Nha Trang, 08/01/20
Editor: Xiao He
(Wattpad: He_Lazy_lazier)
Đi lên lầu, Thời Quang liền đi tới căn phòng của Thời Cảnh Nham, thuận tay khóa cửa lại, cô ôm lấy cổ Thời Cảnh Nham, "Lá gan anh càng ngày càng lớn đấy, dám dắt mũi cả bà nội."
Thời Cảnh Nham: "Anh nào có."
Chẳng qua là anh tránh nặng tìm nhẹ, làm bà quên đi chuyện chính thôi.
Vốn dĩ là Đào Đào mua chiếc nhẫn, trước đây mẹ cũng nói muốn mua một chiếc nhẫn, bảo anh mua cho Đào Đào, cũng đề nghị anh mua một chiếc đeo vào, phòng ngừa hiểu lầm không cần thiết.
Thời Quang: "Cưỡng từ đoạt lý." (*) Cô hôn một bên khóe miệng anh, nơi bí mật bé nhỏ của cô, "Khi nào anh mua nhẫn cho em? Sáng sớm mai đi sao?"
(*): vô lý cưỡng biện, không có lý nói thành có lý. (Nguồn: FB: Tieng trung thuong mai).
Thời Cảnh Nham: "Không cần."
"Hả?"
Thời Cảnh Nham không nói gì, ôm cô bắt đầu hôn lấy.
Củi khô dễ bắt lửa, lúc sắp xảy ra chuyện rồi khó có thể ngăn cản, Thời Cảnh Nham buông cô ra, không có ý định làm trong nhà, lúc tới đây anh không mang theo đồ bảo hộ(*).
(*): thứ mà ai cũng biết là gì ấy =)))))
"Em về phòng tắm rửa đi, lát nữa lại qua đây." Thời Cảnh Nham chỉnh lại tóc và quần áo cho Thời Quang.
Thời Quang suy nghĩ, "Hay là thôi đi, em về phòng mình ngủ." Như vậy có thể thoải mái hơn, cũng không cần lo lắng sáng mai dì giúp việc lên lầu lại bắt gặp hai người bọn họ.
Điều Thời Cảnh Nham lo lắng chính là: "Em ngủ một mình được không?"
Thời Quang cười, "Anh qua nằm với em một lúc đi, chờ em ngủ thiếp rồi thì anh quay lại."
Thời Cảnh Nham gật đầu, Thời Quang liền trở về phòng ngủ của mình.
Đã hơn một tháng rồi chưa về nhà, nhưng căn phòng vẫn sạch sẽ không có chút bụi nào, tất cả mọi thứ đều chỉnh tề ngăn nắp, con gấu bông lớn của cô vẫn an tĩnh tựa trên đầu giường.
Tắm xong, Thời Quang dựa vào người gấu bông.
Tắt đèn rồi, căn phòng càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Bây giờ cô không có tâm tư suy nghĩ về chuyện thiết kế nữa, trong đầu chỉ toàn là chị Văn Văn và Úy Phong, cô nghiêm túc suy nghĩ kĩ càng, thật ra cô và Úy Phong chưa gặp mặt nhau quá nhiều.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh liền trở thành khu vực an toàn với cô.
Có thể do lần đầu tiên gặp anh, ngày đầu tiên nhận người thân, buổi sinh nhật ở nhà bà nội, anh ôm cô một cái, hoan nghênh cô trở về nhà, lúc dừng gần bãi đỗ xe, anh thêm WeChat để mời cô đi ăn cơm.
Mọi người xung quanh cô đều nói cô phải đề phòng anh, dù là Thời Cảnh Nham hay là những người khác trong nhà, đều nói Úy Phong giống như Úy Minh Hải, không phải loại người lương thiện gì.
Nhưng đối với cô trong đêm đó, ngoại trừ bà nội, thì người duy nhất thật lòng chào mừng cô chỉ có anh mà thôi.
Sau đó anh mời cô ăn cơm, hai người nói chuyện không có điểm dừng trong nhà hàng, trước giờ anh không hỏi nhiều, cũng không quá tò mò, nên đi với anh cô thật sự được thả lỏng.
Sau ngày sinh nhật của ba, anh lại thành khúc gỗ cứu mạng duy nhất của cô.
Kể từ đó, hai người có từng gặp nhau sao?
Không có.
Lần gặp tiếp theo chính là ngày hôm nay.
Số lần gặp mặt của hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh lại là người khiến cô đau lòng nhất.
Nếu nói là do quan hệ huyết thống, vậy cũng không đúng, có thể do sự cuốn hút của anh với cô.
Thời Quang phát ngốc một lát, lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo, theo dõi 'Áo bông nhỏ ác độc nhà tôi', còn trả lời mấy bình luận của ông bằng icon chanh chua, bởi vì lượt like bình luận của ông rất nhiều, trong nháy mắt nhanh chóng hiện lên vị trí đầu.
Sau khi hoàn thành các thao tác ấy, cô còn rảnh rỗi, gửi mấy icon (dog) cho ông.
'Áo bông nhỏ ác độc nhà tôi': [Cho con vài tim.]
Gửi ba tim liên tục.
Thời Quang cười, [Ba còn bận không?]
Úy Minh Hải gọi điện tới, hỏi cô đang ở trong ký túc xá hay vẫn ở công ty.
Thời Quang: "Con đang ở nhà bà nội, tối nay về thăm ông bà nội một chút."
Cầm điện thoại quá mỏi, cô mở loa ngoài, đặt cằm trên đầu gấu bông, "Ba."
Úy Minh Hải vẫn chưa đoán ra được cô muốn làm gì, nhưng khi cô theo dõi ông, trả lời ông, còn có tiếng gọi 'Ba' làm nũng này giống như một dự báo, nhất định là cô có chuyện cần ông giúp đỡ.
"Sao vậy?" Ông hỏi Thời Quang.
Thời Quang: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút nhớ ba."
Úy Minh Hải nghi hoặc: "Không có chuyện gì thật chứ?"
Thời Quang khẳng định, "Bây giờ không có, nhưng ngày mai con muốn gặp ba, nói chuyện phiếm với ba."
Úy Minh Hải cảm thấy cảm xúc của cô đang bất ổn, còn tưởng rằng công ty cô gặp khó khăn gì, ngày mai ông phải tới công ty, bảo Thời Quang trực tiếp đến GK tìm
ông, "Ba đang bận rồi, bên này còn có khách."
Cũng không phải là khách gì, là giáo sư mỹ thuật được ông mời về, cuối mỗi tuần ông đều muốn học một chút.
Nói chuyện xong, Thời Cảnh Nham vẫn chưa tới, Thời Quang cũng không hối anh, nhắm mắt lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thời Cảnh Nham bận rộn trong thư phòng một lúc, sau đó còn phải gọi điện cho mẹ mình, chờ tới lúc anh qua phòng của Thời Quang thì cô đã ngủ rồi, anh ôm cô từ trên thân gấu bông xuống, đắp chăn thật kỹ cho cô.
Mấy hôm nay thức đêm liên tục, bây giờ cô ngủ rất say, lúc Thời Cảnh Nham ôm cô, cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đã lâu rồi Thời Quang không còn biết cảm giác ngủ đến tự tỉnh là như thế nào, hôm nay đã được trải nghiệm lại.
Lúc mở mắt ra đã mười một giờ, cô còn bực bội không hiểu sao mình ngủ say như vậy, hóa ra là Thời Cảnh Nham đã tắt báo thức rồi, còn để điện thoại qua chế độ yên lặng.
Úy Minh Hải nhắn tin cho cô: [Sao không nghe điện thoại?] Có ba cuộc gọi ngỡ.
Thời Quang: [Con mới dậy.]
Úy Minh Hải trả lời rất nhanh: [Vậy trưa nay con qua ăn chung với ba không?]
Thời Quang vẫn chưa ăn thử nhà ăn trong GK bao giờ, [Đi ạ, chắc mười hai giờ con mới tới.]
Làm vệ sinh xong xuôi, Thời Quang xuống lầu, trên bậc thang liền nghe được âm thanh nói chuyện phiếm, hóa ra là vợ bác cả tới đây, Thời Cảnh Nham cũng đang ở trong phòng khách.
Hai người đang nói chuyện với nhau, Thời Quang rót một li nước ấm, quay trở lại phòng khách.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Thời Cảnh Nham lấy gối dựa bên cạnh anh để qua chỗ khác, ra hiệu cô sang đây ngồi.
Thời Quang: "Em ngủ đủ rồi."
Mẹ Thời: "Nếu thân thể không chịu đựng nổi thì cứ nghỉ ngơi đi con, không cần cố gắng đến như vậy."
Thời Quang cảm thấy vẫn ổn, có thể chịu đựng được.
Nói chuyện liên quan đến công ty được một lúc, mẹ Thời mở túi ra, lấy một hộp trang sức ở bên trong ra, lời nói tiếp tới là bà nói với mẹ chồng: "Tối hôm qua Thời Cảnh Nham có gọi điện cho con, hỏi con có chiếc nhẫn nào không, cho Đào Đào mang tạm một thời gian."
Bà mở hộp trang sức ra, là một chiếc nhẫn đơn giản có đính một viên kim cương nhỏ ở trên.
"Đây là chiếc nhẫn hồi trẻ mà bác mang, bây giờ lớn tuổi rồi, cảm giác có chút chật, nên vẫn để trong hộp."
Bà đưa hộp trang sức cho Thời Quang, "Con xem có vừa không."
Thời Quang choáng váng, Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng đá cô một cái, "Choáng sao?"
"Cám ơn bác gái." Thời Quang nhanh chóng cầm lấy.
Lúc đầu bà nội cảm thấy không ổn, dù sao cũng là đồ trang sức cũ, nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy đồ của con dâu cái nào cũng quý giá, dù sao cũng đẹp hơn mấy chiếc nhẫn có giá mấy ngàn kia.
Thời Quang ngơ ngác, nhìn về phía Thời Cảnh Nham, chiếc nhẫn kia là của bác gái, nên là?
Bác ấy đã biết chuyện yêu đương của cô và Thời Cảnh Nham rồi?
Đây là đồng ý sao?
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều suy nghĩ chạy lòng vòng trong đầu cô.
Thời Cảnh Nham cầm lấy chiếc nhẫn, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Chắc là hơi lớn."
Anh nhìn về phía mẹ mình: "Lúc còn trẻ mẹ có ốm như Đào Đào không?"
Mẹ Thời hỏi lại: "Bây giờ mẹ mập lắm sao? Hả?"
Bà nội cười, giảng hòa, "Đều thon thả cả." Ra hiệu cho Thời Cảnh Nham: "Giúp Đào Đào mang thử một chút, không vừa thì đi mua cái mới."
Mẹ Thời thầm nghĩ, đây là nhẫn Thời Cảnh Nham làm riêng cho Đào Đào, có tổng cộng hai cái, một cái là nhẫn kim cương, một cái là nhẫn vàng, sao có thể không vừa?
Thời Cảnh Nham cầm lấy tay Thời Quang, đeo vào ngón vô danh của cô.
Đột nhiên có một cảm giác lạnh giá trên ngón tay, cô vô thức run một cái.
Cô không nghĩ Thời Cảnh Nham sẽ trắng trợn như vậy, có thể đeo nhẫn cho cô trước mặt bà nội, còn tỏ vẻ bình tĩnh như vậy.
Bà nội nhìn thử, "Vừa đấy, vậy đeo cái này trước đi."
Bà sợ Thời Quang để ý đây là chiếc nhẫn cũ, nhưng ngại con dâu còn ở đây, bà không thể nói thẳng, chỉ uyển chuyển nói: "Chờ sau này con lớn, để bạn trai mua cho chiếc khác, như vậy mới có ý nghĩa, bây giờ tự mua rất tốn tiền, chiếc nhẫn của bác cả con mang cũng rất đẹp, rất thích hợp với con."
Thời Quang nói cảm ơn bác cả rất nhiều lần, mẹ Thời cười, "Con không chê là được." Bà nhìn đồng hồ đeo tay, nói sắp có tiệc trưa, liền rời đi.
Sau đó, Thời Cảnh Nham nhận được tin nhắn của mẹ mình: [Nói đi, cảm ơn mẹ như thế nào đây?]
Thời Cảnh Nham chuyển khoản hai trăm đồng: [Phí di chuyển, phí vất vả, cám ơn mẹ.]
Mẹ Thời: [!Mẹ cất công ra trận vậy mà chỉ có hai trăm? Bây giờ mẹ đang nghi ngờ con có phải con ruột của mẹ không, quá keo kiệt rồi đó.]
Số dư tài khoản của Thời Cảnh Nham còn lại không ít, trước đó Úy Minh Hải còn chuyển hố một vạn, anh liền chuyển cho mẹ mình.
Mẹ Thời: [Vậy mới đúng, không có ích lợi thì không cần dậy sớm, có hiểu chưa?]
Nửa đêm hôm qua bà bị con trai phá đến không thể nào ngủ được, sáng sớm hôm nay hơn sáu giờ đã ngồi dậy, vội vàng chạy qua đại viện, đúng là không dễ dàng mà.
Một lát sau, bà chuyển 5200 qua cho ba Thời Cảnh Nham: [Buổi sáng tốt lành nha chồng~]
Ba Thời thụ sủng nhược kinh, lại kích động vô cùng, sau đó chuyển khoản lại cho mẹ Thời.
Mẹ Thời không chút khách khí mà nhận lại, chưa tới buổi trưa đã kiếm lời hơn một vạn, chỉ số tâm tình bây giờ: Năm ngôi sao.
Trong biệt thự, Thời Quang ngồi nói chuyện với bà nội một lát, chuẩn bị tới GK tìm Úy Minh Hải.
Bà nội nói với Thời Cảnh Nham: "Nếu con không bận thì đưa Đào Đào qua đó đi, bận thì nói tài xế chở con bé qua đó."
Thời Cảnh Nham: "Cũng không bận quá ạ."
Thời Quang liếc mắt nhìn anh, câu nói nào của anh cũng mang tính nghệ thuật cả.
Không phải không bận, nhưng mà vẫn có thể miễn cưỡng dành chút thời gian cho cô.
Bà nội không hề nghi ngờ lời nói của anh chút nào.
Thời Quang đứng dậy, nói muốn lên phòng ngủ chuẩn bị một chút, cô nhíu mày nhìn Thời Cảnh Nham, cho anh một ánh mắt.
Thời Cảnh Nham ngồi dưới lầu một chút, cũng tìm cái cớ lên lầu.
Thời Quang không quay về phòng ngủ, mà ở trong thư phòng chờ Thời Cảnh Nham, sau khi anh đi vào cô giang hai cánh tay, anh ôm lấy cô.
Đến bây giờ Thời Quang vẫn tưởng mình đang nằm mơ, "Mẹ anh biết rồi sao?"
Thời Cảnh Nham: "Bà ấy biết lâu rồi, không phải đã nói với em rồi sao?"
"Em tưởng rằng anh nói vậy để em vui thôi." Cho tới bây giờ cô cũng không coi lời nói đó là thật, không ngờ bác ấy sẽ thoải mái như vậy, còn tìm cách bao che cho hai người.
Dưới lầu, Thời Yến Lãng vừa tới.
Gần đây hắn bận rộn với dự án phát triển app kia, còn phải bày mưu tính kế cho các kế hoạch của công ty Thời Quang, bận đến mức không có thời gian mà ngủ, cũng đã lâu rồi không đến thăm ông bà nội.
Hắn không nghĩ rằng xe Thời Cảnh Nham cũng có ở nhà, "Anh đâu rồi bà?"
Bà nội chỉ chỉ trên lầu, "Chắc đang bận trên đó."
Thời Yến Lãng lấy một trái anh đào trong dĩa trái cây ăn, cảm thấy khá ngon, liền ăn thêm hai trái nữa.
Bà nội hỏi hắn, đã ăn sáng chưa?
Thời Yến Lãng lắc đầu, trên đường có mua một chai sữa bổ sung canxi để uống, không ngờ rằng hương vị vẫn giống như lúc còn bé.
Bà nội: "Để bà nướng cho con cái bánh mì."
Thời Yến Lãng cười hì hì nói với bà nội: "Cho con thêm một miếng bít tết nữa nhé."
Hắn huýt sáo đi lên lầu, muốn thương lượng với Thời Cảnh Nham một chút, đổi chiếc xe khác, hắn đã chán chiếc việt dã kia rồi, muốn đổi một chiếc xe thể thao.
Đến cửa thư phòng, hắn liền thắng gấp, bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, trợn mắt há mồm, sau đó nhắm mắt lại.
Nhất định là ảo giác của hắn rồi, nhất định là như vậy rồi.
Tới khi hắn mở mắt ra, tình cảnh càng khủng bố hơn, là hôn kiểu Pháp nha...
"Con mẹ nó!"
Hắn không kiềm chế được mà nói ra câu này.
Người trong phòng khẽ giật mình, lúc này mới nhận ra là có người đứng bên cửa.
Vừa rồi Thời Quang và Thời Cảnh Nham hôn quá nhập tâm, nên không nghe được tiếng bước chân.
Bỗng nhiên Thời Quang ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Thời Yến Lãng.
Hai người đều sửng sốt, mất khoảng hai giây, Thời Yến Lãng phản xạ có điều kiện co giò bỏ chạy, "Em không nhìn thấy gì hết! Bà nội!" Hắn chỉ vô thức kêu lên.
Lúc này, hắn chỉ muốn cầu cứu, sợ Thời Cảnh Nham đuổi theo mình, hắn không có ý nói với bà nội, nhưng Thời Quang lại không nghĩ như vậy.
Thời Quang sợ Thời Yến Lãng nhiều chuyện, cô đẩy Thời Cảnh Nham ra, vứt dép lê chạy ra ngoài.
Chờ tới khi Thời Cảnh Nham lấy lại tinh thần, đã sớm không còn ai trong phòng nữa.
Thời Yến Lãng đánh giá thấp năng lực bộc phát của Thời Quang, chạy được nửa lầu, Thời Quang từ phía sau đuổi theo, vốn định chụp lấy cổ áo khoác hắn, nhưng không nắm kịp, dưới tình thế cấp bách, cô cũng không nghĩ nhiều được, liền nhanh chóng túm tóc hắn.
"A!!!!! Bà nội!!!!" Thời Yến Lãng bị đau mà kêu to.
"Mắt em không tốt, cái gì..." Cũng không thấy.
Thời Quang đứng trên bậc thang, cao hơn Thời Yến Lãng một chút, một cái tay khác che miệng Thời Yến Lãng lại, hắn chưa kịp nói nửa câu sau đã bị chặn bên trong miệng.
Thời Yến Lãng bị Thời Quang túm tóc kéo lên tầng hai, vào trong hành lang rồi cô mới buông tha cho cái miệng Thời Yến Lãng, "Không cho anh kêu! Đến thư phòng đi!"
Thời Yến Lãng đau đến nhe răng trợn mắt, Thời Quang ở sau lưng, vẫn còn đang nắm tóc hắn, hắn ngửa đầu, bị động ngã về sau, "Em nhẹ chút được không!"
Thời Cảnh Nham nhìn một màn này, bỗng nhiên bật cười.
Tiếng hét to như mổ heo ban nãy của Thời Yến Lãng vẫn còn quanh quẩn trong biệt thự, truyền đến tai bà nội và dì giúp việc trong phòng bếp, bọn họ đi tới, bà nội gọi lên trên lầu: "Cảnh Nham, sao vậy?"
Thời Cảnh Nham đứng trên đầu cầu thang, "Không có gì ạ, con đang dạy dỗ Thời Yến Lãng."
Bà nội đau lòng nói: "Có chuyện gì? Sao con lại đánh em rồi?"
Thời Cảnh Nham: "Khai giảng mới có hai tháng, mà nó đã đổi hai người bạn gái, hai đứa đều bị thằng nhóc này bỏ rơi, nên liền đi tìm Đào Đào khóc lóc kể lể."
Bà nội liền không đồng tình nữa, đúng là không ra gì mà, sau này sao có thể như vậy được? Bà nói: "Vậy con đừng thủ hạ lưu tình (*), đứa bé này, phải dạy dỗ một chút."
(*): vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết. (Nguồn: Tử Vi Các).
Thời Cảnh Nham: "Dạ."
Quay lại thư phòng, anh khóa cửa từ bên trong.
Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng cho Thời Yến Lãng 0.1s ~ tiếp tục xem chương sau đi ~