Nha Trang, 09/01/20
Editor: Xiao He
(Wattpad: He_Lazy_lazier)
Thời Yến Lãng khóc không ra nước mắt, cũng chưa tỉnh hồn.
Ừng ực uống một li nước lớn, mới chậm rãi hồi hồn, bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại một màn hồi nãy trên cầu thang, hắn nhìn nhóc mít ướt, ánh mắt u oán: "Em là con gái sao?!"
Quá bạo lực!
Vừa hung hãn lại bạo lực!
Vừa nói, hắn cũng không quên chỉnh lại đầu tóc của mình.
Thật ra tóc hắn cũng không đau lắm, chỉ là lúc nãy bị cô dùng sức mà giật lại.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy bị sỉ nhục mà, bị một cô gái dọa thành như vậy...
Thời Quang thở một ngụm, cột lại mái tóc dài của mình, vừa rồi giống như nằm mơ vậy, cô không ngờ mình lại khỏe như vậy, có thể thi chạy tám trăm mét mà không cần lo lắng.
Thời Cảnh Nham nhặt dép lê lên, mang vào cho Thời Quang.
Thời Yến Lãng lau mặt, chỉ vì một sự việc như vậy mà khiến cho tam quan của hắn bị chấn động đến nhão nhoẹt.
Hắn tức giận, lại nhìn Thời Cảnh Nham và nhóc mít ướt.
Rõ ràng người cần chột dạ là bọn họ mới đúng, hai người phải làm gì đó thì hắn mới không để lộ chuyện ra ngoài.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, ngồi thẳng, bày ra một bộ dáng uy nghiêm như bậc cha ông trong nhà, "Từ khi nào hai người bắt đầu yêu đương lén lút như vậy hả?"
Thời Quang khinh bỉ, "Anh nói chuyện như thế thì em sẽ không nói đâu." Sau đó nắm tay lại thành nắm đấm hướng về phía hắn.
Hai tay Thời Yến Lãng đặt lên đỉnh đầu, còn muốn nắm tóc hắn tiếp sao, không có cửa đâu.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nào tin được, anh cả và nhóc mít ướt vậy mà lại quen nhau, mới đảo mắt một cái nhóc mít ướt liền trở thành chị dâu của hắn? Không không không, có đánh chết hắn cũng không gọi một tiếng chị dâu đâu.
Nhóc mít ướt nhất định phải là em gái hắn, hắn có thể coi Thời Cảnh Nham là em rể, vừa nghĩ như thế, trong lòng liền thoải mái hẳn.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ lại, hình như từ khai giảng năm trước, anh cả và nhóc mít ướt đã có chút biểu hiện rồi.
Khi nhóc mít ướt tập quân sự, tờ khăn giấy ướt ấy anh cả cũng không đưa cho hắn dùng, để lại cho nhóc mít ướt.
Hơn nữa anh ấy còn đối xử với nhóc mít ướt rất tốt, không thế đếm được số lần quan tâm ấy.
Là do hắn suy nghĩ đơn giản, hắn tưởng rằng anh cả đối xử tốt với nhóc mít ướt, là bởi cũng giống với suy nghĩ của hắn, chỉ bởi vì nhóc mít ướt không có ba mẹ, lại phải trải qua những ngày tháng đau khổ trong nhà thím tư.
Cho nên hắn muốn làm một người anh trai thật tốt, cố gắng chăm sóc cô em gái này hơn, vì thế hắn còn đi trộm kem chống nắng của mẹ mình cho nhóc mít ướt, lúc Úy Lai khi dễ nhóc mít ướt, hắn cũng định đánh người rồi.
Chợt hắn nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Thời Cảnh Nham: "Nếu Úy tổng biết được, nhất định sẽ chặt đứt chân anh!"
Thời Quang: "Ba em biết rồi. Bác cả và bác hai cũng đã sớm biết."
Thời Yến Lãng: "..."
Hóa ra một người thông minh như hắn cũng có lúc ngu muội sao?
Thời Cảnh Nham ra hiệu cho hắn, "Lăn xuống ăn cơm đi."
Thời Yến Lãng nhíu mày, "Không sợ em nói với bà nội sao?"
Thời Cảnh Nham thản nhiên: "Nếu em có lá gan này, anh sẽ gọi em một tiếng anh trai."
Thời Yến Lãng thật muốn nở mày nở mặt một lần, muốn lớn tiếng nói một câu với Thời Cảnh Nham: Anh nhìn xem em có dám không!
Nhưng sự thật là, hắn ấm ức nhưng không dám nói.
Hắn hận nhất chính là thái độ phách lối không coi ai ra gì của Thời Cảnh Nham, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không dám làm trái lại, nhất định khi hắn còn bé không được uống sữa bột, mà được Thời Cảnh Nham đút uất ức cho ăn.
Lúc ba người xuống lầu, ông nội cũng đã quay lại rồi.
Thời Quang và Thời Cảnh Nham đi tới GK, Thời Yến Lãng ăn sáng trong phòng ăn, ông bà nội ngồi trên bàn ăn, bắt đầu thay phiên nhau dạy dỗ lại Thời Yến Lãng, nói cho hắn biết, làm một người có trách nhiệm là phải như thế nào.
Thời Yến Lãng yên lặng ăn bò bít tết, lần đầu tiên hắn hoài nghi cuộc đời mình đến vậy.
Lúc Thời Quang đến GK đã là 12 giờ 30, đã mấy ngày rồi Úy Minh Hải chưa gặp được con gái, có thể do hôm nay ngủ đủ giấc, sắc mặt cô đẹp hơn trước đây rất nhiều.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Chưa ạ."
Lúc đầu là thử nhẫn, sau đó đi xử lý Thời Yến Lãng, bận rộn đến quên mất, cũng không thấy đói bụng.
Thời Quang kéo Úy Minh Hải đi tới nhà ăn, hỏi thăm Úy Phong.
Nếu Úy Phong có ở công ty, cô sẽ đi qua thăm anh một chút, nhìn xem bây giờ anh như thế nào.
Úy Minh Hải: "Anh con hôm nay không tới công ty."
Thời Quang dừng bước chân, "Không đến ạ?"
Cả năm Úy Phong làm việc rất chăm chỉ, cho dù có phát sốt, hắn cũng sẽ uống thuốc sau đó lại xử lý công việc.
Úy Minh Hải cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng hắn có việc riêng.
Thời Quang nhìn ba mình, muốn nói lại thôi.
Úy Minh Hải: "Sao vậy?"
Thời Quang: "Anh ấy bị chị Văn Văn từ chối rồi."
Sắc mặt Úy Minh Hải bình tĩnh, Thời Quang cũng không thể nhìn ra được biểu cảm khác lạ nào của ông.
Cho đến bây giờ, cô cũng không đoán được thái độ của ba mình, rốt cuộc ông có quan tâm hay để ý tới không.
Chị Văn Văn thích ông, những người trong giới đều biết, nếu chị Văn Văn quen Úy Phong... Ngay cả cô còn cảm thấy đây là một tình huống phức tạp.
Thời Cảnh Nham nói ba có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt, để có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
Đây không phải làm kinh doanh, ba có thể bày mưu tính kế, chuyện này liên quan đến tình cảm, nếu cắt không đứt còn rối ren hơn.
Úy Minh Hải trầm mặc một lúc, "Tối hôm qua con vì chuyện này mà phiền não sao?"
Thời Quang gật đầu, "Dạ."
Cô hi vọng chị Văn Văn có thể hạnh phúc, cũng hi vọng Úy Phong có thể làm tan mây mà nhìn thấy ánh trăng, càng hi vọng ba sẽ không bị kẹt vào tình thế khó xử ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy sơn cùng thủy tận mạt lộ
(*).
(*): Khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tưởng, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.
Úy Minh Hải: "Sau này con phải trả lời bình luận của ba, không được trả lời cái tài khoản 'Cây xương rồng nhỏ nhà tôi', tốt nhất là hủy theo dõi luôn."
Thời Quang cười, làm thế OK.
Ba đổi chủ đề nhanh như vậy, cô liền hiểu ý, ba biết cô đang nói tới chuyện gì, cũng sẽ cố gắng giải quyết cho cô.
Buổi chiều Úy Phong mới đến công ty, giống như thường ngày, ngay cả thư ký cũng không nhận ra được anh có chỗ nào khác biệt.
Cả sáng nay anh vẫn luôn ở nhà, cái gì cũng không làm, một mình ngồi trong phòng khách, trong nhà vắng lặng, tựa như có thể nghe được âm thanh bơi qua bơi lại của mấy con cá nhiệt đới trong bể cá.
Buổi trưa cứ như vậy trôi qua.
Thư ký tới báo cáo, nói mười phút trước chủ tịch Úy có gọi điện thoại tới.
Úy Phong gật đầu, "Tôi qua đó ngay." Bây giờ anh mới mở máy lên, có không ít cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Anh cũng không gọi lại, đi tới văn phòng chủ tịch ở tầng trên.
Thư ký Trần thông báo, Úy Minh Hải đang ngồi trong phòng trà chờ anh.
Úy Phong bất ngờ, hôm nay chú út có chút rảnh rỗi thoải mái nha.
Úy Minh Hải đang ngồi pha trà, ra hiệu anh ngồi xuống.
Úy Phong không hiểu trà đạo, anh ở nước ngoài đã lâu, uống cà phê đã quen, nhưng theo anh biết, chú út cũng không hiểu trà đạo, bọn họ đều bị công việc chiếm hết thời gian, ngoại trừ thời gian tập luyện thể thao và ra ngoài du lịch, căn bản cũng không có sở thích gì tao nhã.
Úy Minh Hải đưa một li trà nhỏ tới, "Nếm thử thế nào, chú mới học được đấy."
Úy Phong: "Hôm nay Đào Đào tới ạ?"
Chỉ có Đào Đào mới khiến tâm trạng chú út thay đổi như vậy.
Úy Minh Hải: "Ừ, ăn cơm xong liền về tăng ca rồi."
Ông cũng rót một li cho mình, để dụng cụ xuống, nhấp một ngụm, cũng không thấy có gì khác với li trà bỏ túi lọc vào.
Hai chú cháu nói chuyện, vẫn luôn không nhắc tới chủ đề kia.
Úy Minh Hải mở miệng, "Chuyện giữa cháu và Mẫn Lộ là như thế nào? Cô ấy theo đuổi cháu?"
Cánh tay đang cầm li trà nhỏ của Úy Phong bỗng dừng lại, tam giác tình cảm này là chủ đề mẫn cảm nhất với anh và chú út, bây giờ lại bị đem ra nói trực tiếp như vậy, chí ít là thời điểm này anh vẫn có chút bất ngờ.
Anh nhìn chằm chằm Úy Minh Hải hai giây, "Sao chú lại hỏi chuyện này?"
Úy Minh Hải: "Con cứ trả lời vấn đề của chú là được."
Úy Phong: "Không phải, con thích cô ấy."
Úy Minh Hải cũng không rót thêm trà, hỏi tiếp: "Bao lâu rồi?"
Úy Phong: "Bảy năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở nhà Tả Thụy."
Nói xong, anh nhìn chú út.
Hi vọng có thể nhìn thấy được chút biểu cảm nào đó của ông.
Người chú này, tất cả mọi cảm xúc của ông, chỉ khi đối mặt với Đào Đào mới có thể biểu hiện ra ngoài.
Li trà quá nhỏ, chỉ cần uống một ngụm là đã hết li rồi.
Úy Minh Hải lấy thêm một li trong khay trà cho Úy Phong, sau đó lấy điện thoại gọi một cuộc, còn mở loa ngoài.
Úy Phong không hiểu tình huống bây giờ là như thế nào, dưới góc nhìn của anh, cũng không nhìn thấy tên người gọi.
Chẳng hiểu tại sao, anh có chút bất an, sợ người ở đầu bên kia là Mẫn Lộ.
Điện thoại được nối máy rất nhanh, một giọng nói truyền đến, "Hải, có chuyện gì sao?" Tiếng phổ thông của Tả Thụy thật rất tệ, nhưng vẫn nằng nặc phải bắt chước cách uốn lưỡi ở âm cuối như giọng Bắc Kinh của Mẫn Lộ.
Úy Minh Hải: "Nói chuyện dễ nghe nhỉ!" Ông cũng không quanh co lòng vòng, hỏi trực tiếp: "Cô biết Úy Phong theo đuổi Mẫn Lộ không?"
Trong điện thoại im lặng mấy giây, Tả Thụy cảm thấy không thể nói dối được, Úy Minh Hải giống với ba cô, không có chứng cứ sẽ không tới để xác nhận, cô thành thật khai báo: "Ừm."
Úy Minh Hải: "Cô biết khi nào?"
Tả Thụy: "Biết chuyện gì? Là Úy Phong thích Văn Văn hay là Úy Phong quyết định theo đuổi Văn Văn?"
Úy Minh Hải: "Chuyện gì cũng nói."
Tả Thụy do dự một lát, vẫn ăn ngay nói thật: "Lần đầu tiên đi theo chú tới nhà tôi, đã thích Văn Văn rồi, có một lần liên hệ đến trường tôi, hỏi xin số điện thoại của Văn Văn, tôi nói với anh ấy, Văn Văn cũng có người cô ấy thích rồi, đó chính là chú. Sau đó, Úy Phong cũng không liên lạc với tôi nữa, còn nói tôi đừng nói với ai chuyện anh ấy thích Văn Văn."
Còn khi nào Úy Phong quyết định theo đuổi Văn Văn, cô không rõ thời điểm lắm, đại khái là, "Có lẽ khi chú tìm thấy Đào Đào ấy, Úy Phong cảm thấy Văn Văn đã quyết định buông tay rồi, chú cũng sẽ không cho cậu ấy cơ hội, chắc là như vậy, tôi không có hỏi, có hỏi anh ấy cũng không chịu nói."
Úy Minh Hải: "Hai người bọn họ đi xem mắt là cô sắp xếp sao?"
Tả Thụy: "..."
Ngay cả chuyện này cũng biết sao?
Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến mà.
"Ừm."
Chuyện tranh thủ làm "thịt" một chiếc xe của Úy Phong cô liền lướt qua.
Úy Minh Hải đã hỏi xong những chuyện cần biết, "Cúp đây."
Tả Thụy: "?"
Cứ như vậy?
Úy Minh Hải chấm dứt cuộc trò chuyện, nhìn về Úy Phong, "Lúc trước chú không xác định được là giữa cháu và Mẫn Lộ, rốt cuộc ai là người chủ động trước, chú sợ cháu bị tình cảm làm mờ mắt mà quyết định sai lầm, cũng sợ khi cháu khôi phục lý trí rồi lại làm tổn thương cô ấy."
Bây giờ đã biết rõ mọi chuyện, có một số việc cũng trở nên đơn giản hơn.
Hôm nay ông muốn pha trà là để nói chuyện thẳng thắn với Úy Phong một chút.
"Nếu con đã yêu thầm được nhiều năm như vậy, chú cũng không có lý do gì để khuyên con từ bỏ, nhưng giữa con và Mẫn Lộ, có thể tới được với nhau hay không, thì không ai dám chắc.
Chỉ khi nào hai người ở chung một chỗ, nếu như con chỉ muốn vui đùa, chú sẽ không tha cho con.
Trước khi nhận lại Đào Đào, Mẫn Lộ chỉ là một người qua đường đối với chú mà thôi, bây giờ thì khác rồi, cô ấy cùng bà Đào và cả Thời gia đều là ân nhân của chú."
Sau khi thành thật với nhau, trong lòng Úy Phong như dậy sóng.
Giữa đàn ông với nhau, có một số chuyện không cần nói quá nhiều, anh chỉ nói một câu với Úy Minh Hải: "Cảm ơn chú út."
Úy Minh Hải: "Con bị Mẫn Lộ từ chối sao?"
Úy Phong: "... Dạ."
Lúc này Úy Minh Hải mới uống li trà của mình, đã có chút nguội, cảm giác không giống với uống trà nóng, áo bông nhỏ thích nhất là uống trà xanh ướp lạnh, sau này ông sẽ tự pha cho cô, thêm một chút đường phèn và mật ong, hương vị cũng khá ngon.
Ông nói chuyện tiếp với Úy Phong: “Con đừng vội tìm Mẫn Lộ, chờ chú giải quyết một vài rắc rối rồi sẽ giải thích với con.”