Edit: Xanh Lá

Đường Khanh đương nhiên rất muốn ăn, nhưng sao cô có thể cúi đầu trước gia hỏa này! Vì thế, cô ngạo kiều xoay người, nhìn xương sườn thơm ngào ngạt gần ngay trước mắt, trực tiếp nhảy cả người lên.

Hừ, thật sự tưởng cô không với được chắc?

Kết cục nhào đến chính là bị nước sốt dính đầy người, chẳng qua cô đã không còn quan tâm nữa, sau hơn một tháng ăn đồ hộp cho mèo, đối mặt với mỹ thực, sao có thể còn lý trí gì cơ chứ.

Mặc Diệc nhìn hành động của cô, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhấc cô ra từ trong đĩa, cũng không chê cô nước sốt đầy người mà trực tiếp tự mình gắp đồ ăn, bóc tôm cho cô.

Hành động này thực sự khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả người đã làm việc lâu năm ở Mặc gia cũng đều kinh ngạc không thôi. Thẩm Mẫn rối rắm nhìn một màn trước mắt, thú cưng không thể ăn đồ ăn của con người, bởi vì hàm lượng muối quá cao, sẽ rất dễ gây tổn thương cho thân thể chúng. Nhưng nghĩ đến ánh mắt khủng bố lúc trước, cô ta có chút không dám mở miệng.

Mắt thấy Đường Khanh ăn ngày càng vui vẻ, càng ăn càng nhiều, sợ thân thể cô không chịu nổi, Thẩm Mẫn lấy hết can đảm, nhỏ giọng tiến lên, “Tiên sinh, tiểu chủ tử không thể ăn đồ ăn hương vị quá nặng, như vậy sẽ không tốt cho thân thể, hơn nữa thân thể tiểu chủ tử cũng vừa mới hồi phục……”

Câu nói kế tiếp cô ta không nói ra, bởi cô ta phát hiện đối phương đã nghe lọt.

Mặc Diệc dừng tay bóc tôm lại, ôn nhu nói với tiểu gia hỏa: “Mi cũng nghe được rồi đấy, vết thương của ngươi vừa mới khỏi, không thể ăn những đồ ăn này.”

Khó khăn lắm mới ăn được một bữa bình thường, Đường Khanh sao lại chịu bỏ qua, liền trực tiếp kêu to: “Meo meo meo!” Tôi muốn ăn!

Tiểu gia hỏa không phải mèo bình thường, dĩ nhiên không thể đánh đồng với thú cưng bình thường được, chẳng qua thương tích của cô vừa mới lành, quả thật không nên ăn đồ ăn quá nặng khẩu vị. Nghĩ một chút, Mặc Diệc lại lần nữa mở miệng, “Má Ngô, đi chuẩn bị đồ ăn thanh đạm chút, ví dụ như canh cá chẳng hạn.”

Má Ngô sao lại không hiểu, lập tức gật đầu nói: “Được, thiếu gia.”

Thẩm Mẫn không nói gì nhìn ông chủ, lúc này cô ta quyết định không mở miệng nữa. Cô ta chẳng qua là một người chăm sóc thú cưng, ông chủ không nghe cô ta, cô ta cũng không cách nào phản bác.

Đường Khanh nghe Mặc Diệc nói xong, sự không vui trước đó lập tức biến mất, thậm chí còn tâm tình rất tốt liếm liếm lòng bàn tay hắn.

Xúc cảm ấm áp ướt át khiến Mặc Diệc sửng sốt, sau đó khóe môi khẽ cong lên, cực kỳ có kiên nhẫn ôm lấy cô, cùng cô chờ nồi canh cá.

Canh cá phải nấu chậm, đợi Đường Khanh uống đến bát canh cá này, đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ sau. Cô ăn uống no đủ, đột nhiên nghĩ đến “chăn nuôi viên” của mình trước đó chỉ lo hầu hạ mình, dường như còn chưa kịp ăn gì cả, vì thế, cô hiếm khi đại phát từ bi, đẩy bát canh cá còn dư lại kia đến trước mặt hắn.

“Cho ta?” Mặc Diệc mỉm cười nhìn cô, trong mắt cũng không có nửa phần ghét bỏ.

“Meo!”

Đường Khanh đẩy canh cá cho hắn xong, cũng mặc kệ hắn rốt cuộc uống hay không, liền giẫm móng vuốt nhỏ chuẩn bị nhảy xuống khỏi bàn.

Lần nào cũng ăn cơm một mình, khó khăn lắm mới tìm được một đối tượng thuận mắt cùng mình ăn cơm, Mặc Diệc sao lại chịu để cô rời đi chứ, cho nên cô còn chưa kịp rời khỏi bàn, hắn đã lần nữa ôm cô trở lại trên người mình, cũng không màng đến nước sốt kia sẽ dính vào âu phục sang trọng, liền nói: “Lúc trước ta bồi ngươi ăn cơm, bây giờ đến lượt ngươi bồi.”

Nghe vậy, Đường Khanh nghiêng cái đầu lông xù do dự một chút, nhưng thật ra cũng không cự tuyệt.

Đồ ăn đã có chút nguội, chẳng qua Mặc Diệc lại cảm thấy hương vị cực kỳ không tồi.

Cơm đã ăn xong, tiếp theo liền phải xử lý nước sốt trên người Đường Khanh, mà hết thảy việc này, dĩ nhiên là do Mặc Diệc tự mình động thủ.

Cũng không biết làm sao, hắn đột nhiên nghĩ đến trang web lúc trước cô xem, nếu dáng người nữ giới cô thích kiểu như vậy, thì với dáng người nam giới, cô rốt cuộc thích kiểu gì đây?

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nghĩ tới một biện pháp thực nghiệm hay.

Chuyện tắm rửa Đường Khanh đương nhiên không phản đối, chỉ là trước mắt muốn cô cùng nhau tắm rửa với tên này, dĩ nhiên là trăm triệu lần không có khả năng, nhưng người nào đó sao lại để cô như nguyện. Cuối cùng, cô khuất phục dưới thế lực ác, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tùy ý đối phương ôm cô tắm rửa.

Mặc Diệc nhìn sắc mặt cô, lần đầu tiên bắt đầu nhìn thẳng vào dáng người mình.

Cơ ngực, cơ bụng, bắp tay, mấy thứ này hắn hết thảy đều có, sao tiểu gia hỏa lại dường như không có hứng thú với hắn nhỉ?

Đường Khanh nào biết suy nghĩ của hắn, cô đã sợ chuyện tắm rửa với nam chính này, cho dù cô là thân người hay thân mèo chăng nữa, cho nên tuân thủ nguyên tắc phi lễ chớ coi, cô đơn giản nhắm mắt lại, tùy ý đối phương kỳ cọ cho mình.

Tắm rửa xong rồi, dĩ nhiên là đến việc đi ngủ. Lúc trước không biết thân phận củ cô đã hận không thể chuyển cô đến trong phòng mình, trước mắt biết được bí mật nhỏ của cô, Mặc Diệc trực tiếp đặt cô lên trên giường mình, về phần ổ mèo của cô, đã là đồ không cần thiết vậy ném đi là được.

Đường Khanh nhìn nam chính quấn khăn tắm ngang eo bước ra, lần đầu tiên nhìn thẳng vào dáng người hăn, không thể không thừa nhận dáng người này quá tuyệt vời, nhìn tám khối cơ bụng kia một cái, cô liền muốn tiến lên sờ một phen. Đương nhiên, điểm rụt rè này cô vẫn phải có, chỉ là cũng không biết có phải đêm nay ăn thịt dê hay không, mà nhìn đến thân thể đẹp đẽ kia, cô thế mà lại không có tiền đồ…… chảy máu mũi!

“Khanh Khanh, ngươi bình tĩnh, chỉ là thể xác thôi mà, ngươi phải biết ngươi cũng là cô em dày dạn kinh nghiệm đã duyệt qua vô số nam chính rồi đó!” Hệ thống nhìn ký chủ ngu xuẩn trước mắt, không nhịn được mở miệng nói.

Đường Khanh rất muốn phản bác, nhưng nghĩ đến tính tình đểu cáng của hệ thống rác rưởi này, cô lại nói: “Ồ, phải rồi nha, phỏng chừng lần này sẽ không cách nào ngủ với hắn, không nhịn được.”

Hệ thống thật ra lại không hề sợ, dù sao ký chủ đã mang thân mèo, hắn cũng không tin lần này còn cóp thể bị nhốt trong phòng tối.

“Vậy nhịn đi, nam chính hẳn sẽ không biến thái như vậy mà trực tiếp chơi **** đâu, ha ha ha ~”

Nghe tiếng cười này, Đường Khanh cắn chặt răng, quyết định không chấp nhặt với hệ thống tệ hại nhà mình.

“Được rồi, ngươi thắng.”

Nghe giọng cười vui vẻ của hệ thống, Đường Khanh sống không còn gì luyến tiếc nằm dài trên giường.

Mặc Diệc nhìn thấy dưới mũi tiểu gia hỏa nhà mình chảy ra chất lỏng màu đỏ, đầu tiên hoảng sợ không nhẹ, đợi sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, tức khắc tâm tình rất tốt cười nói: “Mèo nhỏ háo sắc.”

Đường Khanh đầy mặt khiếp sợ, “Meo meo meo?” Ngươi cái tên nhân loại đáng ghét này, có  biết ngươi đang nói gì không?

“Được rồi, máu mũi đã lau xong, nên đi ngủ.” Xoa xoa đầu nhỏ của cô, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được bỏ thêm một câu, “Mèo nhỏ háo sắc ngủ ngon.”

Đường Khanh tức đến xù lông, tiến lên liền đạp chân lên mặt hắn.

Cho ngươi nói bậy này! Cho ngươi bôi nhọ trẫm này! Trẫm giẫm chết ngươi!

Móng vuốt nhỏ ấm áp non mềm đạp lên trên mặt, xúc cảm kia miễn bàn thoải mái đến mức nào. Cho nên đối với hành động hả giận này của cô, Mặc Diệc không chỉ không hề tức giận, ngược lại còn yêu chiều nói: “Ngoan, ngủ nào.” Tiếp theo, bàn tay to duỗi ra, ôm cô vào trong ngực.

Đường Khanh ban đầu còn có chút tức giận, chẳng qua tức mãi cũng cảm thấy mí mắt có chút nặng nề, sau đó liền cứ như vậy mà ngủ. Lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện mình cũng không phải đang trong ổ chăn ấm áp, mà ở trong một chiếc xe đang di động.

“Meo meo meo?” Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ôm mình, khó hiểu hỏi.

“Ta không nuôi người rảnh rỗi, cho nên từ hôm nay trở đi, mi phải cùng ta đi làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play