Thế nhưng hiện tại Ma Kính là do Khổng Bạch khống chế, Trần Phong cũng chỉ có thể làm theo lời của Khổng Bạch.
Ô...ô...n...g —— Ma Kính lấp lánh ở trước mặt của Trần Phong.
Trần Phong liếc qua, bắt chước theo lời thoại hỏi: "Ma Kính ơi Ma Kính, xin hỏi ta có đẹp trai hơn con cự thú xấu xí đối diện kia hay không?!"
Ô...ô...n...g —— Ma Kính lóe lên ánh sáng lung linh.
Oanh! Một chùm sáng sáng chói xỏ xuyên qua qua thân thể của con cự thú vừa mới chạy tới.
Oanh! Con cự thú ầm ầm ngã xuống đất, chết.
Trần Phong: "..."
Tần Hải: "..."
Khổng Bạch lộ ra vẻ mặt phát mộng, há miệng thật lớn, nửa ngày cũng không thể khép lại.
Này, này, chuyện này...cho nên nói, ở trong mắt của Ma Kính, chính hắn lại còn không đẹp trai bằng Trần Phong? Hắn nhìn một chút khuôn mặt bình thản không có gì lạ của Trần Phong, vẻn vẹn chỉ là một khuôn mặt ưu tú hơn một điểm so với người bình thường, nào bằng được khuôn mặt đẹp trai tiêu sái của hắn?!! Quá mức a! Khổng Bạch tức điên.
M* nó, rõ ràng là năng lực của mình, vì cái gì người khác đều có thể dùng được? A, đúng rồi, cũng có thể là bởi vì tướng mạo của hai con cự thú này không giống nhau, khẳng định là con thứ nhất có tướng mạo đẹp trai hơn!
Còn con cự thú thứ hai...đoán chừng có số điểm đẹp trai rất thấp, cho nên Trần Phong mới có thể thành công, ừm, có khả năng. Khổng Bạch an ủi bản thân.
Ô...ô...n...g —— Hắn trực tiếp triệu hồi ra Ma Kính hỏi: "Ma Kính ơi Ma Kính, xin hỏi ta có đẹp trai hơn Trần Phong hay không?!"
Ô...ô...n...g —— Ma Kính lấp lánh hào quang.
"Ha ha, xuất hiện!" Khổng Bạch mừng rỡ.
Quả nhiên, cho dù hắn kém hơn một điểm so với Tần Hải, thế nhưng so với Trần Phong vẫn cao hơn không ít nha, nhưng mà, khiến cho hắn kinh dị là, Ma Kính lần này lóe lên lại có thể là một hàng chữ.
Xoạt! Chữ viết dần trở nên rõ ràng.
"Dáng dấp của ngươi ra sao, trong lòng của mình còn không rõ ràng hay sao?"
Sau đó, Ma Kính liền trực tiếp vỡ nát.
Tần Hải: "..."
Trần Phong: "..."
???Khổng Bạch lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Quá mức a! Lại còn có thể là dạng này, quá khi dễ người a! Coi như không sánh bằng Tần Hải còn chưa tính, không đến nổi ngay cả Trần Phong cũng không sánh bằng a? Lão tử mới là nhân vật chính! Trong lòng của Khổng Bạch dâng lên sự oán niệm.
"Khụ khụ." Trần Phong tằng hắng một cái, điều khiển xe bọc thép tiếp tục đi tới.
Tần Hải giúp Trần Phong nhìn phương hướng, mà Khổng Bạch, thì đang ngồi ở trong góc lẩm bẩm cái gì đó, trong lúc vô tình Tần Hải xích lại gần nghe một thoáng, dường như nghe được cái gì đó... ta xấu, ta xấu, ta xấu...
Tần Hải quay mặt lại nhìn Trần Phong, chỉ có thể để cho Khổng Bạch tự lẩm bẩm? Một thằng nhóc đáng thương.
Oanh! Xe bọc thép lao vun vút trong bóng đêm, thỉnh thoảng có cự thú xuất hiện, Tần Hải liền lôi kéo Khổng Bạch phóng thích một lần Ma Kính Vấn Tâm, mà theo thời gian trôi qua, bọn hắn dường như đã đi đến chỗ sâu của nơi truyền thừa. Ở nơi xa, rốt cục cũng thấy một chút cảnh tượng mơ hồ.
"Đến." Tinh thần của mấy người trở nên tỉnh táo, ngay cả sắc mặt của Khổng Bạch cũng khá hơn một chút, trên khuôn mặt mất hết can đảm đã có một chút huyết sắc, chạy nạn một đường, rốt cục cũng xuất hiện ánh rạng đông!
Ở nơi xa, phong cảnh mờ tối kia cũng dần dần ngưng tụ, ở nơi đó có ánh sáng màu vàng sữa nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, giống như là một ngọn hải đăng duy nhất bên trong đất trời u ám, khiến cho mọi người không tự chủ được hướng về nơi đó.
"Đó chính là nơi truyền thừa à?" Khổng Bạch chờ mong.
Oanh! Xe bọc thép không ngừng đi tới gần, kiến trúc ở phía xa xa đã càng ngày càng rõ ràng, phong cảnh hư ảo kia đã biến thành sự thật, nguyên bản chỉ là một cái chấm nho nhỏ, theo việc không ngừng tới gần, đã biến thành từng tòa tháp cao lớn, tràn ngập uy nghiêm, đủ loại ngoài ý muốn mà bọn hắn lo lắng cũng không có phát sinh, ở đây thật sự là nơi truyền thừa! Bọn hắn vất vả chạy một đường, cuối cùng vẫn đi đến được nơi này.
Chỉ có điều là, vào thời điểm sắp đến, Trần Phong lại đột ngột xoay đầu, chạy sang một phương hướng khác.
"Ngươi làm gì vậy?!" Khổng Bạch không hiểu hỏi.
"Các ngươi nhìn về nơi đó đi." Trần Phong chỉ một ngón tay vào trung tâm nơi truyền thừa, hai người nhìn theo liền trở nên nghiêm nghị, ở phía dưới những toà tháp cao kia, vậy mà có một vài thân ảnh cao lớn đang hoạt động! Ở đây, lại có thể có người!
"Chẳng lẽ nói... Khổng Bạch liền hiểu ra, hỏi: "Ở đây mới chính thức là chỗ trưởng thành của dã nhân?"
Cái gọi là chỗ trưởng thành, chính là chỗ mà các dã nhân trưởng thành đến để tiến hành tẩy lễ, tiếp nhận truyền thừa, mới có từ một người bình thường biến thành dã nhân chân chính!
"Cho nên nói..." Trần Phong cùng với Tần Hải liếc nhau nói: "Truyền thừa của bọn hắn, chính là miễn dịch năng lượng?!"
"Rất có thể." Ánh mắt của Khổng Bạch trở nên hừng hực.
Bọn hắn đối nơi truyền thừa có chờ mong rất lớn, có thể là lực lớn vô cùng, cũng có thể là sức chịu đòn siêu cường của dã nhân, thế nhưng bọn hắn hy vọng nhất, vẫn là cái đặc tính miễn dịch năng lượng này! Nếu như chỗ này là nơi tiếp nhận truyền thừa mà nói, chẳng phải là ai cũng có thể tiếp nhận?
Ba người cảm thấy động tâm, ngươi thử suy nghĩ một chút, về sau vào thời điểm ngươi giao chiến cùng với người khác, rõ ràng có thực lực đồng dạng, hai gen chiến sĩ, đều công kích bằng năng lượng, nếu như đối thủ có thể miễn dịch 90% năng lượng...ngươi chẳng lẽ sẽ không chửi một câu con m* nó hay sao?
"Nếu như chúng ta đi vào..." Ba người liếc nhau.
Có thể được! Truyền thừa ở nơi này khác biệt so với bên ngoài, bọn hắn tiến vào nơi này lâu như vậy, nơi này cũng không có phản ứng gì, rất có thể là không có cách nào liên hệ nhanh chóng với bên ngoài! Nếu như thế...
"Chúng ta hãy giả mạo dã nhân đi vào." Hai mắt của Khổng Bạch tỏa sáng.
"Cách này có tỷ lệ thành công không lớn." Tần Hải cười khổ.
Coi như ở đây không có cách nào liên hệ với bên ngoài, thế nhưng ba người bọn hắn chung quy vẫn là nhân loại, theo những tên dã nhân này hoàn toàn không phải là một chủng tộc, làm sao có thể giấu giếm được bọn hắn? Vừa rồi Trần Phong khẩn cấp chuyển hướng xe bọc thép cũng chính là bởi vì như thế, nếu như bọn hắn lại tới gần hơn một chút, nhất định sẽ bị phát hiện!
Kích thước ngược lại cũng dễ nói...nơi này cũng có rất nhiều tiểu hài tử dã nhân, đủ loại kích cỡ đều có, thế nhưng khí tức dã nhân, hình dạng...
"Những tên dã nhân này quá xấu." Tần Hải nói thẳng: "Nếu như dựa theo Ma Kính tính toán, ngươi trà trộn vào là có khả năng, thế nhưng ta cùng với Trần Phong đoán chừng lại không được."
Khổng Bạch: "..."
M* nó!Có thể đừng đề cập tới việc này có được hay không?
"Ta chỉ đùa một chút." Tần Hải nhún nhún vai nói: "Tướng mạo cũng không có vấn đề, chủ yếu là khí tức!"
"Khí tức..." Trần Phong khép hờ hai mắt.
Xoạt! Quầng sáng may mắn im ắng vận chuyển.
Trong mấy giờ đồng hồ này, giá trị may mắn cũng đã khôi phục được vài điểm, mặc dù căn bản không đủ dùng để chiến đấu, thế nhưng loại vấn đề liên quan tới xác suất này vẫn là rất dễ dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT