"Như vậy... muôn vàn năng lực của Thiên Huyễn, cái nào là thích hợp nhất?"
Xoạt! Trong lòng của Trần Phong lóe lên vô số suy nghĩ.
Rất nhanh, giá trị may mắn liền tiêu hao 1 điểm, có một dòng tin tức nhỏ xuất hiện.
"Là ngươi!" Đôi mắt của Trần Phong sáng ngời, đây là một cái năng lực cải biến khí tức đơn giản, nó nếu như dung hợp cùng với năng lực năng lượng hoá vũ trang, có lẽ có thể mô phỏng ra được một kiện trang bị có thể thay đổi được khí tức!
Trần Phong âm thầm tính toán, ít nhất cho tới bây giờ, những thứ mà Quầng sáng may mắn đề cử bình thường sẽ không sai!
"Ta có thể cái biến khí tức." Trần Phong hít vào một hơi thật sâu nói: "Bất quá cần phải có người lái xe."
Trần Phong có thể thi triển năng lực để cải biến khí tức, nhưng nếu như không có người điều khiển xe bọc thép, khí tức do thi triển năng lực cải biến phát ra dừng lại ở một chỗ quá lâu, nhất định sẽ dẫn tới chú ý, cho nên cho dù là xe bọc thép có năng lực che giấu không tệ, bọn hắn cũng phải không ngừng chuyển động, khiến cho khí tức trở nên nhạt nhoà hơn một chút.
"Cái này đơn giản." Khổng Bạch bĩu môi nói: "Ta quen thuộc nhất là chuyện lái xe, nhớ năm đó chúng ta..."
Khổng Bạch thuần thục thay đổi vị trí với Trần Phong, ngồi lên bên trên vị trí lái xe, lời nói khoác lác còn chưa dứt đã lộ ra vẻ mặt phát mộng nhìn vào vô lăng.
"???"
"Đây là loại xe gì?!" Khổng Bạch có chút phát mộng.
"Xe bọc thép a."
Trần Phong nhún nhún vai nói: "Thiết kế giống như xe bình thường quá phiền phức, dù sao thì nó cũng được vận chuyển bằng năng lượng, đơn giản hoá một chút là được, chỉ cần tiêu hao năng lượng là có thể điều khiển được."
"Cái này ta biết..." Khổng Bạch có chút nhức đầu hỏi: "Vậy những thứ này để làm cái gì?"
"Bàn phím." Trần Phong thở dài.
Kỹ thuật đơn giản như vậy cũng không biết, còn nói mình là một tài xế lâu năm? Mặt mũi đâu?
"Ngươi xem đi." Trần Phong quyết định dạy cho Khổng Bạch một chút: "Cái vô lăng này ngươi biết sử dụng rồi có đúng hay không? Đúng rồi, cứ xoay vòng là được, rất đơn giản, ấn vào cái nút này thì sẽ bay lên...ồ, không đúng, khục, ấn vào cái nút này thì sẽ phanh lại."
Khổng Bạch: "…"
Cũng may, mặc dù đã đơn giản hoá đến trình độ này, thế nhưng một tài xế lâu năm như Khổng Bạch vẫn có thể rất nhanh học được, nhanh chóng điều khiển xe bọc thép chạy vòng quanh.
Mà vào lúc này, Trần Phong cũng bắt đầu chính thức thi triển năng lực!
Muốn nguỵ trang rất đơn giản, ở đây được Khổng Bạch cung cấp nguồn năng lượng vô hạn, chỉ cần tiêu hao 1 điểm giá trị may mắn là được! Dung hợp năng lực cải biến khí tức cùng với năng lực năng lượng hoá vũ trang, cộng thêm 1 điểm giá trị may mắn, đến tột cùng có thể tạo ra được một trang bị như thế nào? Trần Phong cũng rất chờ mong.
Ô...ô...n...g —— Ánh sáng lấp lánh trước mắt, nguồn năng lượng không ngừng vận chuyển và biến động, cũng may là kỹ thuật lái xe của Khổng Bạch đủ ổn, khí tức do năng lực thi triển rất nhanh liền phân tán ở trên không trung, không có dẫn đến sự chú ý của người khác.
Rất nhanh, 10 phút trôi qua, Trần Phong đã chế tác hoàn tất.
Ô...ô...n...g —— Kèm theo một điểm năng lượng cuối cùng vận chuyển hoàn tất, ba bộ "năng lượng nguỵ trang đặc biệt" rốt cục cũng hoàn thành, khí tức và ánh sáng đầy trời cũng biến mất!
Xoạt! Trước mắt xuất hiện ba kiện đồ vật màu đen.
"Chính là cái này sao?" Tần Hải có chút hiếu kỳ cầm lấy một kiện.
Xoạt! Khi mở hoàn toàn vật này ra, sắc mặt của Tần Hải nhất thời liền thay đổi.
"Ôi má ơi?" Tần Hải lộ ra vẻ mặt phát mộng.
"Ngươi phản ứng như vậy là sao?" Khổng Bạch tò mò nhìn Tần Hải, cũng cầm lấy một cái, sắc mặt liền tối sầm: "Ôi mẹ ơi!"
Trần Phong: "..."
Hắn cũng không do dự cầm lấy một cái mở ra xem.
"Xoạt." Trần Phong cũng lộ ra vẻ mặt "ôi má ơi".
Này, này, chuyện này...vì sao lại có thể là cái đồ chơi này?!
"Khẩu vị của ngươi càng ngày càng quái dị." Tần Hải thở dài.
"Ngươi quả nhiên là một tên biến thái." Khổng Bạch cũng thở dài thật sâu.
Trần Phong: "..."
Hắn làm sao biết được cuối cùng sẽ chế tạo ra cái đồ chơi này?!
"Chắc là không sao đâu." Trần Phong cười khổ xoa xoa đầu nói: "Ở nơi này còn muốn làm ra đồ vật gì tốt hơn nữa."
Tần Hải cùng với Khổng Bạch liếc nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Xoạt! Xe bọc thép dừng lại ở một chỗ nào đó, ba người liếc nhìn nhau, đem vật thể bất minh giơ ra, đều là lộ ra biểu lộ một lời khó nói hết, thuận tay kéo một phát, cái vật thể màu đen kia thế mà có thể nhẹ nhõm kéo ra, rất là mượt mà...
Không sai! Bộ "năng lượng nguỵ trang đặc thù" mà Trần Phong vừa mới làm ra, chính là Thần khí – tất chân trong truyền thuyết hay được mấy tên cướp ngân hàng sử dụng, tất chân có được đặc tính ngụy trang khí tức đặc thù! Màu đen...viền ren...
"Để ta thử." Tần Hải khẽ cắn môi, hắn đem trọn cái tất chân, a, không, đem trọn bộ "năng lượng nguỵ trang đặc thù" kéo ra, thứ này cho thấy trình độ co dãn cùng với chất liệu kinh người.
Tần Hải tròng cả cái tất chân vào, thế mà không có bất kỳ một sự ảnh hưởng nào! Khiến cho người ta ngạc nhiên là, ngay sau khi Tần Hải tròng cái tất chân vào, làn da của hắn lại lặng yên không tiếng động biến thành màu da của dã nhân!
Màu da cải biến —— ngụy trang có hiệu lực!
Khí tức cải biến —— ngụy trang có hiệu lực!
Mà kinh người nhất là cái tất chân có thể tự bổ sung những chỗ hổng, đối với hô hấp không có có bất kỳ sự ảnh hưởng nào, nhìn qua, hoàn toàn là một tên dã nhân!
Về phần tất chân? A, không, bộ "năng lượng nguỵ trang đặc thù"? Không thấy được! Nó đã hoàn mỹ hòa làm một thể với làn da của Tần Hải.
"Thành công!" Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng, chỉ cần có thể ngụy trang thành công, hi sinh một điểm nhỏ cũng không có vấn đề gì.
"Thế mà có thể bao trùm trọn vẹn cả người..." Khổng Bạch cũng dở khóc dở cười, nhìn về phía Trần Phong hỏi: "Ngươi không cảm thấy trùm cái này vào có một chút kỳ quặc hay sao."
"Không cảm thấy." Trần Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: "Dù sao thì mặc vào người ta cũng không biết chúng ta là ai?"
Mặt mũi của Tần Hải tối sầm: "..."
Hai con hàng này!
"Các ngươi cũng mặc vào cho ta."
Tần Hải tức giận đem hai cái tất chân ném vào trước mặt hai người.
"Được rồi." Trần Phong cùng Khổng Bạch đem hai cái tất chân tròng vào, ngụy trang thành công.
Thế là, ba tên dã nhân đã xuất hiện, cho dù chiều cao hơi thấp một chút, thế nhưng ít nhất cũng có thể hoà làm một thể cùng với đám dã nhân. Ba người Trần Phong ở phụ cận quan sát một giờ, có người đi vào, cũng có người đi ra, có người thậm chí còn đội mũ.
Chỉ cần khí tức không sai, ngươi có mặc áo ba lỗ cũng không có ai để ý đến ngươi. Ở đây tuyệt đại đa số đều là dã nhân vị thành niên hoặc là sắp thành niên, những binh lính đóng giữ ở nơi này cũng chưa chắc đã nhận biết được tất cả mọi người, huống chi...bằng vào chiều cao của ba người Trần Phong, đứng ở chỗ này chính là con cái của một nhà nào đó!
Cho dù ở đây chỉ có vài trăm người ~thế nhưng không biết đó là con cái của nhà ai thì cũng rất bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT