Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Ngày thứ hai, một đạo ý được ban ra khiến mọi người xôn xao, Đỗ Vân Trúc vốn đã cao đến chức quý phi, thế nhưng hoàng đế vẫn thấy đang bạc đãi nàng, không chỉ đem những cống phẩm quý giá của quốc gia đem tặng nàng, mà còn truy phong cha mẹ đã mất sớm của nàng, sủng ái như vậy, danh tiếng trong hậu cung ngày càng bay xa, thậm chí còn có nhiều suy đoán cho là nếu còn tiếp tục như vậy, vị trí trong hậu cung sẽ nhanh chóng đổi chủ mất.

Sau khi hoàng hậu nghe được, hận không thể nghiến nát răng bạc. Toàn bộ người trong cung này đều bị điều ra ngoài trông coi, chỉ còn có lại Dương ma ma và Tiểu Ninh Tử. Hoàng hậu ngồi ở bên kia, gương mặt được bảo dưỡng khó nén ý hận. Dương ma ma và Tiểu Ninh Tử tựa hồ không dám thở mạnh, bốn phía trên mặt đất đều có mảnh vỡ lọ hoa.

Hoàng hậu hít thở sâu mấy lần, ánh mắt nguy hiển dừng trên người Tiểu An Tử, làm gã lạnh run cả người "Tam điện hạ đâu?"

"Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tài có đi qua, Tam điện hạ sáng sớm đã được bệ hạ triệu kiến tiến cung, nói là có chuyện gấp, chờ giải quyết xong chuyện bên đó sẽ lập tức tới ngay."

Ngón tay ngọc chậm rãi vuốt lên vòng ngọc trên cổ tay, hoàng hậu trầm mặc không nói.

"Hoàng hậu nương nương, những lúc như thế này, chúng ta tuyệt đối không được rối loạn trận tuyến, Đỗ Vân Trúc cho dù đắc ý một chút nhưng cũng không thay đổi được gì." Dương ma ma đi đến bên người Hoàng hậu, tận tình khuyên nhủ, "Ngài đừng chọc tức bản thân như vậy, làm vậy là không đúng."

"Chờ?" Hoàng hậu chậm rãi cười khẽ một tiếng.

Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma trao đổi ánh mắt với nhau, Tiểu Ninh Tử hướng Dương ma ma nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng nói gì cả.

Vào giờ phút này, những căm hận trong lòng hoàng hậu rốt cuộc bộc phát toàn bộ "Bổn cung đã đợi bao nhiêu năm! Năm đó Tiêu Vân Trúc như mặt trời ban trưa, bổn cung không thể làm gì, sau đó chờ mãi đến lúc người kia chết, nhưng dù nàng ta chết rồi vẫn chiếm giữ lấy tâm của bệ hạ, chưa bao giờ để bổn cung phải an tâm! Bây giờ, ngay cả một nữ cô nhi như Đỗ Vân Trúc, cũng dám gây sóng gió trước mặt bổn cung, các ngươi còn bảo bổn cung nhẫn? Bổn cung đường đường là hoàng hậu, thậm chí một Đỗ Vân Trúc nhỏ nhoi cũng không làm gì được, cái vị trí hoàng hậu này còn cần làm gì!"

"Hoàng hậu nương nương, xin bớt giận!"

Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma cùng nhau quỳ xuống, không dám thở mạnh.

"Bớt giận!" Hoàng hậu cười lạnh "Bổn cung không đợi được, Tiểu Ninh Tử, ngươi bây giờ mau dẫn ta đến gặp con yêu phụ Đỗ Vân Trúc kia."

"Hoàng hậu nương nương hãy cân nhắc, nếu như bây giờ...." Tiểu Ninh Tử còn muốn khuyên nhủ đã bị hoàng hậu đánh gãy.

"Bây giờ các ngươi cũng dám nghi ngờ quyết định của bổn cung?" Hoàng hậu vừa cười vừa liên tiếp lui về phía sau "Thật giỏi! Giỏi quá nhỉ!" Dứt lời, nàng mạnh mẽ hộc ra một ngụm máu.

"Nương nương!" Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma thấy, thần sắc kinh hãi, vội vã chạy đến, hai bên trái phải đỡ lấy hoàng hậu.

"Đi, lập tức cùng bổn cung bắt Đỗ Vân Trúc!" Hoàng hậu bất chấp nói.

Tiểu Ninh Tử không dám trái lời nàng, gật đầu liên tục "Nô tài lập tức đi, nương nương bảo trọng thân thể, việc này không đáng để ngài tổn thương thân thể mình." Sau đó gã gật đầu với Dương ma ma thật nhanh, quay người rời khỏi cung.

Nhưng Tiểu Ninh Tử mới bước đến cửa cung thì thấy Cáp Xích là người hay đi bên hoàng đế thần sắc nghiêm túc tiến vào.

"Ha công công." Tiểu Ninh Tử làm lễ, Tô Ninh Hải liếc mắt nhìn gã, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay người tiến vào trong cung tuyên chỉ.

Tiểu Ninh Tử chần chừ chốc lát, thấy Cáp Xích mắt nhắm mắt mở đi vào, vẫn quyết định nên hoàn thành mệnh lệnh mà hoàng hậu giao phó, nhưng gã vừa vội vã rời đi không bao xa, đã nghe thấy tiếng quát tháo của hoàng hậu truyền đến, về sau ngay cả Dương ma ma cũng la hét chói tai. Tiểu Ninh Tử lập tức quay người chạy vội về, vừa tới cửa đã thấy bọn thị nữ thái giám loạn cả lên.

Dương ma ma ôm bên đầu chảy máu của hoàng hậu, tê tâm liệt phế rống to "Thái y, nhanh gọi thái y!"

Tiểu Ninh Tử trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.

Toàn hiện trường lúc này cũng chỉ có Cáp Xích là trấn định nhất. Lão tỉnh táo liếc nhìn xung quanh, bĩnh tĩnh chỉ huy đám người loạn như ruồi không đầu.

Tiểu Ninh tử chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, khó tránh khỏi trợn mắt há mồm, Cáp Xích thấy lập tức lạnh lùng nói "Tiểu Ninh Tử, còn không mau đi gọi thái y!"

"Vâng Vâng Vâng." Tiểu Ninh Tử lấy lại lại tinh thần, cái gì cũng không nghĩ liền chạy vội ra ngoài.

Cáp Xích nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng hậu, trán của nàng vì đụng vào hành lang nên chảy máu loang lổ, may mà đúng lúc lão đưa tay nắm lấy, cuối cùng cũng chỉ trầy da, cũng không cò gì đáng ngại, bằng không, kết quả của hoàng hậu thật không gì tưởng tượng nổi.

"Hoàng hậu nương nương, sao ngài phải khổ như vậy chứ?" Cáp Xích lắc đầu than nhẹ.

Hoàng hậu căn bản không thèm nhìn lão, mắt điếc tai ngơ, bất kể là ai nói cái gì, nàng cũng chỉ kéo khoé môi cười lương bạc, đôi đồng tử đen láy vô thần mà bi ai.

Thái y nhận được tin tức, nhanh tiến đến trong cung, lập tức xem mạch hoàng hậu. Mà còn một người đồng thời xuất hiện với thái y, là Tiếu Mặc.

Tiếu Mặc nhìn trên dưới đám người trong cung, căn bản không biết nên nói gì, lòng cả kinh, hoàng hậu ngồi trên cái ghế kia cũng đã gần mười lăm năm, hắn chưa gặp qua tình cảnh này lần nào.

Bước nhanh đến cạnh hoàng hậu, Tiếu Mặc thấp giọng hỏi "Thái y, thương thế mẫu hậu ta thế nào rồi?"

"Bẩm điện hạ, tổn thương của hoàng hậu nhìn mặc dù có chút kinh người, nhưng cũng may chỉ là da thịt bị tổn thương, tĩnh dưỡng mấy ngày, chú ý đến vệ sinh thức ăn, như vậy là ổn."

Tiếu Mặc nghe xong, lúc này mới thoáng yên tâm mấy phần. Hắn thấy hoàng hậu thất hồn lạc phách, thở dài một cái, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, lại không hỏi sự tình câu chuyện. Chờ cho thái y xử lý tốt thương thế của hoàng hậu, hắn mới cho mọi người lui xuống, đi đến bên người hoàng hậu "Mẫu hậu."

Hoàng hậu ngây ngốc liếc nhìn hắn, nhanh chóng cúi đầu.

Tâm tình của Tiếu Mặc mới thả xuống cũng đột nhiên giương cao, hắn cảm thấy nội tâm mình bất an. Từ trước đến nay, hắn chưa thấy hoàng hậu thất thố lần nào "Mẫu hậu, cho dù có xảy ra chuyện gì, nhi thần cũng mãi ở đây."

Hoàng hậu nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, viền mắt đỏ chót, không hề động đậy mà nhìn.

"Mặc Nhi." Hoàng hậu đưa tay ra, Tiếu Mặc lập tức cầm lấy nó.

"Nhi thần ở đây."

"Làm sao bây giờ.... Chúng ta nên làm sao bây giờ?" Hoàng hậu cầm chặt lấy tay Tiếu Mặc.

Tiếu Mặc cố đè xuống nghi hoặc, cố ý nhẹ nhàng nói "Mẫu hậu, vừa rồi Cáp Xích công công đến đây, là để đi một chuyến giúp bệ hạ?"

Hoàng hậu nghe vậy liền kinh hoàng "Mặc Nhi, bệ hạ... Bệ hạ phát hiện!!"

"Cái gì? Phụ hoàng phát hiện cái gì?" Tiếu Mặc lập tức hỏi.

"Bệ hạ phát hiện chuyện Tiêu Thục Phi năm đó có liên quan đến chúng ta."

Mười ngón tay của Tiếu Mặc nhất thời cuộn lại thành quyền.

"Bệ hạ còn nói gì không?"

Hoàng hậu bi thương khó kiềm chế "Hoàng đế nói vài ngày nữa sẽ sắc phong Đỗ Vân Trúc, cảm giác như ông ta đang cảnh cáo chúng ta đừng nên khinh cử vọng động."

"Sắc phong?" Tiếu Mặc nhíu mày, "Đỗ Vân Trúc thân là quý phi, được hưởng quyền lợi của một Hoàng phi. Nhưng bây giờ mẫu hậu đã yên ổn ở vị trí của mình, vốn không có gì phải để ý nàng ta."

"Mặc Nhi...." Trán hoàng hậu đã được xử lý cận thận, nhưng nước mắt nóng bỏng cứ lặng yên rơi xuống không tiếng động, nước mắt của nàng cứ từ từ chảy từ khoé mắt xuống, trên gương mặt đầy giọt nước "Bệ hạ phát hiện chuyện năm đó Tiêu Vân Trúc bị ám sát, có lẽ là do chúng ta gây nên, vì vậy cố ý đến thăm dò thái độ của ta, đồng thời đưa ra ý định trong tương lai, về sau ông ta có thể sẽ biến nơi này thành hai hậu cung."

"Hai cung thái hậu?"

"Đông cung thái hậu và Tây cung thái hậu." Sắc mặt hoàng hậu đầy sự căm ghét "Mặc Nhi, bổn cung nhất định không cho bọn họ thực hiện được."

"Bệ hạ đã bắt đầu làm rõ, đại khái ông đã tra ra chuyện năm đó, cho nên, vị trí của bổn cung sợ là khó giữ...."

"Mẫu hậu, ngài tuyệt đối không thể như vậy." Tiếu Mặc nghiêm mặt nói.

"Nhưng..." Hoàng hậu chần chừ, "Bệ hạ tra ra chân tướng cũng chỉ trong thời gian ngắn, một khi ông ta tìm tới, e là chúng ta.... Sẽ bước đến con đường vô cùng nguy hiểm."

"Bệ hạ khoảng thời gian này phát hiện, e là đã sớm chuẩn bị." Tiếu Mặc phân tích, "Nếu cứ thế mà ra đi, vậy sau này phải làm gì? Đây không phải ấn chứng cho thấy trong lòng ngài có mụn nhọt hay sao, mà cái mụn nhọt này tất sẽ gây khó dễ cho chúng ta."

Hoàn chương 96

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play