Victor rảo bước nhìn xung quanh, cứ mỗi bước đi anh đều để ý rất kĩ
khung cảnh, nơi đây chỗ nào cũng dính bụi than, ngay cả trên các tán cây nhỏ nhất. Những bước chân đưa anh tới một con sông nhỏ nhưng đã bị ô
nhiễm nặng nề, anh nhìn nó mà trong lòng liền ngẫm nghĩ, đây ắt hẳn là
con sông mà Tường Vy đã nhắc đến, vậy thì chắc là căn nhà đó nằm ngay
ven sông, hoặc nằm ở một vị trí có thể nhìn thẳng ra con sông ấy.
Ánh nắng trở nên ngày càng gay gắt khiến cho không khí càng thêm nóng nực
và ok bức bởi giờ đã là giữa trưa, mọi người sau khi tìm kiếm cũng đã
thấm mệt, sức cũng đã kiệt nên mới cùng nhau trở về xe.
Victor
bước lên trên xe, hơi mát của điều hòa phả vào mặt khiến anh cảm thấy vô cùng thư thái, sảng khoái. Anh ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da mà thở
dài đầy mệt mỏi, cánh cửa xe phía sau cũng được mở ra, các chàng trai
cũng bước lên, trên mặt ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Erena
lấy tay mở chiếc cốp phía trước mặt mà lấy ra một tập giấy ướt, cô rút
một tờ ra đưa cho Victor rồi đưa cả tập giấy xuống cho các chàng trai
phía dưới.
- Có gì khả quan hơn không? - Cô dùng tay vặn mở chai nước được đặt bên hông cửa xe.
Victor dùng khăn ướt lau mặt rồi lắc đầu ngao ngán, cả chiếc khăn đều dính đầy bụi than nên có màu hơi xám, vậy mới thấy môi trường ở đây bị ô nhiễm
thật nặng nề.
Victor mở máy lên và lái đến một quán ăn bình dân
gần đó để họ có thể dùng bữa trưa, cũng như là hồi lại sức trước khi
tiếp tục tìm kiếm vào đầu giờ chiều.
Tuy tìm kiếm rất mệt nhọc từ đầu giờ chiều cho tới tận tối, các chàng trai vẫn chẳng thể tìm ra thêm manh mối nào cụ thể hơn, ngoài việc Chris hơi có phần đa nghi với một
căn nhà nằm ở hạ nguồn, khi đi ngang đó, anh đã vô tình thấy có hai
người đứng ở trước cổng nhà trò chuyện với nhau, nhưng anh lại thấy
giống như đang "canh gác"? Tuy vậy cũng không có gì là chắc chắn nên
chẳng thể làm gì hơn.
____
Tường Vy bước chân ra khỏi căn
phòng riêng, khẽ đưa mắt nhìn sang hai bên mà lập tức chẹp miệng đầy
phiền phức, hai người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm đã đứng đó từ
lúc nào.
Cô tiếp tục bước xuống cầu thang rồi đưa mắt nhìn một
loạt xung quanh, bất kể ở góc nào cũng có người của V, căn biệt thự vốn
quá rộng lớn đối với 2 người, giờ thì lại trở nên quá nhỏ bé so với số
lượng người đang có mặt ở đây.
Cô bước vào trong bếp và ngồi
xuống bàn ăn, bác Lâm đã chuẩn bị các món ăn xong xuôi hết, bày biện
trên bàn rất đẹp mắt. Tường Vy nhìn khắp căn phòng, có bác Lâm đang lau
dọn bếp, một người của V đang đứng ở gần cửa phòng vệ sinh tầng 1, chắp
tay lại trước người, rồi lại đưa mắt nhìn mâm cơm thịnh soạn ngay trước
mặt mà lặng lẽ thở dài, chỉ có một mình cô ngồi trên bàn ăn.
- Ba cháu đâu ạ? - Cô ngoái cổ nhìn người đàn ông tóc bạc đang lau dọn bàn bếp.
- Ông chủ vẫn đang ở công ty do dạo này có rất nhiều việc, tiểu thư cứ ăn trước đi kẻo đói. - Ông quay mặt ra nhìn cô mà nở một mỉm cười hết sức
nhân hậu.
Cô lại quay mặt trở vào bàn ăn, công ty nhiều việc như
vậy, chắc hẳn Alpha cũng giống như ông, phải giải quyết nhiều thứ lắm,
đó là lí do mà cô gọi điện thoại cho anh cả ngày mà anh chẳng thể bắt
máy tới một lần.
Tường Vy cầm đôi đũa trên tay mà gắp các món ăn
vào bát của mình, từ nhỏ tới lớn cô đã lớn lên bằng những món ăn được
chế biến hết sức tinh tế cùng với hương vị cuốn hút lòng người, thế
nhưng dạo gần đây thì lại có sự thay đổi, hương vị của những món ăn vẫn
thế nhưng Tường Vy chẳng thể nào thấy ngon miệng. Cô cứ gắp lên rồi đặt
xuống mấy lần, nhưng vẫn phải ăn qua loa cho xong bữa.
Cả ngày cô chỉ biết quanh đi quẩn lại trong nhà, nhưng tự nhốt mình trong phòng là chủ yếu bởi cứ bước chân ra ngoài là lại nhìn thấy những con người
trong bộ vest đen khiến cô càng thêm chướng mắt, vậy nên ở yên trong
phòng dĩ nhiên là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Tường Vy hết đi đi
lại lại trong căn phòng rộng lớn rồi lại ngồi phịch xuống chiếc giường
cỡ lớn, một lát sau lại ngả lưng xuống chiếc đệm êm ái. Dưới tầng đột
nhiên trở nên ồn ào bởi tiếng nói của nhiều người, Tường Vy cau mày lại
mà cố gắng lắng nghe, vài câu nói đã lọt vào tai cô.
"Chào ông chủ ạ."
"Ông chủ mới về ạ."
Nghe tới đó cô liền giãy nảy trên giường, miệng lập tức thở dài, ba cô về
rồi, nhưng cô lại chẳng muốn xuống đó mà nhìn mặt ông một chút nào. Chợt như có một luồng suy nghĩ thoáng qua, cô liền ngồi bật dậy, tay vớ lấy
chiếc điện thoại đang đặt trên giường mà bật lên, nhanh tay bấm vào phần danh bạ.
Màn hình điện thoại bất thình lình xuất hiện một cuộc gọi đến, Tường Vy mới đầu con bất ngờ nhưng cũng bấm nghe máy thật nhanh.
- Alo? - Cô cất giọng thật vội vã, tay cầm chiếc điện thoại mà áp thật chặt vào tai, mắt mở to tròn đầy sự mong ngóng.
- Em ăn cơm chưa? - Giọng anh cất lên từ đầu dây bên kia hết sức nhẹ nhàng.
- Em vừa ăn rồi. Anh thì sao? - Ngữ điệu của cô cũng hạ nhẹ xuống dần, tâm thế cũng đã bình tĩnh hơn.
- Anh mới từ công ty về, đang chuẩn bị làm đồ ăn đây. - Alpha nói với
giọng mệt mỏi, cô có thể nghe được tiếng thở dài lẫn với tiếng lục đục
từ đầu dây bên kia, phần nào tưởng tượng được dáng vẻ của người đàn ông
ấy ngay lúc này. Tay áo sơ mi của anh được xắn lên trên khuỷu tay, hai
tay bận bịu với những món đồ đang được sơ chế, đặt trên bàn bếp, chiếc
điện thoại được anh nghiêng đầu kẹp lên trên vai.
Giữa hai người
bỗng nhiên hình thành một không khí trầm mặc, im ắng. Anh không hỏi cô
bất cứ điều gì về việc cô bị giam lỏng trong nhà, cũng như sự xuất hiện
của rất nhiều người của V bởi ông Phúc Thạch vốn dĩ đã không muốn Alpha
và Tường Vy có bất kì mối quan hệ nào quá thân thiết, nên giờ đây ông
lại muốn tách họ ra sau tất cả những biến cố thì cũng không có gì ngạc
nhiên.
Về phía Tường Vy cũng không khác là mấy, cô không biết
phải giải thích cho anh thế nào về việc bị cách li nhau như thế này, cô
không thể nói rằng vì cô biết được mẹ của anh đang ở đâu nên ba cô mới
không để họ ở gần nhau để cùng tìm ra cách giải cứu cho bà, vậy nên cách tốt nhất chỉ có thể là giữ im lặng về chuyện này.
Alpha chợt hắng giọng một tiếng, phá tan bầu không khí im ắng nãy giờ khiến Tường Vy vô cùng ngạc nhiên, lòng đầy lo lắng.
- Anh ốm à? - Cô nói với ngữ điệu vô cùng sốt sắng.
- Không hẳn, tại hôm nay ngồi trước cái điều hòa ở công ty lâu quá nên
hơi đau họng chút thôi. - Anh nói với giọng nhẹ nhàng để cô bớt lo lắng.
Nghe anh nói vậy trong cô cũng thở dài nhẹ nhõm được phần nào, tuy vậy vẫn không thể hết lo lắng được.
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. - Cô nói với giọng dịu dàng như căn dặn anh.
- Ừm. - Alpha đáp trả.
- Em nhớ anh nhiều lắm... - Lần này, ngữ điệu của Tường Vy lại trầm xuống thật rõ ràng, có chút nghẹn ngào trong lời nói.
Câu nói ấy lọt vào tai anh, Alpha lại ngẫm lại hoàn cảnh hiện tại giữa hai
người một lần nữa mà trong lòng nặng trĩu. Họ chỉ có thể nghe giọng nhau qua một chiếc điện thoại, điều này thật quá tàn nhẫn đối với hai con
người đang có tình cảm với nhau, nhưng anh có thể làm gì được? Giữa mẹ
và bạn gái, anh không thể làm gì hơn...
Chỉ có sự im lặng đáp trả lại lời nói của cô, cô tiểu thư cũng hiểu được anh cảm thấy thế nào nên cũng đã chủ động kết thúc cuộc đối thoại.
- Anh ăn tối rồi nghỉ ngơi đi. - Cô cười nhẹ, truyền sự vui vẻ gượng gạo vào trong lời nói rồi cúp máy ngay sau đó.
Tường Vy cầm chiếc điện thoại trên tay mà bước từng bước nặng trĩu về phía
cửa sổ, gương mặt thất thần đưa ánh mắt nhìn xuống dưới sân của căn biệt thự.
Cô chợt cảm thấy tự nhiên khi dưới sân vắng bóng người,
bình thường đâu có như vậy? Tường Vy chống hai tay vào khung cửa sổ rồi
ngó đầu nhìn xuống dưới tầng, có hai người đàn ông mặc vest đen đang
bước vào phía trong nhà. Cô ngoái đầu nhìn vào chiếc đồng hồ đang treo
trên tường phòng, giờ là 8 rưỡi tối, cô quyết định nhìn ra ngoài cửa sổ
và quan sát kĩ lưỡng thêm, nhưng vẫn chẳng thấy một bóng người nào.
Sau 5 phút quan sát không rời mắt, cuối cùng thì Tường Vy cũng thấy họ trở
lại và đứng vào vị trí canh gác bên cạnh bức tường ngoài sân, nhưng lần
này là hai người khác hẳn hai người ban nãy. Cô tiểu thư chống tay lên
cằm mà gật gù như hiểu ra sự việc, họ vừa có 5 phút đổi ca canh gác, ra
là vậy, nhưng cô cần phải quan sát kĩ lưỡng thêm và chắc chắn vào khoảng thời gian đổi ca ấy. Trước đó Victor đã từng nói cô nên chú ý tìm đường trốn càng sớm càng tốt, tuy không biết Victor có ý định gì nhưng cô
cũng chỉ còn biết cách nghe theo, tuy việc đó có phần nguy hiểm.
Ngày qua ngày, Tường Vy vẫn luôn cố gắng theo dõi sát sao thời gian và vị
trí mà người của V đứng canh gác, cuối cùng thì cũng đã tìm ra được thời điểm thuận lợi cho việc bỏ trốn. Cứ 11 giờ trưa và 8 giờ tối là sẽ có
một lần thay ca 5 phút. Trong khoảng thời gian đó, tất cả mọi người sẽ ở trong nhà, cả không gian ngoài vườn sẽ vắng bóng người. Tường Vy cũng
đã tính từng bước đi, vạch rõ kế hoạch bỏ trốn như thế nào thật kĩ
lưỡng, chỉ còn chờ Victor báo thời gian mà thực hiện thôi.
Thêm
vài ngày đầy cố gắng nữa, Victor vẫn chẳng thể có thêm một thông tin cụ
thể nào, thế nhưng trước khi lên đường và thực hiện việc tìm kiếm một
lần nữa, Victor đã có một linh cảm tốt, tuy nhiên vẫn không chắc chắn
lắm vào bản thân mình.
Victor lái xe đến nơi và đỗ ở chỗ quen
thuộc, các chàng trai đều xuống xe rồi tản nhau ra khắp nơi. Lần này
Victor chọn một bộ quần áo thoải mái, ít gây sự chú ý của người khác.
Chiếc áo ba lỗ màu đen, khoác ngoài là chiếc sơ mi màu xanh bộ đội mang
lại vẻ khỏe khoắn, kết hợp với chiếc quần bò đã sờn màu, cả bộ quần áo
được anh phủ lên một lớp đất cát và bụi bẩn để đem lại vẻ hòa hợp với
khung cảnh và công việc của con người nơi đây. Một bộ quần áo đơn giản,
dễ vận động, không thu hút sự chú ý của người khác là một lựa chọn vô
cùng đúng đắn, Victor không quên đeo một chiếc khẩu trang màu đen che đi một nửa khuôn mặt điển trai.
Anh đi dọc con đường đất, dòng
người đi lại ngày càng vắng dần bởi cũng đã gần trưa, Victor vừa đi vừa
liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng cảm thấy thứ gì đó đáng nghi.
____
Người đàn ông với vẻ ngoài bụi bặm, tay kéo chiếc khẩu trang màu đen lên,
đồng thời tay cầm lấy chiếc kính râm mà đeo vào, chân bước ra ngoài,
những ánh nhìn từ phía cổng cũng như trong nhà đều hướng hết về phía anh ta.
- Anh đi đâu ạ? - Một chàng trai đứng phía cửa trong hỏi với giọng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia.
- Tao chết ngạt vì cái không khí bí bách ở đây mất! - Hắn gằn giọng nói với vẻ bực tức rồi bỏ đi.
Phi vừa đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng vắng bóng người hiện dần ra trước mắt, những người dân nơi đây hầu như đã trở về nhà và nghỉ
trưa sau cả một buổi sáng làm lụng vất vả. Hắn đi với dáng vẻ như đang
thu mình lại, hai tay đút vào túi áo, mặt được bịt kín bởi khẩu trang và kính râm, mắt liền nhìn về phía trước.
Một người đàn ông đang đi ngược lại về phía hắn, hắn nheo mắt nhìn liền thấy người đàn ông đó đeo khẩu trang, tuy nhiên quần áo lại vô cùng xộc xệch, bẩn thỉu, hắn cũng
chỉ nghĩ đó là người mới tới đây lao động nên cũng không suy nghĩ gì
nhiều.
Khi cả hai người đi lướt qua nhau, Victor liền đứng khựng
lại, tròn mắt ngạc nhiên khi cái linh cảm kì lạ ấy đột nhiên ập đến, sao anh có cảm giác người đó có cái dáng vẻ giống như anh đã từng gặp ở đâu đó. Dáng người gù gù, lúc đi luôn thu mình lại...
Victor chau
đôi mày, quay ngoắt cổ nhìn người đàn ông đã đi cách xa mình được một
đoạn, hai mắt nheo lại như cố gắng nhìn rõ hơn để nhớ lại. Chợt hắn ta
rút một tay ra khỏi túi áo và giơ lên gãi gãi đầu, Victor lúc này mới
thở hắt ra một cái đầy hiềm khích, tay hắn ta không có vẻ gì là giống
với người dân lao động ở đây, kèm theo cái vẻ ngoài bịt kín từ trên
xuống dưới như vậy, sao có thể không nghi ngờ?
Hắn đến một nơi
vắng vẻ, dưới một gốc đa to, đảo mắt nhìn xung quanh như để đảm bảo sự
an toàn cho mình, khi xác định được rõ không còn một bóng người, hắn mới đứng tựa lưng vài gốc đa đó, tay kéo khẩu trang xuống, rút ra từ túi
quần một chiếc bật lửa và một bao thuốc lá.
Không phải dễ dàng gì cho Victor để có thể trèo lên trên một mái nhà gần đó để có thể theo
dõi tên khả nghi đó từ xa. Anh nấp ở trên đó, dưới trời nắng chang
chang, vẫn cố gắng ló mặt ra, nheo mắt lại cố gắng nhìn hắn.
Tên
kia khum bàn tay vào và châm bật lửa vào điếu thuốc đang ngậm trong
miệng. Hắn hút một hơi rồi nhả vào không khí một làn khói trắng. Victor
nheo mắt lại thêm nữa, góc nghiêng của hắn thoát ẩn thoát hiện sau làn
khói khiến anh khó xác định. Hắn lại hút thêm một hơi nữa đến hết cả
điếu thuốc rồi mới quay người lại, thả điếu thuốc xuống đất rồi dùng
chân dẫm lên.
Cả khuôn mặt hắn cuối cùng anh cũng đã được nhìn
chính diện, Victor lùi người lại, hít một hơi thật sâu như để lấy lại
bình tĩnh, đó là Phi, người tiền bối mà Victor đã từng rất ngưỡng mộ ở
V, anh ta vẫn chưa chết.. tuy thời gian trôi qua, trông anh ta có vẻ già hơn nhưng không khác là mấy, anh có thể nhận ra anh ta.
Victor
lại trườn người lên để theo dõi Phi thêm nữa, vậy là mọi chuyện đang dần trở nên dễ dàng hơn, bởi chỉ cần thấy được Phi ở đây thì ắt hẳn nhiệm
vụ của hắn ta là trông coi mẹ của Alpha. Hắn đã phải giả chết hơn 10 năm về trước ắt hẳn để thực hiện một nhiệm vụ hết sức quan trọng và tuyệt
mật, vậy thì còn nhiệm vụ nào quan trọng hơn việc nắm giữ trong tay điểm yếu của con át chủ bài của V cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT