Hai con Hồng Mao phi như gió cuốn thoáng chốc đã qua cầu Tây Dương, bỏ lại bức tường sừng sững của Đại La Thành ở sau lưng. Nhật Duật tiếc ngẩn tiếc ngơ, lần duy nhất trong đời chàng ước giá mà tốc độ của con ngựa chậm hơn chút nữa. Hương thơm thiếu nữ khẽ thoảng bay trong gió làm tâm hồn người quân tử chợt thấy bồi hồi.

Đến đầu cầu bên kia sông, hai người cùng hãm cương ngựa dừng lại rồi đưa mắt nhìn nhau. Vi Mai chợt bối rối quay mặt đi. Nhật Duật nhìn nàng, ngẫm nghĩ không biết nên nói lời chia tay thế nào cho hợp lý. Sau một hồi im lặng, Mai lại là người lên tiếng trước:

- Vương biết không, lần đầu gặp nhau tôi thấy vương rất đáng ghét!

Nhật Duật nghe thế thì cười lên ha hả, nói:

- Vậy hiện giờ nàng còn thấy tôi đáng ghét nữa không?

Không khí giữa hai người đã trở nên tự nhiên hơn. Mai bật cười theo Duật, rồi đáp:

- Vẫn còn đáng ghét lắm, nhưng vương cũng rất đáng yêu!

Chiêu Văn Vương mồm miệng méo xệch, không biết nên cười hay khóc. Chàng đường đường là tướng quân của triều đình, thống lĩnh cả vạn binh sĩ mà lại được khen đáng yêu. Trong khi Duật chưa biết trả lời sao thì Mai lại tiếp tục nói:

- Chàng tuy là vương gia nhưng cư xử với kẻ khác gần gũi, tự nhiên. Ban đầu mới gặp thì chàng đối với tôi và chị Ban có phần mưu mô, nhưng về sau tôi mới thấy chàng là người nhân hậu, trượng nghĩa. Lúc ở bên chàng, tôi cảm thấy rất thoải mái.

Mai nói xong thì đỏ hết cả mặt, vội cúi đầu xuống vân vê tà áo. Duật trông thấy dáng vẻ của nàng như thế thì cười to lên cho nàng ta đỡ ngượng, rồi mới đáp:

- Hai nàng khi vừa gặp đã kề gươm dao vào cổ tôi. Tôi không sử dụng mưu mô thì khéo bị các nàng đâm cho vài nhát vào người rồi. Mà không đánh nhau thì không quen biết, từ khi làm bạn với nàng tôi cũng thấy rất vui. Nàng vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, nhiều khi còn tỏ ra cao ngạo nhưng thật ra lại rất quan tâm đến bạn bè. Tôi thấy nàng rất tốt!

Vi Mai thở dài:

- Chàng coi tôi là bạn thật à?

Nhật Duật biết nàng ta xưa nay ở trên núi cao, ít tiếp xúc với người khác, bạn bè gần như không có nên rất coi trọng mối quan hệ này. Chàng liền gật đầu rồi trả lời nghiêm túc:

- Tất nhiên rồi! Xảy ra bao nhiêu chuyện như thế mà nàng còn chưa tin tưởng vào tình bạn của tôi sao?

Vi Mai trầm ngâm nói:

- Tôi tin! Chỉ là lần này trở về phủ Cao Sơn, không biết tôi với chàng còn gặp lại nhau được nữa không?

- Dù trong hoàn cảnh nào, nàng cũng phải nhớ tính mạng là quan trọng nhất. Phủ Cao Sơn có thể bị hủy hoại nhưng chỉ cần đệ tử của phủ còn thì vẫn có thể gây dựng lại được. Còn nếu phủ Cao Sơn toàn bộ chết sạch thì chỉ vài năm nữa thôi không ai còn nhớ là đã từng có một phủ Cao Sơn tồn tại trên đời.

Vi Mai suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ hành động cẩn thận!

Nhật Duật nhảy xuống ngựa, rồi ra hiệu cho Mai xuống theo. Chàng vỗ vào mình con Đông A Xích Thố mấy cái động viên, rồi sau đó cầm dây của bộ yên cương bằng da bò được thuộc kỹ mà bọn người hầu trong phủ vừa trang bị cho con Hồng Mao, nhét vào tay Vi Mai:

- Nàng hiểu thế là tôi yên tâm rồi, cứu Tam Trấn xong tôi sẽ lập tức tới phủ Cao Sơn trợ giúp. Hòe nói Dương Thiên Hỏa của Đông A Xích Thố có thể đối phó được Nguyên Thủy Băng của Lam phu nhân. Nàng hãy mang nó theo để đề phòng.

- Thế còn chàng? – Vi Mai ngạc nhiên hỏi lại.

- Tôi cưỡi con ngựa của nàng cũng được. Dù sao nó vẫn là ngựa Hồng Mao mà!

Vi Mai nghe vậy thì cảm động:

- Cám ơn chàng!

Nhật Duật vừa vuốt ve con Đông A Xích Thố vừa nói với nó:

- Người này rất quan trọng đối với ta. Ngươi đi theo và bảo vệ nàng giúp ta nhé!

Đông A Xích Thố tỏ ra đã hiểu, hí vang một tràng dài. Hai người leo lên lưng ngựa trở lại. Mai nét mặt có phần buồn rầu, nói:

- Thời khắc chia tay đã đến, tôi phải lên đường về Cao Sơn đây!

Nhật Duật gật đầu:

- Nàng nhớ cẩn thận!

Vi Mai đáp:

- Chàng yên tâm! Tôi hứa sẽ đem chiến mã của chàng trả về nguyên vẹn và… cả bạn của chàng nữa!

Nàng nói xong cất giọng cười trong trẻo rồi thúc chân vào hông con ngựa. Đông A Xích Thố liền dậm vó phi như bay, cuốn theo tiếng cười bay theo làn gió. Nhật Duật thở dài nhìn bóng người thiếu nữ dần khuất xa, trong lòng tự dưng dâng lên ý nghĩ “Trong chiến tranh mạng người mong manh như ngọn cỏ, chẳng biết qua ngày mai liệu có gặp nhau được nữa không?”.

* * * * *

Khi Chiêu Văn Vương quay trở lại, cuộc họp vẫn đang diễn ra. Hòe với Ngô Soạn bàn luận sôi nổi trong khi Liễu cùng Bạc Nương ngồi im một chỗ tỉ tê những chuyện đàn bà, con gái.

- Các vị, đã thống nhất được kế hoạch chưa? - Duật bước lại chỗ Đệ Nhị Quỷ và vị phán sự núi Tản, cất tiếng hỏi.

Ngô Soạn nghe thế thì đáp:

- Chúng ta dự định tấn công sứ quán vào nửa đêm nay!

Nhật Duật gật đầu đồng tình. Dù mọi người đều tài phép không tầm thường, nhưng nếu đột nhập sứ quán vào giữa ban ngày, ban mặt thì đều dễ bị phát hiện, gây ra những chuyện ầm ĩ không đáng có. Hòe đứng bên cạnh bất chợt lên tiếng:

- Tuy nhiên việc này cũng không hề dễ dàng. Mặc dù Lam phu nhân đã rời đi nhưng trong sứ quán vẫn còn nhiều kẻ lợi hại. Bố trí trong sứ quán lại rất đơn giản, không thể lén lút đột nhập. Chỉ có một cách duy nhất là tấn công trực diện.

Nhật Duật cau mày, hỏi lại:

- Tấn công trực diện là hạ sách. Chẳng lẽ không còn cách nào thật sao?

Hòe gật đầu, đáp:

- Thực sự không còn cách nào. Để chiến thắng, chúng ta phải tấn công chớp nhoáng, giết hết toàn bộ những kẻ có mặt trong sứ quán. Lam phu nhân chưa biết tôi và Liễu đã phản bội. Nếu giết sạch cả sứ quán thì khi tấn công lên phủ Cao Sơn, chúng ta sẽ có thêm được yếu tố bất ngờ.

Hòe nói xong thì liếm mép, Chiêu Văn Vương đột nhiên có cảm giác tin tưởng gã này là một sai lầm. Nhật Duật suy nghĩ một lát rồi quyết định lên tiếng phản đối, vì nếu làm theo kế hoạch của Hòe, toàn bộ quân lính Đại Nguyên trong sứ quán bị giết thì không những quá hiếu sát mà còn làm cho Đại Việt mang tiếng nặng nề về mặt ngoại giao:

- Mục đích chính của chúng ta là những tấm gương Thâu Hồn. Chúng ta làm ầm ĩ lên, giết chóc càng nhiều thì càng đánh rắn động cỏ(1). Theo tôi chỉ nên quyết chiến với những tên yêu quái tay sai mà Lam phu nhân giao bảo vệ sứ quán thôi. Còn lại lũ binh lính bình thường thì đánh ngất hoặc làm bọn chúng hôn mê là được.

Đệ Nhị Quỷ lại bất ngờ đồng ý với Nhật Duật ngay, không phản đối nửa lời:

- Vậy cũng được!

Ngô Soạn nghe tới đây liền chen vào:

- Hòe, ngươi nắm rõ tình hình trong sứ quán. Trước hết hãy nói cho chúng ta nghe xem lực lượng kẻ địch thế nào?

- Muốn lấy được gương Thâu Hồn cất giấu trong sứ quán thì có hai trở ngại lớn cần vượt qua. Trở ngại thứ nhất là đạo quân quỷ tinh nhuệ có nhiệm vụ canh giữ khu trung tâm. Trở ngại thứ hai chính là Ngư, một trong Thượng Cổ Tứ Yêu được Lam phu nhân sai ở lại trông coi quán.

Phán sự Tản Viên cau mày, hỏi lại:

- Lực lượng kẻ địch không quá mạnh nhưng cũng không dễ đối phó. Ngươi có kế sách gì phù hợp không?

Hòe cười, đáp:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước hết phiền Chiêu Văn Vương cho mượn một khoảng sân lớn, tôi cần biết sức mạnh từng người đã rồi mới đưa ra kế sách đối phó địch được.

- Việc này dễ thôi, mời mọi người theo tôi!

Duật nói xong liền dẫn đường cho mọi người đi ra khoảng sân rộng ở đằng trước phủ mà chàng vẫn sử dụng làm chỗ luyện võ, múa gươm. Ngô Soạn ban đầu có chút chần chừ, nhưng thấy cả bọn lần lượt ra khỏi phòng, ông đành miễn cưỡng bước theo.

* * * * *

- Trung Hành Lôi Kích(2)!

Nhật Duật hô lớn, từ lòng bàn tay chàng phóng ra một loạt các tia chói mắt. Những tia này bắn xuống đất, hoặc chạm vào đá to, cây lớn thì nổ thành những tiếng đì đùng, khiến cả khoảng sân bụi cát và lá cây bay tung mờ mịt. Hòe vừa phẩy tay quạt đi bụi cát, vừa hài lòng gật đầu:

- Hay lắm! Chiêu này lực không mạnh nhưng rất thuận tiện cho tấn công diện rộng. Lại thêm sấm sét có đặc tính làm tê liệt đối phương nên áp dụng vào thần trận sẽ có ích hơn mấy chiêu ngươi đánh ra lúc đầu nhiều.

- Thần trận là gì?

Hòe cười, giải thích:

- Thần trận là trận chiến giữa các bên có huyền lực từ cấp hạ đẳng thần trở lên. Thần trận có thể chỉ giữa hai nhóm với khoảng vài đối tượng, nhưng cũng có cả những trận cấp độ lớn có tới nghìn vị thần cùng tham gia một lúc.

Nhật Duật nghe gã nói thế thì há hốc mồm:

- Trận chiến giữa nghìn vị thần ư? Như thế không phải sẽ làm rung chuyển trời đất sao?

Hòe lắc đầu, đáp:

- Trên Cõi Người thì đúng là sẽ làm đất trời rung chuyển, gây ảnh hưởng rất lớn. Nhưng tại Cõi Trời, Cõi Tu La hoặc thậm chí tại Cõi Quỷ thì những trận chiến quy mô như vậy không phải điều gì quá ghê gớm. Tuy nhiên những thần trận lớn chỉ thường xảy ra trong cuộc chiến giữa Chư Thiên và Tu La mà thôi.

Hòe nói xong thì quay sang phía Ngô Soạn:

- Chiêu Văn Vương chưa biết gì nhiều về thần trận nên mới phải thử từng chiêu để xem chiêu thức nào phù hợp. Còn phán sự đây đã trải qua thần trận nhiều, chắc rất rõ khi tiến hành thần trận khác hẳn cách dùng huyền lực chiến đấu thông thường. Trong chiến đấu thông thường thì tập trung vào các chiêu thức có lực phá hoại lớn còn khi tiến hành thần trận thì những chiêu thức tấn công diện rộng hay tạo ra binh lực vô cùng hữu ích. Không biết phán sự có tuyệt chiêu gì không?

Ngô Soạn gật đầu, đáp:

- Ngoài chức danh phán sự thì ta cũng là một trong các tướng quân của núi Tản Viên. Chiêu thức tạo ra binh lực có sẵn ngay đây.

Ngô Soạn nói xong liền vung bút lên vẽ lia lịa. Một loạt các con thú gồm báo, voi, rắn, khỉ và ưng theo ngòi bút hiện ra đầy khoảng rộng. Báo tinh anh, voi hung tợn, khỉ linh hoạt, ưng tốc độ, cả một đội quân thú vật đông đảo đứng chật sân trước của phủ Chiêu Văn. Nhật Duật sửng sốt nhìn bầy thú cát sống động như thật. Báo thì con nằm dài sưởi nắng, con mài nanh cào vuốt. Voi thì dậm chân cuốn vòi, khỉ thì chí chóe bắt chấy. Riêng lũ ưng đậu trên cây bình thản ném những cái nhìn sắc như dao xuống bọn ồn ào bên dưới. Hòe nhìn thấy đội quân thú vật thì mắt sáng lên:

- Tôi nghe danh quân Tản Viên đã nhiều, nay thấy quả không phải tầm thường. Đội quân thú cát này cực kỳ thích hợp để đối phó với đạo quân quỷ.

Ngô Soạn vuốt râu rồi nói với giọng đầy tự hào:

- Đây là đoàn Sa Thú của ta, trong Tản Viên Quân cũng có chút ít tiếng tăm.

Ngô Soạn sau khi được đức thánh Tản truyền cho Địa Linh Thần thì trong cơ thể tự thích ứng, biến đổi ra thần khí của bản thân là Sa(3), về sau có thêm cả Mộc. Nhưng thần khí cơ bản trong người Ngô Soạn vẫn là Sa. Những báo, voi, rắn, khỉ, ưng mà Ngô Soạn vẽ ra đều là từ cát mà tạo thành. Đoàn Sa Thú trong Tản Viên Quân không phải là binh đoàn thiện chiến nhất nhưng khá quan trọng vì gồm đầy đủ các lực lượng. Báo là kỵ, voi là xa, rắn là cung, khỉ là bộ, ưng là thám(4). Đoàn quân Sa Thú có thể ngay lập tức bổ sung những vị trí thiếu hụt hoặc trợ giúp cho các binh đoàn khác.

* * * * *

* Chú thích:

- (1) Đánh rắn động cỏ: Tức là hành động vội vã khiến cho kẻ địch đề phòng.

- (2) Trung Hành Lôi Kích: được đặt tên theo hào Lục Tứ của quẻ Phục. Đầy đủ của hào này là: Trung hành, độc phục có nghĩa là “ở giữa một mình, quay trở lại theo quân tử”. Quẻ Phục hào đầu tiên (tức hào Sơ Cửu, nằm dưới cùng) là dương còn lại năm hào nằm trên nó đều là âm. Hào Lục Tứ nằm giữa đám hào âm nên Hào từ khen là một mình nó biết theo người thiện (tức hào dương). Trung Hành Lôi Kích đặt theo hào Lục Tứ và là phép sử dụng sấm sét mô phỏng theo sấm sét của trời đất chí dương, chí cương (theo hào Sơ Cửu là hào dương, người quân tử) nhưng lại do bản thân phóng ra (ứng với âm là bản chất của hào này) nên không mạnh mẽ bằng và không ảnh hưởng tới cơ thể. Tóm lại đây là một đòn phóng ra sấm sét trên diện rộng bắt chước một cơn bão của tự nhiên.

- (3) Sa: có nghĩa là cát. Sa Thú tức là thú cát..

- (4) Kỵ, Xa, Cung, Bộ, Thám: tức là các loại quân binh chủng thời xưa. Kỵ là kỵ binh (lính cưỡi ngựa), Xa là xe, Cung là cung thủ, Bộ là bộ binh, Thám là lính trinh sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play