Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)
...
Type: My Trần
Im lặng, rồi im lặng, anh thậm chí còn nhận ra cơ thể cô đang căng cứng. Biểu hiện đó của cô khiến anh thấy xót xa, muốn bảo cô nếu đã không
muốn nói thì đừng nói nữa, dù sao họ nhất định sẽ ở bên nhau cả đời này, nếu có chuyện gì thì cũng chẳng ra sao.
Thế nhưng sau mấy giây, cô lại chậm rãi lên tiếng. Chuyện mà cô không
muốn anh biết nhất là những điều từng xảy ra sau khi họ thật sự chia
tay.
Lúc đó cô gần như gục ngã, không đứng dậy nổi, cứ nhớ mãi những chuyện
khi họ còn ở bên nhau, bước vào trạng thái như mộng du, tựa hồ chỉ như
thế cô mới không phải đối mặt với sự thật rằng họ đã chia tay. Cô nhớ
lại từng chuyện nhỏ nhặt, có dạo cô nhận ra tất cả là lỗi của bản thân
nên rất hối hận, cảm giác đó khiến cô không dám đối mặt với chính mình,
chỉ có thể tự hủy diệt mình hết lần này đến lần khác.
Cho đến một hôm, cô nghe thấy người ta bàn tán chuyện tình yêu của một
cô gái. Cô gái đó và bạn trai yêu nhau suốt mười năm, nhưng bạn trai bỏ
rơi cô ấy, hẹn hò với người khác, cô gái sau đó đã phát điên. Cô ấy vốn
có được mọi thứ khiến người khác hâm mộ, có nhan sắc xinh đẹp, có bố mẹ
hạnh phúc, yêu thương, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, có
tương lai rộng mở và cả bạn trai yêu đương nhiều năm. Nhưng bỗng trong
một đêm, mọi thứ đều trở thành quá khứ, cô gái điên loạn, bố mẹ cô vì
thế mà già đi rất nhiều, bản thân cô gái trở nên ngô nghê, mất đi nhận
thức. Đó cũng chẳng phải là chuyện đáng buồn nhất, cô gái kia về sau còn mang thai hết lần này đến lần khác mà còn không biết cha đứa bé là ai.
Thế giới này tàn nhẫn như vậy đó, dù có tự hủy diệt bản thân người ta
cũng sẽ không thương xót bạn. Bố mẹ cô gái bó tay, chỉ có thể dẫn cô gái đi cắt luôn tử cung… Ai cũng biết rõ cô gái đó đã bị hủy hoại, sau đó
trở thành nguồn đề tài tám chuyện của phụ nữ lớn tuổi.
Vương Y Bối cũng từng nhìn thấy cô gái đó, cô ấy ngày qua ngày đứng ở
cửa trung tâm thương mại, nhìn thấy từng cặp đôi đi qua thì sẽ đi theo
và cười ngô nghê, làm người ta hoảng hốt bỏ chạy … Nhìn thấy cảnh đó, cô tự nhủ: Vương Y Bối, mày muốn biến thành như thế sao, vì một người đàn
ông mà hủy hoại bản thân, sau đó cũng hủy diệt hạnh phúc của bố mẹ, trở
thành dạng người đáng thương trong miệng người khác.
Vương Y Bối quay lưng bỏ đi, tự nhủ rằng cô không muốn trở thành dạng
người đó, cô bắt buộc phải thay đổi bản thân, bắt buộc phải chấn chỉnh
tinh thần, đời người không nên chỉ có tình yêu. Thế nên cô đã cắt đứt
quá khứ, tìm việc, đi phỏng vấn, cố gắng làm việc, nắm bắt cơ hội. Cô tự nhủ, sau này nếu gặp một người khác cũng đừng quá yêu người đó, vì nếu
quá yêu, cô sợ bản thân sẽ không chịu đựng kết quả sau này.
Trần Tử Hàn nghe mà xót xa, thậm chí mắt anh rất cay, anh cứ ngỡ mình đã hi sinh quá nhiều, thậm chí còn vì thế mà nghĩ họ nên chia tay, nhưng
tưởng tượng ra tâm trạng cô lúc đó, anh cảm thấy rất khó thở.
Vương Y Bối không ngờ mình lại nói chuyện này ra, không muốn thừa nhận
bản thân có thể tỉnh ngộ là bởi nhìn thấy tình cảnh bất hạnh của cô gái
khác. Cứ nhắc đi nhắc lại vậy dường như sẽ làm tăng thêm sự bất hạnh của cô gái kia.
Cô khẽ thở dài, nắm tay anh, “Những chuyện này đều không liên quan đến
anh, chỉ là vấn đề của chính em.” Là cô không đủ kiên định, không thể
tôn trọng những gì tốt đẹp trong tay, đánh mất rồi mà không buông bỏ
được, sau đó giam cầm bản thân trong nỗi đau ấy.
Vết thương lòng của cô vì anh mà có, làm sao không liên quan đến anh được? Anh hôn lên trán cô, “Xin lỗi em”.
Anh từng nói sẽ chăm sóc cô thật tốt, cũng tự nhủ rằng sẽ giữ gìn nụ
cười của cô, nhưng anh vẫn khiến cô cảm thấy đau khổ, nghĩ đến những gì
cô đã trải qua lúc đó, anh liền cảm thấy mình vô cùng tội lỗi. Thậm chí
tự hỏi rằng tại sao lúc đó lại đành lòng buông bỏ cô?
“Anh không hề có lỗi với em, anh chỉ quyết định những gì anh nên làm.
Còn em cũng trải qua những gì mà cuộc đời phải trải qua, thật sự do em
không đủ tốt, không biết trân trọng, lúc nào cũng kén chọn, chắc là ông
trời muốn em học được cách trân trọng.”
“Tiểu Bối…“ Giọng anh khàn đi. Trần Tử Hàn anh từng cho rằng quyết định
lúc đó của mình là tốt nhất, phù hợp nhất nhưng giờ phút này anh lại
không chắc chắn nữa.
“Vâng, anh thật sự không cần như vậy, chẳng có gì to tát cả, bây giờ
chúng ta đang rất tốt mà!” Cô vuốt ve mặt anh, “Khi gặp lại anh, em cảm
thấy anh cực kỳ đáng ghét, tuy chính em sống không tệ nhưng sao anh có
thể sống tốt như thế. Em từng tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng em
mong nhìn thấy anh sống không tốt, sau đó xuất hiện trước mặt anh để anh hối hận vì đã từ bỏ một người ưu tú như em… Được thôi, chính em cũng
thấy rất ấu trĩ!”.
“Không hề ấu trĩ, khi ấy anh có thể cảm nhận được em đang né tránh anh, giống như đang đè nén điều gì đó!”
“Lúc đó các bạn học đều biết chuyện của chúng ta, gặp lại nhau cho dù em trốn trong xó xỉnh nào thì chỉ cần có anh ở đó, họ cũng sẽ nhìn em. Em
tránh anh, rõ ràng cuộc sống của em đã bình lặng rồi, tại sao lại đến
quấy nhiễu em! Mà còn không biết anh có ý đồ gì…”
Cảm xúc của Trần Tử Hàn được xoa dịu, nhớ lại những ngày tháng họ gặp
nhau, “Ý đồ? Không bằng ý đồ của em, muốn ngủ với anh xong bỏ đi”.
Vương Y Bối cười, không hề thấy ngại ngùng, dù sao ban nãy những gì có
thể cởi trước mặt anh, cô cũng cởi hết rồi, huống hồ đó là quá khứ, đã
qua rất lâu rồi, “Lúc đó em thực sự muốn rời xa anh, nên muốn lấy cách
đó để gói ghém kí ức của bản thân, xem như một kiểu cáo biệt”.
“Tại sao lại muốn rời xa?” Anh cảm thấy nghẹt thở, tuy hôm đó cô bỏ trốn nhưng sau đó anh cũng không nghĩ sâu xa xem hành động đó của cô mang ý
nghĩa gì.
“Vì cảm thấy ở cạnh anh quá mệt mỏi, em nhất định sẽ để bụng chuyện vì
sao anh rời bỏ em, cũng sẽ tính toán chuyện anh từng ở cạnh người khác,
rồi cảm thấy tình yêu của chúng ta chẳng hoàn hảo chút nào, sẽ soi mói
đủ chuyện. Nhưng nếu em ở cạnh một người xa lạ khác, em sẽ không yêu cầu quá cao với anh ta, dường như chỉ cần sống cùng nhau là được rồi.”
“Không thể hiểu…”
Cô khẽ thở dài, chắc do mối tình đầu không thể đi đến cùng, vì quá tốt
đẹp nên không muốn chấp nhận bất kỳ tì vết nào. Còn đối với người khác,
cô lại không yêu cầu như vậy.
“Anh không cần hiểu, dù sao em cũng không ở cạnh ai cả.”
Anh trở mình đè cô xuống, hôn ngấu nghiến gương mặt cô, “Thế liệu em có từng không muốn quá yêu anh?” Anh có chút thấp thỏm.
“Không đâu, tình cảm không thể cưỡng cầu, đời người mấy khi điên cuồng.”
Anh lại lật người để cô nằm lên trên, “Ừ”.
Cô dựa vào người anh, không ngờ họ lại có thể bình tĩnh nhắc về những
chuyện trong quá khứ như vậy. Cô vốn tưởng rằng những điều đó sẽ bị quên lãng dần theo thời gian chứ không phải lấy ra để trò chuyện với anh. Cô thích tự làm theo ý mình, trước đây là thế, sau này cũng thế, không còn nghĩ đến những thất bại chưa biết nữa.
Cô yêu anh, thế thì yêu thôi, không cần che dấu hay giữ lại cho riêng
mình, nỗ lực làm việc bản thân yêu thích, bao gồm chuyện rất yêu một
người, “Anh thích em ở điểm nào?”.
“Anh cũng không biết.” Trần Tử Hàn nhớ lại lúc anh ở cạnh cô, hình như
cũng có nam sinh từng trêu chọc anh, bởi vì sao anh hẹn hò với Vương Y
Bối.
Cô bất mãn cắn vào cổ anh, hừ, dám nói không biết hả!
Trần Tử Hàn hít một hơi, “Chắc là vì thấy em quá phiền phức, quyết định thu nạp em, để em khỏi phải đi làm phiền kẻ khác”.
“Hừ hừ hừ, anh thật vĩ đại.”
Anh xoa đầu cô, “Sau này chúng mình đừng nhắc đến chuyện không vui nữa,
sống thật tốt, không phải những chuyện đó không có ý nghĩa, mà là giá
trị của nó chỉ giúp chúng ta trưởng thành, chúng ta không cần thiết phải nhắc mãi. Và chúng ta sẽ cố gắng biến hôm này thành hồi ức tươi đẹp của ngày mai”.
“Vâng.”
Mỗi chuyện xảy ra đều nhằm mục đích giúp chúng ta trưởng thành hơn,
trưởng thành không phải dùng để chỉ một khoảng thời gian từ lúc sinh ra
đến khi thành niên, sau đó người ta bảo bạn trưởng thành rồi thì có
nghĩa là bạn đã trưởng thành thật, mà trưởng thành sẽ theo chúng ta suốt đời, từ khi sinh ra đến khi chết đi.
Vương Y Bối nằm cạnh anh, cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy một giấc mơ, có người đang hỏi cô, cảm thấy chuyện cảm động nhất chính là
gì. Bối cảnh lập tức chuyển sang cô và Trần Tử Hàn đứng trong nhà thờ,
hơn nữa họ còn mặc áo vest và váy cưới, điều kỳ lại chính là cô đã trở
thành một bà lão, còn anh cũng trở thành một ông lão rụng hết răng, có
người hỏi họ muốn nói gì với nhau không, cô nhìn anh, “Cám ơn tất cả vì
người ấy chính là anh.” Anh nắm lấy tay cô, “Cám ơn tất cả vì người ấy
chính là em”.
Cám ơn vì anh đã bên em suốt cuộc đời này.
Khóe môi cô nở nụ cười ngọt ngào.
Tình yêu mà tôi theo đuổi chính là: Tôi hy vọng bản thân gặp được một
người mà tôi rất rất yêu anh, còn anh cũng rất rất yêu tôi, sau đó cả
đời này tôi chỉ yêu người đó, chúng tôi hạnh phúc vui vẻ trọn đời. Rất
ấu trĩ đúng không, nhưng tôi cứ muốn thử xem tình yêu như thế có thật sự tồn tại? Có được là may mắn, còn không – vậy đó là vận mệnh của tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT