"Mặc Nhi, giờ khắc này thì không nói, những hành động của chúng ta khác xưa rất nhiều, bệ hạ sớm muộn gì cũng phát hiện ra chân tướng sự việc." Hoàng hậu vô lực lắc đầu.
Tiếu Mặc than nhẹ "Mẫu hậu, thánh chỉ này của bệ hạ ban xuống, ông ấy sớm đã nói ra rằng chuyện của Tiêu Thục phi năm đó là do chúng ta gây nên, khổ nỗi là không có chứng cứ, cho nên chưa công bố ra. Có hai nguyên nhân, một trong số đó là do phụ hoàng bất mãn những việc gần đây của chúng ta, không nhịn được liền có ý thăm dò chúng ta, rung cây doạ khỉ thông qua Đỗ Vân Trúc. Thứ hai...." Hắn chắp tay chậm rãi đi lại trong phòng.
"Hai là gì?" Hoàng hậu ngước mắt bình tĩnh nhìn Tiếu Mặc.
"Chỉ sợ là phụ hoàng muốn lót đường cho Tiếu Kỳ."
"Cái gì?" Hoàng hậu kinh hãi
Tiếu Mặc lạnh giọng nói "Mẫu hậu, thân thể phụ hoàng gần đây càng sa sút, việc sắc phong thái tử giống như lửa sém lông mày, nhưng ông ấy vẫn luôn không có quyết đoán, sợ là vẫn chưa có quyết định. Nhi thần hôm qua nhận được tin, phụ hoàng đêm hôm triệu Tiếu Kỳ đến, sau đó lại vội vã đến tẩm cung của Đỗ Vân Trúc, hôm nay lại hạ ý chỉ. Sợ là đáy lòng phụ hoàng cũng quyết định rồi!"
Hoàng hậu không dám tin vỗ bàn đứng dậy, thất thanh "Chẳng lẽ là do Tiếu Kỳ!"
"Đúng, nhi thần đoán phụ hoàng có thể sẽ để cho Tiếu Kỳ...." Trong mắt Tiếu Mặc trở nên lạnh lẽo.
"Không...." Hoàng hậu không chịu nổi liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng vô lực ngã ngồi trên giường "Thế nào lại là nó, không thể nào, bệ hạ sao lại chọn nó, làm sao có thể là Tiếu Kỳ?"
Tiếu Mặc lo âu nhìn hoàng hậu "Mẫu hậu, nguyên nhân trong đó chúng ta không thể suy đoán."
"Vậy chúng ta nên làm gì!? Mặc Nhi, là ta có lỗi với ngươi, lúc trước mẫu hậu nên quyết tâm đem cả Tiếu Kỳ và ả tiện nhân Tiêu Vân Trúc kia loại trừ. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, quả nhiên phát sinh dị biến!" Hoàng hậu liên tục nhận lấy đả kích, đã mất đi vẻ trấn tĩnh ngày xưa, nàng đột nhiên cầm chặt tay Tiếu Mặc "Chuyện cũng đã rồi, nhưng Mặc nhi à, chúng ta không thể trơ mắt nhìn, cũng không thể ngồi chờ chết!"
"Vâng, vậy nên mẫu hậu, thế sự ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta tuyệt không thể làm cho trận tuyến bị loạn!" Tiếu Mặc động viên vỗ vỗ tay hoàng hậu "Vạn vạn không được hành sự lỗ mãng."
"Đúng, ngươi có lý, là ta sai rồi." Hoàng hậu gật gật đầu, hít sâu mấy cái, sau đó hồi phục tâm tình, "Mẫu hậu không nên kinh hoảng như vậy, giúp ông ta trở thành ngư ông đắc lợi."
"Đúng thế." Tiếu Mặc tán thưởng gật đầu "Mẫu hậu, tuy cả chúng ta đều không muốn nhìn thấy hướng phát triển như vậy, nhưng chỉ cần phụ hoàng một ngày không hạ chỉ, tất cả cũng không đến mức một chút cũng không thể cứu vãn."
Hoàng hậu thấy sắc mặt Tiếu Mặc vẫn như trước, trầm ngâm một lát tươi cười nói "Mặc nhi, trong lòng ngươi sợ là đã có chủ ý?"
Nghe vậy, Tiếu Mặc cười nhạt.
"Có cần mẫu hậu giúp gì không?" Hoàng hậu thấy Tiếu Mặc đã sớm có tính toán, giờ đây yên lòng không ít.
"Quân cờ đã vào chỗ, bây giờ mẫu hậu chỉ việc an tâm xem cuộc vui thôi."
Hoàng hậu vui mừng nhìn Tiếu Mặc đã có định liệu trước, thở phào nhẹ nhõm "Mặc nhi, ngươi từ trước đến giờ đều có chừng mực, mẫu hậu yên tâm vô cùng. Phàm là có chuyện gì cần mẫu hậu ra tay giúp thì cứ mở miệng, không cần lo lắng."
"Tạ mẫu hậu." Tiếu Mặc hướng hoàng hậu cúi đầu, "Nhi thần cũng bảo đảm với mẫu hậu, chờ cho chuyện thành công rồi sẽ đem Đỗ Vân Trúc giao cho mẫu hậu, tuỳ ngài xử lý."
Lời hắn vừa dứt, trong mắt hoàng hậu đã loé lên hận ý, nàng mím môi lại, bàn tay nắm chặt, "Được, mẫu hậu sẽ chờ ngươi."
"Mẫu hậu, còn có một chuyện." Tiếu Mặc dừng một chút, vẫn mở miệng hỏi "Chuyện Đỗ Vân Trúc hạ độc ngài...."
Hoàng hậu bất đắc dĩ nở nụ cười "Là mẫu hậu nhất thời bị hồ đồ, trước kia mẫu hậu bố trí người nằm vùng bên cạnh Đỗ Vân Trúc, vì vậy mới thế...."
"Thì ra là vậy." Tiếu Mặc trầm tư một lúc, hoàng hậu đặt bẫy, mà lúc này nàng lại bị người khác lợi dụng.
"Làm sao vậy?" Hoàng hậu nghi ngờ hỏi "Bất quá mẫu hậu biết việc trước kia là chưa đúng, sau đó sẽ không tái phạm nữa."
"Mẫu hậu nói quá lời, nhi thần chỉ muốn làm rõ thôi."
"Mặc nhi, thất sách lần này, không nên gạt ngươi."
"Mẫu hậu tuyệt đối đừng tự trách như vậy." Tiếu Mặc vội nói "Nhi thần biết mẫu hậu cũng có ý của mình, thế nhưng, nhi thần khẩn cầu mẫu hậu coi trọng thân thể vạn phần, không được thực sự để cái được bù cái mất."
"Đây là lẽ dĩ nhiên." Hoàng hậu gật đầu "Mẫu hậu cũng không trì hoàn việc của ngươi nữa, nhanh đi đi."
"Vâng! Nhi thần xin cáo lui."
Tiếu Mặc vừa đi, hoàng hậu liền gọi Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma vào, dặn bọn họ thu liễm một chút, chuyện áp giải Đỗ Vân Trúc để sau hãy bàn. Hai người mặc dù không rõ ràng xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hoàng hậu khôi phục như thường, người vừa rồi đang phát điên cũng gần như chưa từng xuất hiện, đáy lòng cũng rõ, chỉ có thể do Tam điện hạ lên tiếng, hoàng hậu mới nghĩ thông suốt được.
"Các ngươi đã hiểu, vậy đi xuống đi." Hoàng hậu suy nghĩ một lát, song lại bổ sung "Những ngày gần đây, thu liễm mình lại một chút, thời khắc bấp bênh này, tuyệt không thể gây chuyện thị phi."
"Vâng, chúng nô tài đã nghe rõ lời dặn của hoàng hậu."
Giằng co lâu như vậy, thân thể hoàng hậu cũng có dư độc chưa thanh, khó tránh khỏi cảm giác uể oải. Thấy chuyện đã giao xong liền phất tay cho bọn họ xuống.
"Quý phi nương nương, Cửu điện hạ và chính thất Vương phi đang...."
"Tránh ra!" Đỗ Vân Trúc đẩy tay Thẩm Đại Hải ra "Chỉ bằng ngươi mà cũng dắm ngăn cản bổn cung?"
"Nương nương à!" Thẩm Đại Hải bất đắc dĩ, đành phải chạy theo phía sau chân nàng.
Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh đang chơi cờ, nghe thấy bên ngoài vang lên thanh âm cãi vã, đều dừng động tác trên tay lại. Nhìn thấy Đỗ Vân Trúc, Tiếu Kỳ không khỏi cau mày. Nguyệt Vân Sinh vốn muốn đứng lên tránh đi, lại bị Tiếu Kỳ bắt được tay, cúi đầu nhìn hắn lại thấy Tiếu Kỳ hướng mình lắc đầu. Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là ngồi xuống.
Đỗ Vân Trúc đi đến, thẳng đến chỗ bọn họ đang ngồi, sau khi nhìn thấy bọn họ liền dừng lại đứng ở khá xa, không hề nhúc nhích mà nhìn họ.
"Nô tài tham kiến điện hạ, hoàng phi." Thẩm Đại Hải hạ thân thể, không có biện pháp nói "Nô tài đã nói với quý phi nhưng ngài ấy...."
"Thôi. Ngươi đi xuống đi." Tiếu Kỳ xua tay, Thẩm Đại Hải như được đại xá, vội vã cùng mọi người ra ngoài.
"Tiếu Kỳ, ngươi đã sớm dự liệu, đúng không?" Đỗ Vân Trúc nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ không chớp mắt, không hề có ý thoái nhượng.
Tiếu Kỳ nghe nhưng không lên tiếng, Nguyệt Vân Sinh ở một bên thở dài.
Không ngờ tới, hai đời bừng tỉnh như mộng, trăm sông đổ về một biển.
Đỗ Vân Trúc thấy thái độ bọn họ như vậy, nhịn không được cất tiếng cười to, cười cười, cười đến chảy nước mắt mà không phát hiện "Tiếu Kỳ, Vệ Nam Bạch, các ngươi quả là một đôi trời sinh, đều nhẫn tâm giống nhau như vậy!"
Nguyệt Vân Sinh vốn muốn nói gì đó lại bị Tiếu Kỳ kéo tay, hắn nhìn, nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho Nguyệt Vân Sinh không cần nói.
Không còn cách nào, Nguyệt Vân Sinh chỉ trầm mặc nhìn Đỗ Vân Trúc bi thống.
Đỗ Vân Trúc chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống chỗ hai người đang ngồi "Các ngươi.... Các ngươi thật là giỏi quá nhỉ!"
"Quý phi nương nương, chính ngươi cũng biết, rõ ràng trước đó là do ngươi chọn ra con đường này, giờ sao lại như vậy...." Thấy Tiếu Kỳ không có ý làm gì, trong lòng Nguyệt Vân Sinh đau xót, không nhịn được mở miệng "Điện hạ cũng không còn cách nào khác."
"Không còn cách nào khác?" Đỗ Vân Trúc nghe, lại như nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường "Tiếu Kỳ, ta từng nghĩ ngươi và bọn họ không giống nhau, nhưng cuối cùng, chỉ trách Đỗ Vân Trúc ta có mắt như mù. Ta giờ mới hiểu được, hoá ra trước đó yêu ngươi, thì cũng cả đời bị lợi dụng, bị thương tổn!"
"Quý phi nương nương!" Nguyệt Vân Sinh nghe xong, lập tức tăng âm điệu quát lớn "Người đừng có sai lầm bất công, mong rằng hãy thận trọng chú ý đến lời nói và việc làm."
"Vệ Nam Bạch, ngươi đừng có lôi trái phải ra ở đây. Ta lần này đến đây, đã chuẩn bị cho chuyện đập nồi dìm thuyền liều chết cả rồi!" Đỗ Vân Trúc trào phúng liếc mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh, sau đó lấy trong tay áo ra một bộ huyết thư, mạnh mẽ ném đến đài chỗ Tiếu Kỳ, một ván cờ hoàn hảo lúc này đã trở nên loạn xạ, bay ra bốn phương tám hướng "Bị các ngươi tính kế lâu như vậy, đáng buồn nhất chính là, ta không nghĩ tới vì mạng sống của bản thân lại có thể nguyện nghe lời các ngươi. Haha, bây giờ ngươi chắc rất vui, Cửu điện hạ, thứ phụ tử các người mong muốn, ta đều làm được!"
Môi Tiếu Kỳ nhếch lên, đồng tử co rút nhanh, đưa tay cầm lấy huyết thư trên bàn đá xuống.
Nguyệt Vân Sinh một bên lo âu nhìn Tiếu Kỳ, đưa tay đặt lên tay hắn khẽ run.
Tiếu Kỳ biết y đang lo lắng cho mình, cho y một ánh mắt an tâm, sau đó nhìn thẳng Đỗ Vân Trúc.
"Tạ ơn quý phi nương nương." Tiếu Kỳ từ tốn đáp "Đáp ứng chuyện của ngươi, ta sẽ làm được. Tối nay tự sẽ có người giúp ngươi rời khỏi Trường An, đảm bảo ngươi sau này một đời vinh hoa."
"Ha ha, một đời vinh hoa." Thấy Tiếu Kỳ vô tình băng lãnh như vậy, thậm chí không có một câu thừa thãi, Đỗ Vân Trúc từ lâu đã biết vị trí của mình, không nhịn được cười lạnh "Ta bất quá cũng chỉ là quân cờ của các ngươi, nào dám xen vào nửa phần, chỉ mong điện hạ nói được làm được."
Đối mặt với vẻ hùng hổ doạ người của Đỗ Vân Trúc, mặt Tiếu Kỳ như trước không biến sắc, âm điệu nói trước sau không lo sợ sóng lớn "Thỉnh quý phi nương nương yên tâm, sau khi chờ ngươi trở lại Vân Di cung, sẽ có người hỗ trợ ngươi xuất cung."
"Hừ." Đỗ Vân Trúc sau khi nghe xong, biết là ý của Tiếu Kỳ đã định, bọn họ nửa phần có thể cũng không có, triệt để hết hy vọng, phất áo rời đi.
Chờ Đỗ Vân Trúc rời đi rồi, Tiếu Kỳ vô lực nhắm mắt lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nguyệt Vân Sinh lo lắng vô cùng, nắm chặt tay hắn "A Kỳ."
"Ta không sao." Thanh âm Tiếu Kỳ lộ ra một luồng khí uể oải.
Nguyệt Vân Sinh ở đây không thể biết được hết đau khổ lúc này trong lòng hắn, tất cả bất đắc dĩ, nhưng y chỉ có thể than thể một tiếng "A Kỳ, đây chỉ là bắt đầu."
"Đúng, chỉ là bắt đầu." Tiếu Kỳ cười khổ mở mắt ra, nắm chặt tay Nguyệt Vân Sinh "May mắn của ta là có được ngươi, vậy là được rồi."
"Ta sẽ cùng ngươi đi đến cuối cùng." Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, cũng không hề nói thêm một lời nào mữa.
Bởi vì chỉ cần có nhau, cho dù biết đó là con đường hắc ám đau khổ, nhưng đều có người làm bạn đi cùng, trong nháy măt trở thành khôi giáp cứng rắn nhất, cho dù đối mặt với tương lai có thế nào, cũng không có gì lo sợ, dũng cảm tiến lên.
Hoàn chương 97
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT