay sang mà nắm chặt lấy bàn tay cô đầy tình cảm, cô khẽ đánh mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, khóe
môi anh nhếch lên, một nụ cười mãn nguyện nhưng cũng có phần ngại ngùng.
- Được hơn một tháng rồi. - Anh cười tủm tỉm, đồng thời giơ tay lên mà gãi nhẹ mũi.
Tất cả mọi người ồ lên thật to, đồng thời tiếng vỗ tay cũng vang lên không
ngớt trong căn phòng kín, mặt ai cũng rõ vẻ rạng rỡ, vui mừng, duy chỉ
có Chris là ngồi im một chỗ, tay vẫn mân mê chiếc bật lửa, môi bặm lại,
thở dài một hơi.
Bồi bàn cũng mang ly nước cam ép của Erena vào
ngay sau đó, họ cầm ly trên tay rồi cụng ly trong sự phấn khích tột độ,
sức nóng của không khí cũng được tăng lên rõ rệt sau những ngày mệt mỏi
vừa qua.
Jackie nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi khà một cái thể
hiện sự thỏa mãn, nhưng cũng cất tiếng hỏi ngay sau đó, bày tỏ sự ngạc
nhiên.
- Tại sao hôm nay chúng ta lại có một bữa ăn thịnh soạn
thế này anh? Nhân dịp thông báo chuyện của chị dâu ấy hả? - Anh ngơ ngác hỏi rồi cũng bật cười ngay sau đó.
Victor cũng cười thầm trong lòng nhưng cũng dùng tay phẩy phẩy gạt phăng đi.
- Không hẳn. Đây coi như là bữa ăn tẩm bổ cho mọi người lấy lại tinh
thần, chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai đi. - Anh chẹp miệng rồi nói như để họ chuẩn bị sẵn tinh thần.
Cả bọn trố mắt nhìn anh, Victor nhấp
một ngụm rượu vang đỏ rồi cũng từ từ mà giải thích cho họ về kết quả của cuộc tìm kiếm hôm nay của mình. Vậy là sau bao nhiêu công sức, những
cuộc tìm kiếm tưởng chừng như chẳng có hồi kết thì cuối cùng Victor cũng đã xác định được vị trí của Phi. Đó là một ngôi nhà ba gian lụp xụp nằm ở hạ nguồn con sông mà họ đã tìm kiếm, xung quanh là những ngôi nhà
khác cũng xập xệ không kém, nhưng người dân ở đó toàn là dân lao động
nên rất ít khi có mặt ở nhà vào ban ngày, ngăn cách giữa những ngôi nhà
đó là những vườn cây um tùm, tán rất rộng. Đặc biệt là ngôi nhà ấy phía
bên tay trái không hề có tường ngoài sân mà chỉ được rào bởi một vườn
cây um tùm. Victor đã phải trèo lên mái nhà bên cạnh để theo dõi được
địa hình và số lượng của phe địch một cách cẩn thận và hết sức cụ thể.
Chúng có tổng cộng 9 người, bao gồm cả tên Phi đó. 2 tên đứng canh gác
cổng ngoài, 2 tên đứng ở cửa trong nhà, 4 tên còn lại thì tụ tập ở trong dãy nhà bếp, có lẽ là để thay ca với 4 tên đang gác cổng kia. Còn riêng Phi thì có lẽ là cai quản cả chỗ đó, suốt ngày đi đi lại lại nên chẳng
ai có thể thay thế được. Tuy nói là canh gác nhưng chúng chỉ đứng đó và
nói chuyện với nhau mãi không ngớt, cũng có vẻ chủ quan, một phần vì
không muốn người dân xung quanh nghi ngờ, cũng mất phần vì chúng thật sự bất cẩn khi nghĩ rằng sẽ không ai biết được chúng đang ở đó mà tìm đến.
Anh lấy ra từ trong túi áo vest một tờ giấy, trên đó là một bản đồ vẽ tay.
Victor đưa họ truyền tay nhau mà xem xét thật kĩ rồi phổ biến kế hoạch
hết sức cụ thể.
- Sáng sớm mai tôi sẽ tới và khám xét chỗ đó một
lần nữa, nếu không có gì thay đổi thì chiều chúng ta sẽ tiến hành luôn. - Anh gập tờ giấy lại rồi cất vào túi áo vest đang vắt đằng sau ghế.
- Anh hoạt động vừa vừa thôi, cẩn thận vết thương. - Erena nhíu mày nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
- Chuyện đó anh còn làm được thì mấy chuyện này đâu có gì đáng ngại? -
Victor thẳng thừng cất tiếng đáp trả cô bằng một câu nói khiến cho cả
căn phòng chỉ biết im lặng, ánh mắt cũng ái ngại mà đổ dồn về phía hai
người.
Erena chột dạ, hai má cũng chợt đỏ ửng cả lên, cô khẽ giơ
ngón tay lên mà đặt nó lên trên môi anh giống như thầm ra lệnh cho anh
phải giữ mồm giữ miệng ngay trước mặt mọi người, mặt cô cúi xuống đầy vẻ bất lực.
Mọi người ồ lên thật to, đổ dồn ánh mắt về phía hai
người bằng cái nhìn đầy ẩn ý. Erena cảm thấy xấu hổ vô cùng, chỉ biết
nhắm nghiền mắt lại, trong lòng thầm ước gì hiện giờ có thể kiếm được
một cái lỗ nào đó để chui xuống.
- Ơ, thế hai người thật sự đã ngủ với nhau hả? - Bob ngây thơ quay sang hỏi những cậu bạn của mình.
- Tất nhiên rồi, chứ mày nghĩ gì mà chưa? 6 năm rồi chứ đâu ít ỏi gì?! -
Jackie đáp trả lại thật gay gắt, có lẽ anh cảm thấy hơi bực tức trước sự "ngây ngô", không biết gì của cậu bạn vốn ngu ngốc ấy.
Chris chau mày thở dài, trong lòng có phần cảm thấy khó chịu, trên tay anh cầm chiếc ly rồi uống hết rượu trong đó.
Không khí cũng trầm bớt xuống sau một lúc, Martin hắng giọng rồi cất tiếng hỏi như phá tan bầu không khí đầy ngại ngùng.
- Lần này mà có thêm cả Ian thì tốt biết mấy, cậu ấy cũng khá mấy vụ đánh đấm như thế này lắm. Tiếc là anh lại cho cậu ấy đi làm nhiệm vụ khác
trước khi chúng ta làm việc này. - Martin chẹp miệng đầy nuối tiếc.
- Mà bọn em cũng chưa kịp hỏi nên cũng không biết gì hết, rốt cuộc thì
cậu ta đang làm nhiệm vụ gì vậy? - Martin chau mày hỏi nhỏ.
-
Giám sát, bảo vệ một người quan trọng. - Victor đáp trả một cách thẳng
thắn, ngữ điệu trầm xuống. Erena ngồi bên cạnh liền liếc nhẹ sang anh,
phải rồi, người quan trọng đó chính là Tường Vy, ngay từ khi trở về Mỹ
và giải cứu cô sau vụ bắt cóc lần đó, Victor đã thầm ra lệnh cho Ian -
một thành viên đáng tin và tài giỏi của Unknown về Hà Nội để có thể giám sát mọi hành động của Tường Vy từ xa. Nhưng giờ cô tiểu thư ấy lại đang bị giam lỏng trong chính ngôi nhà của mình nên sự an toàn có lẽ đã được đảm bảo, nhiệm vụ cuối cùng của Ian sẽ là đưa cô tới chỗ Victor một
cách an toàn sau khi mọi chuyện kết thúc.
____
Nhận thấy
bóng dáng một người đàn ông bịt kín từ đầu đến chân rời khỏi căn nhà ấy, Bob núp lùm sau bụi cây ở bên kia con sông nhỏ, tay cầm ống nhòm quan
sát thật kĩ rồi thì thầm qua chiếc tai nghe đang đeo.
- Đúng như lời anh nói, hắn ta đã rời khỏi nhà rồi. - Bob thông báo qua chiếc tai nghe.
"Được, tiến hành đi." Victor ra lệnh từ đầu dây bên kia.
- Rõ. - Bob vâng lệnh rồi giơ tay lên bấm vào tai nghe để chuyển kết nối sang những người khác.
- Tiến hành thôi.
Những người khác đã nhận được hiệu lệnh, liền bắt tay vào việc. Unknown quyết định căn lúc người dân xung quanh đi làm hết và tranh thủ những lúc
địch chủ quan thì mới tiếp cận đến gần ngôi nhà. Chris, Paul và Martin
phục kích từ trên cao, họ trèo từ mái nhà những nhà bên cạnh sang mái
ngói của ngôi nhà ấy.
Khuôn viên của nơi này có hình chữ L nằm
ngang, phần dài hơn cũng chính là phần nhà chính được nằm ngang ra, nhìn thẳng ra con sông phía trước nhà. Phía bên phải của dãy nhà chính là
dãy nhà bếp nhỏ, cũng là nơi mà những tên của V ngồi chờ, cũng như sinh
hoạt trong lúc chưa đến ca trực của mình. Phía đối diện của phía nhà bếp chính là vườn cây xum xuê, rất nhiều cây lớn và các bụi cây, hầu như
chẳng thể xuyên qua nổi một tia nắng nhỏ.
Chris bám trụ thân trên mái ngói của dãy nhà chính, anh thập thò ở đó và quan sát được 4 tên
đang ngồi uống nước và cười đùa ở trong gian bếp, Paul và Martin thì
phục kích ở trên mái nhà bếp, ở góc nhìn này họ có thể quan sát được 2
tên đang đứng ở trước cửa ra vào của gian nhà chính nhưng cũng không dám trèo hẳn lộ mặt ra để tránh bị phát hiện. Jackie thì đã khéo léo xâm
nhập vào và núp lùm ở sau những bụi cây to đối diện nhà bếp.
Sau
khi đã nhận được tín hiệu sẵn sàng của đồng đội, Jackie bắt đầu tiến
hành. Anh cầm trên tay một hòn đá nhỏ, đảo mắt xung quanh nhìn những tên trong căn bếp, chúng hầu như không để ý lắm tới xung quanh, thậm chí
còn đang đánh bài rất hăng say nữa là đằng khác, anh nhìn tiếp ra hai
người đang đứng ở ngoài cổng nhà, cả hai đều đang mải mê với những câu
chuyện phiếm, thi thoảng lại phi phèo điếu thuốc.
Jackie ném hòn
đá ra cách chỗ mình nấp một khoảng nhằm tạo ra tiếng động, thu hút sự
chú ý của hai tên đứng ở phía cửa. Hai tên chau mày nhìn về hướng bụi
cây đó, những tên còn lại thì dường như vẫn không biết gì, điều đó đúng
theo kế hoạch mà họ đã vẽ ra.
Ngay khi đỉnh đầu của hai tên đó
vừa lộ ra khỏi mái che, Chris cầm chắc con dao găm trên tay, nhanh chóng nhảy xuống đầu một tên, hai chân quắp chặt vào thân hắn, một tay bám
qua cổ, tay còn lại cầm dao mà rạch ngang một đường ở cổ hắn thật sâu,
máu tuôn ra rất nhiều. Tên còn lại giật mình quay ngoắt mặt về phía sau, tay luống cuống rút khẩu súng từ thắt lưng ra nhưng không thể nhanh kịp bằng Chris, con dao được đâm thẳng vào lồng ngực bên trái khiến hắn đổ
nhào người ra sau, mắt còn chẳng kịp nhắm.
Nghe thấy tiếng động ở dãy nhà chính, 2 tên ở ngoài cửa liền ngó mặt vào trong và nhìn thấy
cảnh tượng kinh hoàng ấy, bước chân vừa được đặt vào sân trong, một tên
đã đổ nhào người về phía trước, mặt quay sang một bên. Tên còn lại giật
bắn mình nhìn xuống xác đồng đội, máu từ sau gáy hắn ta chảy ra không
ngớt, hắn quay ngoắt người lại, tay lăm lăm khẩu súng đưa mắt nhìn xung
quanh nhưng chẳng thể thấy bóng dáng ai. Tiếng súng lại vang lên một lần nữa, cả hai tên canh gác ngoài cửa đều đã bị Bob xử đẹp bằng súng ngắm
từ xa.
Ở trong sân, cả 4 tên kia đều vô cùng bất ngờ vì bị đột
kích, rõ ràng là chúng chưa chuẩn bị sẵn tinh thần nên có chút luống
cuống, lúng túng trong cách xử lí. Hai tên ngồi phía ngoài rút súng ra
và bắn vài phát đạn về phía Chris nhưng anh đều né được hết vì đã nấp ở
sau cột nhà. Tuy nhiên cả hai tên đó đều bị Jackie nã súng vào người,
trên người chi chít những phát đạn chí mạng.
Hai tên còn lại núp ở sau cánh cửa, tay lăm lăm khẩu súng nhìn ra phía ngoài, cả Chris và
Jackie đều có giấu hiệu như đã rút lui, chúng nhìn nhau một lúc rồi từ
từ ngó mặt ra ngoài để khám xét tình hình.
Martin và Paul sau khi nhận được tín hiệu của Chris về tình hình hiện tại, hai chàng trai liền nhảy từ trên mái nhà xuống, hai tay bám vào mái, đu người từ ngoài vào
thật nhanh, chân đạp mạnh vào người chúng.
Hai tên bị hai chàng
trai của Unknown đẩy ngã vào trong nhà, một tên thì bị Martin nhanh
chóng rút dao ra và đâm liên tiếp những phát chí mạng, liền chết ngay
tại chỗ. Tên đang đối đầu với Paul thì có vẻ như khó nhằn hơn, cả hai
vật lộn một lúc mới có thể phân định kẻ sống người chết.
Tiếng
súng nổ ra vang cả bầu trời, phát ra từ căn nhà ba gian nằm ở hạ nguồn
con sông khiến Phi giật bắn mình, liền quay ngoắt người lại nhìn về phía của căn nhà. Tuy nhiên bóng dáng của một người đàn ông trong bộ vest
lịch thiệp, cũng như mang một vẻ bí ẩn lại đứng ở đó, cách hắn chừng
10m.
Phi nheo mắt nhìn người đàn ông đó, trong lòng thầm cảm thấy một linh cảm xấu, hắn thả điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống đất,
các ngón tay cử động, tự bẻ các khớp tay như để đề phòng trước.
- Cũng lâu lắm rồi mới gặp lại đấy nhỉ? - Giọng người đàn ông cất lên trầm lắng, không quá to nhưng Phi có thể nghe rất rõ.
Đây là một con ngõ nhỏ vắng người, nắng chiều cũng tắt dần khiến cho sự
quan sát cũng dần trở nên khó khăn bởi không có ánh sáng, xung quanh đây chỉ có những bức tường gạch của những ngôi nhà xập xệ, những thùng hàng bằng gỗ, bằng xốp chất đống, những mỏm đá to. Một không gian trầm mặc
nhưng đột nhiên lại nổi lên một sát khí đáng nguy hiểm tỏa ra từ hai con người đứng ở hai đầu.
- Mày là thằng chó đẻ nào? - Phi nhướn mày, hất cằm hỏi người đàn ông đứng ở xa kia với ngữ điệu dè chừng.
- Tôi không nghĩ là anh nhớ tôi là ai đâu. - Người đàn ông kia cười khẩy một cái như khiêu khích hắn ta.
- Tao hỏi mày là thằng đéo nào?! - Phi bực tức liền lớn tiếng hỏi lại,
mắt đôi lúc vẫn nhìn về hướng hạ nguồn, tay dần dần cầm vào khẩu súng
được cài ở thắt lưng. Linh cảm trong hắn mách bảo rằng tiếng súng vang
lên từ phía hạ nguồn có mối quan hệ hết sức mật thiết với người đàn ông
này.
- Một sự dàn dựng rất tuyệt vời, tôi không ngờ là anh lại
chịu sống một cuộc sống trốn chui trốn lủi thế này đấy! - Victor nói với giọng mỉa mai, khóe môi nhếch lên rất dễ khiến cho đối thủ bị kích
động.
Sau khi nghe những lời đó từ Victor, Phi không thể làm chủ
được mình, người đàn ông đó biết được nhiều thứ về hắn, ắt hẳn không
phải người dễ chơi. Hắn cầm tay vào khẩu súng rồi rút ra, chĩa về phía
Victor và nổ vài phát súng, Victor nhanh chóng nấp sau những thùng hàng
gần đó, cũng rút súng của mình ra ngay sau đó.
Phi cũng tìm cho
mình một chỗ ẩn thân, thuận lợi cho việc xác định được mục tiêu và ngắm
bắn, vừa tập trung vừa cố vặn óc suy nghĩ xem người đàn ông đó rốt cuộc
là ai mà lại biết nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra.
Victor thi thoảng vẫn nhổm người dậy và ngắm bắn vào hắn, khiến cho những
thùng hàng nơi hắn đang nấp đã thủng lỗ chỗ, buộc tên Phi phải chạy sang chỗ khác, nhân lúc đó Victor đã bắn được vào chân hắn.
Phi ngồi
thụp xuống sau một tảng đá tương đối lớn rồi đưa mắt nhìn xuống viên đạn đang găm vào chân mình mà thầm thấy khó hiểu. "Sao hắn ta có thể biết
được phong cách chiến đấu của mình?"
Ngược lại, những phát bắn
của Phi, Victor đều tránh được, dù có đổi chỗ không biết bao nhiêu lần.
Anh khẽ cười thầm trong lòng, trong trận chiến này dĩ nhiên là anh có
nhiều lợi thế hơn vì Phi và Victor đều từ một tổ chức đào tạo ra nên
cách chiến đấu của Phi thì Victor đều nắm rất rõ, nhưng sau đó Victor đã tách ra khỏi V nên cách chiến đấu có phần khác đi. Hơn nữa Phi có lẽ đã tránh xa những việc súng dao như thế này hơn 10 năm rồi nên những cuộc
giao tranh như thế này chưa chắc đã bằng được một người thường xuyên như Victor, kể cả hắn có là người từng tài giỏi như thế nào đi chăng nữa.
Cuộc đấu súng diễn ra vô cùng cam go và khốc liệt, nhưng rồi cũng sẽ đến hồi kết, Phi nhổm người dậy, ngắm bắn vào Victor thật chuẩn xác, hắn lập
tức nghiến răng và bóp cò, nhưng chẳng có gì bay ra, đạn đã hết sạch.
Hắn bất lực ngồi thụp xuống, đây là khẩu súng cuối cùng mà hắn mang theo bên người lúc này, mồ hôi chảy dòng trên mặt hắn, chẳng lẽ lại kết thúc như thế này sao?
Victor cười khẩy vì nghĩ mình đã nắm được ưu
thế, lập tức giơ súng lên và bắn về phía hắn, một viên đạn được bắn về
phía tảng đá mà hắn đang trốn sau đó, nhưng sau đó chỉ có tiếng "cạch"
của một khẩu súng đã hết đạn vang lên từ phía của Victor.
Phi ngó mặt ra nhìn người đàn ông đang đứng cầm một khấu súng đã hết đạn ở phía xa mà liền nhe răng cười thật nham hiểm, tay lập tức rút một con dao
găm nhọn hoắt ra từ trong túi áo, vậy ra ông trời cũng có lúc thương hắn ta như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT