Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)
...
Type: Mều
Chuyện thứ nhất
Trong một lần tình cờ, Vương Y Bối đã phát hiện ra một tật của Trần Tử
Hàn, đó là hình như anh rất thích mái tóc của cô, hơn nữa kiểu thích này không phải dạng thích hoa quả hay rau củ bình thường, mà thuộc về một
kiểu si mê nào đó. Vương Y Bối bỗng băn khoăn, dường như khi ở cạnh anh, cô luôn để tóc dài, lẽ nào anh chọn cô làm bạn gái chính vì mái tóc dài của cô?
Sau khi phát hiện ra bí mật này, Vương Y Bổi bắt đầu quan sát anh nhiều
hơn. Cô phát hiện anh rất thích xoa đầu mình, không chỉ vuốt ve mà còn
thích dùng ngón tay đùa giỡn nó, lấy ngón tay xoắn mấy lọn tóc thành
từng vòng, sau đó buông ra, rồi tiếp tục. Hơn nữa mỗi lúc mái tóc dài
của cô buông xõa trên vai, ánh mắt anh nhìn cô đền dịu dàng vô hạn.
Cô quyết định làm một thí nghiệm, cô mặc váy ngủ siêu gợi cảm và buông
xõa mái tóc dài, quả nhiên anh không chịu nổi sự cám dỗ đó, thoắt cái
liền dính lấy cô không buông. Trước kia cô cũng mặc bộ váy ngủ này nhưng chưa từng thấy anh như vậy, quả nhiên là bị mái tóc dài điều khiển.
Để kiểm chứng tính quan trọng của mình, cô hỏi anh vô số lần rằng, “Mái tóc dài quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?”.
“Ấu trĩ quá”. Đó là phản ứng duy nhất của Trần Tử Hàn đối với hành động của cô.
Sau đó, cô cắt béng mái tóc dài của mình đi.
Trần Tử Hàn đã chiến tranh lạnh với cô, lần này cô không thèm nhường
nữa, hừ, cô không muốn xuống nước trước, cô không thèm làm người không
quan trọng bằng mái tóc!
Ba ngày chiến tranh lạnh kết thúc bằng việc Trần Tử Hàn đưa cô đi chơi,
cô tỏ ra rất cảm động: Xem ra em vẫn quan trọng hơn mái tóc dài.
Trần Tử Hàn chỉ muốn nói: Hờ hờ (mặt lạnh nhạt)!
Chuyện thứ hai
Vương Y Bối bắt đầu con đường làm fangirl, đúng, cô chính là người phụ
nữ "lớn tuổi còn làm fangirl”, cô cũng rất ngượng vì chuyện này, nên
chưa từng kể người khác nghe cô lại đi thích hai đứa trẻ hơn mười tuổi
ấy. Khi đồng nghiệp thi thoảng nhắc đến hai đứa trẻ đó không có thực
lực, vì may mắn nên mới nổi tiếng như thế, cô đều dỏng tai lên nghe, sau đó hờ hững nói: Trông rất đáng yêu mà!
Sở thích này của cô bị Trần Tử Hàn phát hiện vì tần suất cô xem weibo và video clip trên mạng quá cao! Trần Tử Hàn không để ý lắm, chỉ cho là cô cảm thấy hai đứa trẻ đó đáng yêu nên yêu mến mà thôi. Nhưng khi Vương Y Bối bắt đầu mua quần áo cho hai đứa, lo chúng liệu có cao quá nhanh
không, quá trình vỡ giọng đã kết thúc chưa, lúc xuất hiện để tuyên
truyền liệu có xảy ra vấn đề không, thì Trần Tử Hàn cảm thấy hình như
không đơn giản như thế…
Đương nhiên rồi, chuyện điên cuồng nhất là cô còn đi đến nơi tổ chức
liveshow, cùng một đám con gái la hét, buổi liveshow kết thúc còn tụ tập đi chơi, lúc về giọng đã khàn cả đi.
Trần Tử Hàn không thể chịu đựng được nữa, sau màn vận động trên giường,
anh cảm thấy cần nói chuyện với cô về đề tài này, sao có thể để cô bị
hai đứa trẻ hơn mười tuổi thu hút? Không lẽ là chê anh già? Trần Tử Hàn
nghiên cứu video, thật sự rất muốn hỏi rằng kiểu thực lực như thế làm
sao có thể nổi tiếng được.
Lời giải thích của Vương Y Bối chính là, “Chúng giống như em trai nhà
hàng xóm vậy, trông rất trẻ trung tươi mới. Em thích chúng do cảm giác
ngây thơ toát ra từ chúng, là kiểu trẻ con mười mấy tuổi chưa xử lý trơn tru mọi việc, sẽ căng thẳng sợ hãi, nhìn thấy con gái sẽ mắc cỡ… Những
điều tốt đẹp thuộc về tuổi thiếu niên đã bộc lộ hết chính là dáng vẻ đẹp đẽ khiến em yêu thích”.
Còn về những điều như thực lực hay gì gì đó không phải là cần thời gian
để rèn luyện sao? Chúng còn nhỏ cần thời gian trưởng thành và dần tiến
bộ chứ.
Khi Trần Tử Hàn hỏi cô sao lại chỉ thích hai thiếu niên đó, cô tỏ vẻ kiêu ngạo: Em nhìn gương mặt, em chính là nông cạn thế đó!
Trần Tử Hàn chấp nhận cách nói đó của cô, nhưng một ngày kia anh phát
hiện ra cô nhắn tin weibo cho hai đứa trẻ: “Con trai, mẹ nhớ các con
quá”. Trần Tử Hàn không thể bình thản được, vì khi cô không thấy tin tức của chúng, sẽ trực tiếp gọi chúng là con trai, cũng thường xuyên lẩm
bẩm bên tai anh rằng hình như nhìn thấy chúng xuất hiện trên tivi thì
phải.
Cách giải quyết của Trần Tử Hàn là, chuyện phòng the rõ ràng tăng cao,
hơn nữa cũng không dùng biện pháp phòng ngừa nữa, nếu đã muốn nuôi con
trai đến thế thì không cần đi nuôi con người khác, tự họ sinh một đứa để cô nuôi.
Chuyện thứ ba
Vương Y Bối đưa Trần Tử Hàn đi tham gia tiệc đầy tháng của con trai Thẩm Lam, Thẩm Lam đã sinh con, đương nhiên là con của vị Phương tổng luôn
khổ sở túc trực cạnh chị ấy. Nhưng Thẩm Lam vẫn không kết hôn, dù sinh
con cũng không từ bỏ công việc, vẫn là kẻ cuồng công việc, yêu công việc như sinh mệnh. Thế nên người chăm con là Phương tổng, người bỏ việc
cũng là Phương tổng. Phương tổng lúc nào cũng cười nói với những người
tò mò: “Thực ra cảm giác ở nhà chăm con cũng rất tuyệt, đời người hiếm
khi gặp được một người phụ nữ chịu nuôi tôi cả đời, là may mắn của tôi”.
Vương Y Bối cảm thấy không ý kiến gì về chuyện của Thẩm Lam và Phương
tổng, làm người chỉ cần vui vẻ là được, chỉ cần Thẩm Lam vui thì Phương
tổng cũng vui, chuyện đó đáng được chúc phúc.
Rất lâu sau này, khi Vương Y Bối nghe được chuyện của Thẩm Lam lúc đó
con trai Thẩm Lam đã hai mươi tuổi. Nghe nói Thẩm Lam và con trai rất
không hợp nhau, thằng bé thậm chí còn làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng để Thẩm Lam phải nhượng bộ, nhưng quyết định của chị ấy là đuổi luôn
con trai ra khỏi nhà, đồng thời ở tuổi bốn mươi chín sinh thêm một đứa
con gái, Thẩm Lam nói với mọi người: Tôi chỉ có con gái, không có con
trai.
Thẩm Lam từng trò chuyện với Vương Y Bối, thái độ của chị ấy rất kiên
định: "Chị sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai cho dù là con trai, nó nghĩ
rằng chị chỉ có một đứa con, cho nên muốn làm gì thì làm, nghĩ rằng chị
chỉ có thể chịu đưng, chị sinh thêm một đứa để nó biết, trong mắt chị,
chẳng qua nó chỉ thế mà thôi".
Vương Y Bối nghĩ, người phụ nữ như Thẩm Lam thật sự vượt quá khả năng
nhận thức của rất nhiều người. Nhưng cô vẫn hâm mộ kiểu muốn thế nào sẽ
làm thế đó của chị ấy, cũng hy vọng rằng cuộc đời Thẩm Lam mãi mãi rực
rỡ.
Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, nếu lấy niềm vui làm mục đích thì
quá trình ra sao cũng được, chí ít bản thân cô cho là thế.
Chuyện thứ tư
Uông Thiển Ngữ đã kết hôn, năm cô ấy ba mươi sáu tuổi.
Vương Y Bối rất kích động, cô và Trần Tử Hàn đưa con trai con gái đi
tham gia hôn lễ của Uông Thiển Ngữ, con của cô trở thành cô bé cậu bé
tung hoa cho Uông Thiển Ngữ.
Hôm kết hôn, Uông Thiển Ngữ khóc rất thê thảm, tựa vào lòng vị hôn phu
của mình giống như một đứa trẻ. Khoảnh khắc vợ chồng họ ôm nhau, mọi
người đều thầm chúc phúc cho họ.
Vương Y Bối thấy Uông Thiển Ngữ khóc cũng không kìm được mà khóc một
trận. Uông Thiển Ngữ mấy năm nay rất nhiều lời ong tiếng ve, không ai
hiểu rõ hơn Vương Y Bối. Dễ nghe một chút thì nói Uông Thiển Ngữ yêu cầu quá cao, từng tuổi này còn đòi tình yêu chân chính gì đó, haha, còn
tưởng mình là cô gái nhỏ mười mấy tuổi hay sao? Khó nghe hơn thì nói
Uông Thiển Ngữ chắc chắn có vấn đề, hoặc cơ thể có bệnh, hoặc tâm lý
lệch lạc.
Một việc khiến người ta tâm tình nguội lạnh hơn chính là việc theo đuổi
tình yêu chân thành cũng có thể bị khinh bỉ như vậy. Lẽ nào chúng ta
phải học cách tạm bợ, học cách thỏa hiệp, còn những người không tạm bợ,
không thỏa hiệp ngược lại trở thành kẻ dị biệt. Vương Y Bối cảm thấy
chuyện đó vô cùng nực cười.
Hôn lễ kết thúc, Vương Y Bối nhìn Trần Tử Hàn, "Cảm ơn anh đã cho em gặp anh sớm như thế”.
Không phải tiếc nuối mối tình đầu của mình, không phải cảm thấy tuổi
thanh xuân vô vị, không phải tìm kiếm đúng người trong biển người mênh
mông, không phải tổn thương vì những lời đồn đại của người đời, hóa ra
con người thật sự phải so sánh thì mới biết bản thân may mắn đến nhường
nào.
"Cảm ơn sự xuất hiện trùng hợp, không muộn màng của em. " Trần Tử Hàn
vuốt mái tóc đã dài ra của cô, mày mắt toát lên vẻ dịu dàng.
Họ đều không còn là chàng trai cô gái trẻ trung thưở ban đầu, lúc đó
dưới ngọn đèn đường chỉ có bóng họ, bây giờ dưới ánh đèn đã có thêm hai
bóng dáng nhỏ bé đang chạy tung tăng.
Vương Y Bối nhìn con, bất giác nhướng môi cười hạnh phúc. Người ta đều
nói cô là người toàn thắng trong cuộc đời, mối tình đầu thành công, cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, không gặp vấn đề mẹ chồng nàng dâu, bố mẹ mạnh
khỏe, con cái đủ cả trai lẫn gái.
Cuộc đời bạn viên mãn ở chỗ không phải người ta cảm thấy bạn hạnh phúc;
mà chính bản thân bạn thấy mình đang hạnh phúc. Hai đứa bé chạy về, một
đứa nắm tay mẹ, đứa kia nắm tay bố, một nhà bốn người đi dưới ánh đèn
đường trở thành hình bóng thu nhỏ lặng thầm của hạnh phúc.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT