Máy tính bị người khác động vào, phản ứng đầu tiên của Mặc Diệc chính là xem camera theo dõi, chỉ là vừa thấy hình ảnh ghi lại được, hắn tức khắc kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy một con mèo trắng nhỏ tròn vo thuần thục mở máy tính, tiếp theo dùng móng vuốt nhỏ phấn nộn kia nhanh chóng ấn lên bàn phím.
Trình độ thuần thục này, hoàn toàn không thua bất cứ một người trưởng thành nào cả.
Mặc Diệc trước nay vẫn xưng là trầm ổn bình tĩnh, lần đầu tiên hoàn toàn không biết nên hình dung hết thảy trước mắt như thế nào, thật lâu sau, hắn mới dời ánh mắt về phía tiểu gia hỏa đang ngủ đến trời đất u ám kia.
Trong phòng mở máy sưởi, tiểu gia hỏa này dường như thấy nóng nực, liền trực tiếp nằm ngửa lộ cái bụng nhỏ trắng phau phau, bởi vì hô hấp, bụng nhỏ này vẫn phập phồng đều đặn, đáng yêu đến nói không nên lời.
Nhìn cô ngủ không chút phòng bị, lại nhìn sang máy tính của mình, suy nghĩ hồi lâu, hắn rốt cuộc quyết định trước hết không đánh thức cô, mà là mở máy tính ra, tìm lại lịch sử những chương trình vừa bị tắt trước đó.
Vốn chỉ là tò mò tiểu gia hỏa động vào máy tính của hắn rốt cuộc muốn làm gì, tại một khắc khi nhìn thấy lịch sử kia, mặt Mặc Diệc liền hoàn toàn vặn vẹo, hắn nhìn các loại phụ nữ gợi cảm lộ liễu đầy màn hình, lại lần nữa nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ đến trời u đất ám kia, lần đầu tiên hiểu ra cái gì gọi là đơ như phỗng.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có kỳ ngộ gì, càng không nghĩ tới có một ngày mình thế mà lại để tâm đến một con mèo nhỏ như vậy, người đời đều nói hắn bình tĩnh trầm ổn, nhưng chỉ có hắn mới biết, đó là vì những chuyện kia không quan trọng, nếu đã không quan tâm đến tất cả mọi chuyện, đương nhiên sẽ không cần bộc lộ cảm xúc, chẳng qua hết thảy điều này đều bị tiểu gia hỏa mắt kia đánh bại.
Từ một khắc khi hắn đưa cô về đây, tâm tư của hắn dường như đã bị cô dẫn dắt.
Chuyện thứ nhất sau khi tan tầm chính là nhìn xem cô có ổn không, thậm chí ngay cả thức ăn cho mèo hay từng món đồ chơi cũng đều là hắn xem qua đồng ý, cấp dưới mới dám mua về, vốn hắn còn đang lo chuyện cô thích ăn thức ăn cho mèo, hiện tại xem ra, tiểu gia hỏa này có lẽ là muốn ăn đồ ăn của nhân loại, rốt cuộc hắn cũng đã từng thử qua mấy loại thức ăn cho mèo đó, cực kỳ nhạt nhẽo vô vị.
Hành động kỳ quái của tiểu gia hỏa cũng không khiến hắn sợ hãi, ngược lại cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Đường Khanh ngủ một giấc này cực kỳ ngon. Khi lần nữa tỉnh lại, cô phát hiện mình thế mà lại không ở trên bàn sách, mà nằm ở trên người ai kia. Đối với việc ngủ trên người nam chính, cô vẫn chưa cảm thấy không đúng chỗ nào, hiện giờ cô chẳng qua là một con mèo, nếu đã là thú cưng, ngủ trên người “chăn nuôi viên” cũng là chuyện quá bình thường.
Mặc Diệc nhìn tiểu gia hỏa vừa mới tỉnh ngủ trong ngực, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, “Đường Đường, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Biết ngươi lâu như vậy rồi, còn chưa biết ngươi là đực hay là cái.”
Đường Khanh đang duỗi người, đối với lời này cũng không có phản ứng quá lớn, cho đến tận khi đối phương lật người cô qua, lột ra lông mèo trên cái bụng nhỏ.
“Meo meo!” Ngao, nhân loại đáng chết ngươi đang làm gì!
Cảm nhận được tiểu gia hỏa trong tay kịch liệt giãy giụa, Mặc Diệc không chỉ không dừng lại, ngược lại khi thành công biết được cô là mèo cái, liền có chút ý vị giễu cợt nói: “Hóa ra là mèo cái sao, trách sao lại thẹn thùng như vậy.”
Kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục! Đường Khanh lập tức giận dữ giãy ra khỏi ngực hắn, trước khi đi còn quăng cho hắn một cái đuôi mèo.
Nhìn tiểu gia hỏa thở phì phì nhảy đi, Mặc Diệc cười khẽ một tiếng, vốn cho rằng nếu tiểu gia hỏa này là mèo đực, có lẽ là nổi lên tiểu sắc tâm, nhưng trước mắt nếu là mèo cái, e là do thích kiểu dáng người như mấy người phụ nữ đó. Tuy nói hắn trước nay vẫn không thích kiểu phụ nữ dáng người khoa trương như vậy, nhưng lúc này đây, Mặc đại boss thế mà lại cảm thấy những người phụ nữ rẻ mạt kia, dường như cũng không xấu như vậy.
Đường Khanh hoàn toàn không biết mình bị hiểu lầm lúc này đang giẫm chân nhỏ thở phì phì chạy xuống tầng dưới.
“Nha, tiểu chủ tử tới rồi à, lại đây ăn cơm lạp.” Thẩm Mẫn không biết tên tiểu gia hỏa, vẫn luôn gọi tiểu gia hỏa là tiểu chủ tử, dù sao mèo nhỏ ngạo kiều đáng yêu như vậy, cô ta cũng cam tâm làm người hầu.
Đường Khanh vừa nghe Thẩm Mẫn nói, biểu cảm lập tức không vui. Cô không muốn ăn thức ăn cho mèo, về phần đồ hộp cho mèo kia, lúc trước bị thương không có sức lực phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng ăn mấy miếng, trước mắt nếu lại bắt cô ăn, còn không bằng giết cô cho rồi!
Nhưng vào lúc này, phía sau lại truyền đến giọng nói hết sức cuốn hút của Mặc Diệc, “Má Ngô, chuẩn bị cơm chiều đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Cơm chiều sớm đã làm xong, trước mắt Mặc Diệc vừa nói một lời, người giúp việc liền lập tức bày toàn bộ thức ăn phong phú lên bàn.
Ngửi đồ ăn thơm ngào ngạt, Đường Khanh dừng chân, lại ngước đầu nhỏ về phía cái bàn cao hơn cô mấy chục lần.
Mặc Diệc không chút để ý nhìn nhất cử nhất động của cô, lúc trước liền suy đoán cô có khả năng không thích ăn thức ăn cho mèo mà thích ăn đồ ăn nhân loại, trước mắt gần như có thể xác định rồi.
Hai mắt híp lại, mang theo biểu cảm sung sướng, hắn bước đôi chân thon dài, cố ý đi ngang qua cô, tiếp theo ưu nhã ngồi xuống ghế.
Hắn thấy tiểu gia hỏa vẫn như cũ ngồi xổm dưới đất, ngược lại có vẻ không vội, hắn liền rất có hứng thú gắp miếng sườn trên đĩa trước mặt lên, tiếp theo nói: “Má Ngô, hôm nay sườn heo chua ngọt làm không tệ.”
Má Ngô ở Mặc gia mười mấy năm, Mặc Diệc cũng gần như do bà nhìn từ nhỏ tới lớn, tính tình của hắn bà rất hiểu, hắn trước nay đều cực kỳ lãnh đạm, hiếm khi khen ai. Bà tất nhiên vui cười đến không khép miệng được, “Thiếu gia thích là tốt rồi, ngày mai tôi lại làm món này tiếp.”
“Được.”
Đường Khanh có chút ngồi không yên, kia chính là sườn heo chua ngọt đó! Vốn là kiểu không thịt không vui, đây quả thực là món cô yêu nhất!
“Hu hu hu, hệ đại đại, nhân loại thật sự quá đê tiện mà, lại đi lấy đồ ăn dụ hoặc ta.”
Hệ thống nhìn dáng vẻ cô gần như chảy nước miếng, yên lặng đỡ trán, ký chủ này ngu ngốc đến mức quả thực không nỡ nhìn, “Đi đoạt lấy đi, ta ủng hộ ngươi.”
Nghe vậy, Đường Khanh hai mắt sáng lên, những băn khoăn lúc trước nháy mắt hóa thành hư ảo, tức khắc nhảy dựng lên từ trên đất, nhảy tới trên người ai kia, sau đó giẫm lên đôi chân dài của người nào đó, không có nửa điểm do dự mà nhảy lên trên bàn.
Trên bàn ngoại trừ sườn heo chua ngọt còn có không ít thứ ngon, ví dụ như thịt bò, lại ví dụ tôm muối tiêu ướp tỏi, đó đều là những thứ cô yêu nhất nha!
Hành động của tiểu gia hỏa thực sự khiến không ít người kinh ngạc, chẳng qua Mặc Diệc không mở miệng, tất cả mọi người cũng đều im lặng không lên tiếng. Có thể làm việc ở Mặc gia, những điều này bọn họ vẫn phải hiểu. Chẳng qua Thẩm Mẫn lại kinh hô một tiếng, nhưng kinh hô xong cô ta rất nhanh liền ngậm chặt miệng, bởi vì ánh mắt ông chủ đảo qua đây thật sự quá khủng bố.
Mặc Diệc thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhìn về phía tiểu gia hỏa của mình.
Đường Khanh lúc này đâu còn tâm tình lo lắng ánh mắt của ai, lúc này cho dù có người ngăn cản đi chăng nữa, cô cũng sẽ không từ bỏ!
Chỉ tiếc, lý tưởng rất xa, hiện thực lại tàn khốc, chỉ với móng vuốt nhỏ này, ngay cả xương sườn cũng không thể khảy ra từ trong đĩa, càng không nói đến tôm còn phải bóc vỏ!
Mặc Diệc nhìn tiểu gia hỏa trước mắt vội đến xoay quanh, hắn nén cười, tiếp tục bày vẻ mặt đạm nhiên ăn đồ ngon trên bàn, thậm chí còn cố ý dùng đũa gắp lên món ăn cô nhìn chằm chằm lâu nhất, đương nhiên, hắn còn không quên ngắm nghía một phen.
Đường Khanh nhìn hành động của hắn, tức đến ria mép cũng có chút run rẩy.
Gia hỏa này tuyệt đối là cố ý! Tuyệt đối!!
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, mỹ thực ngay trước mặt, cuối cùng tất cả rụt rè đều hóa thành hư ảo.
Mặc Diệc nhìn tiểu gia hỏa trực tiếp vươn móng vuốt nhỏ muốn đoạt đồ ăn, hắn cố ý nâng tay lên cao nữa, nhìn dáng vẻ cô nhảy dựng nhảy dựng, trêu đùa nói: “Muốn ăn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT