Tư Hạo Lam bởi vì tiêu hao một lượng tinh lực quá lớn nên ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.

Lúc tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đang nằm trên đất, chăn quấn chặt chẽ, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Hắn nằm trong chăn, đôi mắt chuyển động quan sát tình huống xung quanh, thấy không có bất cứ thứ gì kỳ quái.

Trong phòng không còn ai khác, có vẻ Kha Lâm đã ra ngoài.

Ngày hôm qua hắn giữa những nụ hôn cuồng nhiệt cùng sự kích thích băng lãnh mà mệt bở hơi tai, cả một thùng băng đều bị Kha Lâm dùng trên người hắn, hóa thành một vũng nước làm ướt ga trải giường, căn bản không có cách nào ngủ được.

Vì thế, hắn lăn xuống đất, lúc này Kha Lâm mới buông tha cho hắn, tìm cái chăn đắp trên người hắn, hắn liền ngủ mất.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh lực khôi phục khá tốt.

Nguy cơ được giải trừ, Tư Hạo Lam ngồi dậy, không chú ý tới trên cổ tay hắn được đeo máy dò cảm ứng vận động. Hắn vừa đứng lên, trong nháy mắt đụng vào công tắc, ngoài phòng vang lên tiếng chuông báo.

Tư Hạo Lam: “…”

Cửa phòng ngủ lập tức mở ra, Mai Khâm ló đầu vào cười với hắn: “Tư thiếu gia, cậu tỉnh rồi? Ra dùng cơm đi.”

Tư Hạo Lam vung cánh tay lên, chỉ vào đồ vật trên cổ tay, hỏi: “Đây là cái gì?”

Mai Khâm cười híp mắt lại, thay hắn mở ra, trả lời: “Đây là tiên sinh đeo vào, cậu ấy sợ cậu lại ra đi không lời từ biệt.”

Lão tử nếu muốn đi, ai cũng không giữ được.

Tư Hạo Lam không nói lời nào mà đi tắm trước rồi mới đi hướng phòng ăn.

Kha Lâm sớm đã chờ trong phòng ăn, Tư Hạo Lam thấy y một bộ dáng mình không liên quan, nghĩ thầm, ngày hôm qua ăn cơm tối xong liền tiến vào phòng ngủ, hiện tại từ phòng ngủ đi ra lại tới bữa ăn trưa.

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, những ngày tháng này sống cũng ổn.

Nhưng mà quá trình trước khi ngủ hơi cực khổ xíu.

Tư Hạo Lam cũng ngồi xuống, học bộ dáng của Kha Lâm làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ai ngờ Kha Lâm mở miệng hỏi hắn: “Em ngày hôm qua vẫn tốt chứ?”

Mèo khóc chuột, người hôm qua gắt gao đè hắn lại không cho hắn cử động cũng không biết là ai. Tư Hạo Lam trừng mắt nhìn Kha Lâm một cái, nói: “Có cái gì không tốt.”

Kha Lâm giơ tay vén lên mái tóc ẩm ướt do vừa mới tắm rửa của hắn, ngón tay đặt trên cổ hắn, chậm rãi xoa nhẹ: “Tối hôm qua nơi này hơi kích thích quá mức rồi, đau không?”

Ngón tay của y như thể có ma pháp, dính vào da Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam liền ‘đùng’ một cái biến thành thỏ, nói: “Không đau…”

Mai Khâm nhìn hai người, nghĩ xem có nên đi mua một cặp kính râm trong nhà hay không, ngăn cách ánh sáng, bảo vệ thị lực.

Tôi hôm qua ăn thật nhiều thịt, buổi trưa hôm nay Triệu Kỳ làm tương đối nhiều thức ăn chay, nấu canh cá tươi mới làm món mặn.

Mấy miếng cá tươi mềm chìm nổi giữa canh sữa trắng ngà, Tư Hạo Lam rất thích phương pháp trực tiếp ăn cá không cần nhằn xương này, nên cứ cơm chan canh ăn mấy chén lớn.

Đầu bếp trưởng tiểu Triệu vừa trẻ tuổi vừa khỏe mạnh, một khi dính dáng tới mỹ thực lại trong nháy mắt tỏa ra thể chất nhu hòa như bà nội trợ. Cậu từ ái nhìn đại thiếu gia, nói: “Ngày hôm qua cực khổ rồi, tôi cố ý làm canh cá, dùng để bồi bổ cơ thể, cậu uống nhiều chút.”

“Khụ khụ.” Tư Hạo Lam bị sặc canh, ho tới mức khuôn mặt đỏ bừng.

Kha Lâm mặt không đổi sắc vươn tay cầm khăn giúp hắn lau miệng, Mai Khâm ở một bên cảm giác mình sống không còn gì để luyến tiếc.

Spring is coming, anh thật sự già rồi, người trẻ tuổi bây giờ thật phóng đãng.

Tư Hạo Lam trở về mới phát hiện Kha Lâm vẫn bận rộn như vậy, tần suất Sarah ra vào dinh thự Kha gia tăng rõ ràng. Từ đối thoại mơ hồ giữa bọn họ, Tư Hạo Lam nghe được Sarah hy vọng sau khi trụ sở tổng bộ mới hoàn thành, Kha Lâm có thể tới văn phòng tọa trấn. Trước mắt, mục tiêu chiến lược của bọn họ toàn bộ chuyển về trong nước, không cần tiếp tục thức đêm, cứ ở trong nhà làm việc thì hạn chế quá lớn.

Kha Lâm không tỏ rõ ý kiến.

Kha Lâm vẫn không muốn bại lộ trước mặt mọi người, Sarah tạm thời tôn trọng ý kiến của y. Tư Hạo Lam tìm cơ hội lắng tai nghe đôi câu vài lời của bọn họ, không chủ động quấy rầy, ôm Mã Toa lướt weibo xem tin tức của vòng giải trí.

Gần đây dường như không nhìn thấy em gái chữ cái.

Tuy rằng cô bé vẫn sẽ xuất hiện dưới tất cả weibo thông báo của Tư Hạo Lam, thế nhưng rắm cầu vồng ít hơn trước rất nhiều, ngay cả dấu chấm than cũng bỏ bớt.

Tư Hạo Lam bật trò chuyện riêng, gửi tin nhắn cho cô: “Chọt chọt.”

Em gái chữ cái vẫn lập tức trả lời: “Ca ca!”

“Dạo này tại sao không thấy ngươi.” Tư Hạo Lam buồn bực hỏi.

“Bé luôn ở đây nha, bé bận cãi nhau.”

Tiểu cô nương mà cãi nhau cái gì. Tư Hạo Lam gõ chữ gửi đi: “Học cái tốt chứ đừng học mắng người. Gameshow của ca ca ngươi xem chưa?”

“Đều xem hết rồi nha, đồ lưu niệm cũng mua rồi, mua một tủ cà rốt nhét không vừa luôn.”

Tổ chế tác của ‘Gia tộc đào tẩu’ sản xuất một số lượng đồ lưu niệm cà rốt của thỏ tiên sinh, chính là cây búa cà rốt gõ người rất hiệu quả kia, lớn vừa nhỏ có ba loại, nhỏ có thể dùng làm đồ trang trí, lớn có thể làm gối ôm – hoặc là dùng đánh người cũng được.

Tuy rằng được fan ủng hộ hắn rất vui vẻ, nhưng hắn thật tâm thật tình khinh bỉ món đồ chơi kia, tùy tiện dặn em gái chữ cái đón xem phim online của hắn.

“Yên tâm đi ca ca, đến lúc đó bé nhất định sẽ xem, muah.” Em gái chữ cái đột nhiên phun ra một câu, “Bé cũng sẽ tiếp tục cãi lộn, trinh tiết cùng danh tiết của ca ca đều giao cho bé bảo vệ!”

Tư Hạo Lam: “???”

Cùng bạn trên mạng trò chuyện vô nghĩa xong, Kha Lâm vẫn còn ở trong phòng xử lý công sự, Tư Hạo Lam thả Mã Toa ra, để nó đi quét dọn, còn mình lắc lư đi theo sau nó chơi.

Mã Toa vui vẻ mà ở trong nhà tiến vào chui ra, như một chú ong mật cần cù, ong ong ong mà quét nhà. Tư Hạo Lam thấy nó khổ cực, lại nhét mười đồng tiền vào trong quần áo của nó.

Tăng lương một trăm phần trăm, hắn thật sự là một người chủ nhân tốt.

Có lẽ bởi vì đã vào xuân, cũng có lẽ bởi vì những tấm rèm cửa đã được lặng lẽ mở ra, trong nhà sáng sủa hơn nhiều, tia sáng nhu hòa chiếu vào, rải trên thảm trải sàn cũ, tinh tế miêu tả hoa văn thêu trên đó, xua tan đi sự cổ xưa cùng âm u, khiến gian phòng trở nên tinh xảo và yên bình hơn.

Tư Hạo Lam nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ đã mở rèm, có thể nhìn thấy nóc nhà màu đỏ của nhà xưởng, lên trên nữa chính là bầu trời xanh thẳm.

Tư Hạo Lam nghĩ tới việc vùng phụ cận sắp được cải tạo thành khu công nghệ cao, sẽ không bao giờ có người cho rằng nơi này là quỷ ốc nữa, mấy đứa nhóc thám hiểm cũng sẽ không tùy tiện ném đá vào trong nhà.

Không gian và thời gian trì trệ ở đây bắt đầu di chuyển, bánh răng cưa nhanh chóng chuyển động, dường như trong cấp tốc đã trôi qua mười năm.

Tư Hạo Lam đang còn trầm mê bởi bầu trời xanh cao xa, thình lình nghe ‘Roẹt’ một tiếng. Hắn xoay đầu qua, phát hiện váy nhỏ của Mã Toa đã bị một cánh cửa tủ không đóng kĩ mắc vào, nó không chú ý tiếp tục đi về phía trước, thế là váy bị xé rách.

Tư Hạo Lam vội vã bước qua, gỡ váy của nó từ trên cửa xuống, kết quả tầng ngoài cùng của chiếc váy Lolita Tư Hạo Lam tặng cho nó bị xé thành một cái lỗ. Mã Toa xoay đầu nhìn thấy, đau lòng bật khóc.

“Oa oa oa.”

Đương nhiên người máy không có nước mắt, màn ảnh trên cái đầu nhỏ của Mã Toa không ngừng chạy qua biểu tình gào khóc, cả người nó chậm rãi ngồi xuống đất, cúi đầu dùng bàn tay tròn vo nâng làn váy lên, nhìn cái lỗ bị xé rách, vô cùng đáng thương.

Tư Hạo Lam anh dũng an ủi nó: “Đừng khóc, ta lại mua cái khác cho ngươi, lần này chúng ta mua sườn xám.”

Mã Toa vẫn rất ủ rũ, cúi đầu nức nở.

Tư Hạo Lam chưa bao giờ dỗ bé gái, lúc này cũng tay chân luống cuống. Hắn giơ tay đập một phát lên cánh cửa tủ giúp Mã Toa hả giận: “Là ai thất đức như vậy, tủ cũng không đóng kỹ.”

Hắn vừa vỗ vào, cửa bật ngược ra, cả cái tủ bị chấn động, từ bên trong ‘Ầm ầm ầm’ rơi xuống mấy đồ vật hình trụ tròn.

Tư Hạo Lam theo bản năng đón lấy chúng, phát hiện trong tay mình nhiều hơn mấy củ cà rốt.

Đỏ rực, cứng ngắc, lớn như gối ôm, trên lá cây còn in hình ảnh quảng cáo của hắn, đúng là đồ lưu niệm của gameshow hắn tham gia.

“Mua một tủ cà rốt nhét không vừa luôn.”

Tư Hạo Lam nổi giận đùng đùng ôm cà rốt, xách Mã Toa xuống lầu tìm Kha Lâm cùng Mai Khâm.

Sau khi Mai Khâm khoe với hắn đồ trang trí hình cà rốt móc trên điện thoại di động của mình, Tư Hạo Lam bùng nổ: “Ta ghét cà rốt!”

Cuối cùng, chuyện này tuyên bố kết thúc bằng việc Tư Hạo Lam ra lệnh cho bọn họ xử lý toàn bộ đống đồ này, cùng với Mai Khâm cầm kim chỉ lên khâu lại váy rách cho Mã Toa.

Mã Toa cởi váy, xấu hổ trốn sau cánh cửa chờ đợi Mai Khâm giúp mình may lại quần áo. Hình ảnh Mai quản gia ngồi ở bên bàn xe chỉ luồn kim thực sự quá chấn động, Triệu Kỳ đi ngang qua đều trợn mắt ngoác mồm.

Thì ra quản gia thật sự không gì không làm được, đảm đang như thế.

Thời gian ở Kha gia đối với Tư Hạo Lam mà nói thật sự rất vui vẻ, chỉ là bọn họ không thể vĩnh viễn trốn ở trong nhà, mỗi người đều có sự nghiệp.

Sẽ luôn gặp phải nhân tố không hài hòa.

Mấy ngày nay không ngừng có người không biết là ai phái tới tặng quà cho Kha Lâm.

Mai Khâm mấy lần đứng ở cửa ngăn cản, trả đồ về, nhưng vẫn còn người liên tục tới, không ngừng quấy rầy.

Sau đó ngay cả Tư Hạo Lam cũng phiền, xắn tay áo lên nói: “Ta đánh cho một trận sẽ đàng hoàng thôi.”

Kha Lâm nhấc mí mắt lên liếc nhìn hắn, nói mà không có biểu cảm gì: “Là cha của em phái người.”

Tư Hạo Lam dừng vài giây, tiếp tục vén tay áo: “Thế thì đánh cũng không lầm.”

Kha Lâm ấn hắn xuống, nói: “Không cần phải để ý họ, qua mấy ngày nữa sẽ không tặng quà, chuyển thành tặng dao.”

Tư Hạo Lam nghi hoặc.

Kha Lâm bình tĩnh mà nói: “Mấy gian nhà máy của nhà em vốn là bán cho tôi một phần ba, nhưng cha của em thật sự không rành việc kinh doanh, ông ta mấy ngày nay là tới xin tôi giúp ông ta. Qua mấy bữa nữa đợi đến lúc ông ta phát hiện tôi đã sao chép hết tất cả dây chuyền sản xuất của mấy nhà máy này sang các nhà máy mới của tôi, ông ta sẽ không van cầu tôi nữa, mà phỏng chừng lòng muốn giết tôi cũng có.”

Tư Hạo Lam ngăn lời y: “Đừng nói cái gì mà giết với chóc, Tư Ích Niên yếu thấy mồ.”

Kha Lâm cười cười, y quên mất thầy bói thỏ có chút mê tín.

Dùng một phần ba số tiền mà đào được công nghệ kỹ thuật của người ta, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Kha Lâm quả thực từ rất sớm đã bắt đầu lập kế hoạch. Y đối với nhà máy riêng của Tư Ích Niên không có hứng thú, chỉ muốn mau chóng vì nhà máy mới của mình góp một viên gạch.

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Em có trách tôi không?”

Tư Hạo Lam không hiểu hỏi ngược lại: “Trách cái gì?”

“Khi dự án bên này của tôi hoàn thành, nhà máy của cha em sẽ triệt để mất đi sức cạnh tranh, phỏng chừng không lâu sau sẽ dùng giá rẻ để bán tháo.” Kha Lâm nhìn kĩ thần sắc của Tư Hạo Lam, nói tất thảy mọi điều cho hắn nghe, “Thời điểm đó tổn thất của nhà em sẽ càng lớn, em tiếp tục ở nơi này sẽ thật sự trở thành một đứa con bất hiếu.”

Tư Hạo Lam khinh thường nói: “Trước có một người cha cực phẩm, sau lại có đứa con bất hiếu.” Hắn không có chút nào quan tâm Tư Ích Niên cùng gia đình của ông ta, Tư Ích Niên chưa bao giờ xem hắn như người một nhà, “Hơn nữa, ta không ở nơi này thì đi đâu đây. Anh để ta đi sao?”

Kha Lâm đưa tay ra, nắm lấy tay của hắn, cậy mạnh nói: “Không cho.”

Vậy không phải là được rồi sao.

Là tên nào đeo lên người hắn hết dây xích đến còng tay, còn có máy dò cảm ứng vận động? Trên miệng thì nói thật hào phóng, thực tế thì tâm nhãn nhỏ muốn chết.

Tư Hạo Lam nhìn ánh mắt cố chấp của Kha Lâm, đột nhiên trong lòng ngứa ngáy. Hắn một tay bị Kha Lâm cầm lấy, một tay khác không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi chườm nước đá, trực tiếp đặt lên trên trán của mình, sau đó đỏ mặt nhìn chăm chăm về phía Kha Lâm, ánh mắt rõ ràng lại vô tội.

Kha Lâm nhíu mày, ngẩn người, đây là làm gì.

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam nhiều lần, rốt cuộc hiểu rõ lời mời không tiếng động của hắn.

Thì ra là chủ động như thế a.

Kha Lâm cười ôm lấy cổ hắn, rút ngắn khoảng cách, hai người cách một lớp băng trao nhau nụ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play