Kha Lâm rầm một cái đập điện thoại di động xuống, để nó nằm sấp mặt trên bàn.
Mai Khâm bị sợ hết hồn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Kha Lâm sờ môi, nhấc mí mắt lên, ẩn nhẫn mà nói: “Tri thức trên mạng internet của thế giới này thực sự là bác đại tinh tâm, mỗi lần cho rằng mình thấu hiểu rồi, kỳ thực còn có thứ cao siêu hơn đang chờ ta.”
Mai Khâm không hiểu: “Có chuyện gì vậy, cậu có phải vừa xem cái gì kỳ quái không?”
Kha Lâm đem điện thoại di động qua đưa cho Mai Khâm xem, Mai Khâm lúc đầu không để ý, qua loa mà liếc mấy cái, sau đó liền bị kinh sợ.
“Oa, đây cũng thật lợi hại nha.”
Màn hình chi chít chữ, Mai Khâm nhìn tới đầu váng mắt hoa, bọn họ đang nói gì nhìn không rõ, chỉ biết là một đám fan đang cãi nhau.
Kha Lâm lấy lại điện thoại di động, không vui nói: “Mấy cô gái nhỏ tuổi thật là lợi hại.”
Y buồn bực phát hiện mình cãi không lại người ta.
Mai Khâm không biết y đang làm gì, chỉ nói là: “Đừng khiến bản thân quá mệt hỏi, tổ thị sát địa điểm đã bắt đầu hoạt động, sau này sẽ càng bận rộn, cậu phải chú ý nghỉ ngơi.”
Kha Lâm lúc này mới nghiêm nghị nói: “Không có gì, tranh thủ xem thôi.”
Tuy rằng y cãi không lại, nhưng mà y có tiến, y có thể thuê thủy quân giúp y cãi.
Mai Khâm chế nhạo nhìn y: “Có phải do Tư thiếu gia không ở nhà nên mới cảm thấy thật cô đơn không?” Cho nên mới lên mạng xem tin tức của Tư Hạo Lam, còn cãi nhau với fan.
Kha Lâm hắng giọng, nói: “Tôi chỉ đang tùy tiện giải trí một chút, còn lâu mới nghĩ đến em ấy.”
Mai Khâm cười: “Sau này Tư thiếu gia càng ngày càng nổi tiếng, thời gian ở nhà sẽ càng ít hơn, cho nên tốt nhất nắm bắt lấy hiện tại, đón người ta về đi? Có cái gì thì chủ động xin lỗi, đừng khi dễ cậu ấy.”
Kha Lâm phản bác: “Tôi không có bắt nạt em ấy, cũng không có cãi nhau.”
Mai Khâm mới không tin, vậy tại sao Tư Hạo Lam chạy trốn, còn mắng Kha Lâm là ‘Tên háo sắc’.
Mai Khâm khuyên Kha Lâm nói: “Chủ động dỗ dành Tư thiếu gia đi, nam nhân mà, thời điểm nên yếu thế thì cứ yếu thế, sẽ dỗ được bà xã trở lại.”
Kha Lâm trừng anh: “Anh nói như thể rất có kinh nghiệm vậy, còn không phải là một ông chú F.A sao.”
Mai Khâm không phục: “Tôi so với cậu lớn tuổi hơn, tốt xấu gì cũng có nhiều kiến thức hơn.”
Kha Lâm không phản đối, trầm mặc, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.
Mai Khâm không hiểu Kha Lâm đang chần chờ cái gì, gọi điện thoại cũng không giải quyết được chuyện.
Cuối cùng, Kha Lâm đưa ra quyết định, nói: “Vậy anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ.”
Mai Khâm xém nữa đã vỗ ngực, đáp ứng bảo: “Cậu muốn cái gì, tôi đều đi mua.”
Kha Lâm hướng anh ngoắc ngoắc tay, Mai Khâm cúi người xuống nghe tiên sinh dặn dò, kết quả khi anh nghe nội dung lời dặn của Kha Lâm, liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Mai Khâm ngẩn ngơ, lần thứ hai xác nhận: “Muốn mấy thứ đó?”
Kha Lâm gật gật đầu.
Gọi người trở về là chuyện nhỏ, nhưng nếu lại ngất đi thì làm sao bây giờ?
Hôn đều hôn qua rồi, mọi việc là một thì sẽ có hai, không có ai sẽ thỏa mãn nếu chỉ được hôn một lần, cho nên lần này cần có sự chuẩn bị vẹn toàn.
Bên chỗ Tư Hạo Lam có chút phiền.
Chương trình thực tế kia phát sóng, thu hút cho hắn không ít fan, đánh giá trên mạng của hắn tăng lên không ít, thành minh tinh có duyên với người qua đường nhất. Tổ tiết mục thậm chí muốn mời hắn tham gia thêm mấy tập nữa, lần này không làm boss mà làm đội viên bình thường, cùng mọi người tương tác với nhau, thế nhưng bị Tư Hạo Lam uyển chuyển từ chối.
Đùa nhau à, lần này hắn tham gia đều bị nói là cọ nhiệt độ của Lý Tinh Hà, chương trình mà máy điều hòa Trí Mây đứng danh hắn không bao giờ đi nữa.
Suy nghĩ kĩ một chút, một loạt hoạt động của hắn trong vòng giải trí quả thực đều có quan hệ với Lý Tinh Hà.
Điều này cùng sách gốc hết sức tương tự.
Trong quyển sách ‘Trọng sinh sau khi đào hôn ta cùng ảnh đế kết hôn rồi’ hầu như tất cả là tương tác giữa ảnh đế cùng nguyên chủ, tình cảm của hai người là từ những sự kiện này nọ mà thăng hoa, nhưng mà người ta là muốn yêu đương nha, còn tên kia là có mưu đồ gì.
Từ hôm nọ hắn tính mệnh cho Kha Lâm, che ngợp bầu trời là dấu hiệu xấu, Tư Hạo Lam liền bắt đầu nhớ tới chuyện tình lúc hắn lần đầu tiên tới thế giới này.
Khi đó hắn đói bụng đến đầu váng mắt hoa, tức giận muốn nổ tung, gặp mặt hệ thống vẻn vẹn một lần liền đập nát hệ thống.
Những thứ khác hắn không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ âm thanh điện tử lải nhải không ngừng lặp lại bên tai ‘Không thể phá vỡ thiết lập tính cách, không thể phá hoại nội dung kịch bản’.
Bây giờ hắn đã ở thế thới này một quãng thời gian rất dài, hắn hòa nhập với nơi đây rất tốt, phim truyền hình phát sóng một bộ rồi một bộ, ăn uống thỏa mãn, fan càng ngày càng nhiều, hắn cũng dần dần thích việc đóng phim, cảm thấy thành công, hơn nữa còn có cảm giác kiểm soát cuộc đời.
Tất cả không có gì không tốt, chỉ là nội dung vở kịch mãi như có như không quấn quanh hắn, đứt quãng đẩy mạnh về phía trước.
Thời điểm khi hắn hoàn toàn quên rồi, nội dung kịch bản sẽ xuất hiện một đầu sợi dây, hắn đuổi theo kéo lại, sẽ phát hiện sợi dây hắn đang kéo đã đứt rồi.
Tư Hạo Lam từ đầu tới đuôi sẽ không đặt nội dung kịch bản vào mắt, ngày thường sống tiêu dao khoái hoạt, hiện tại nghĩ về các manh mối đó, nội dung kịch bản tuy rằng đang bị đe dọa, nhưng nó luôn ở bên cạnh hắn như hình với bóng.
Ngày hôm đó đụng phải Lý Tinh Hà, y có một câu nói đúng.
Từ trước tới giờ Kha Lâm chính là Kha Lâm, những chuyện y đang làm hiện tại cùng với trong sách gốc không có gì khác nhau.
Chỉ có điều tính cách quái đản của Kha Lam chưa bao giờ được giải thích thêm, việc báo thù của y từ một góc độ khác bị xem là bá đạo vô lý, y đối với Tư gia cùng Lý gia đều mang hận, làm rất nhiều chuyện uy hiếp Tư gia cùng Lý gia.
Trong sách gốc chỉ viết về hành động của Kha Lâm, lại không miêu tả nguyên nhân, trong mắt của nguyên chủ và ảnh đế, y từ đầu tới đuôi là một nhân vật phản diện.
Tư Hạo Lam ý thức được rằng trên người Kha Lâm, nội dung kịch bản là liên tục, không bị gián đoạn, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Tư Hạo Lam lại nghĩ đến ánh sao đầy trời, xán lạn mỹ lệ, lại tiết lộ ra một mệnh cách tồi tệ.
Hắn buồn bực tặc lưỡi, trước đây hắn cảm thấy chính mình không dựa theo nội dung kịch bản là tốt rồi, lại quên mất Kha Lâm.
Nhắc mới nhớ, hắn cũng từng từ Kha gia chạy ra ngoài mấy lần, không phải là tiết mục người vợ bỏ trốn hay sao?
Ông chủ nhìn thấy Tư Hạo Lam tức giận ngồi, đến gần nói: “Cậu còn đang bị vụ cọ nhiệt độ mà bực mình sao?”
Tư Hạo Lam giương mắt, mất hứng nói: “Ông trời mới cọ nhiệt độ. Ta mà cần cọ nhiệt độ sao?”
Ông chủ ăn ngay nói thật: “Cậu thật sự là cần mà.” Ông vỗ vai Tư Hạo Lam, “Kệ nó đi, có một cái nhiệt độ ở đó, thằng ngu mới không cọ.”
Ông mở weibo ra cho Tư Hạo Lam xem: “Hơn nữa, người ta chủ động nói là quan hệ giữa cậu ta và cậu rất tốt, không trách chúng ta.”
Tư Hạo Lam định thần nhìn lại, một dòng tiêu đề to đùng: Ảnh đế Lý Tinh Hà thẳng thắn rằng mình cùng Tư Hạo Lam rất quen thuộc.
Tư Hạo Lam lườm một cái.
Lý Tinh Hà cũng vậy, như bị trúng tà, mãnh liệt dán vào trên người hắn, như là thuốc cao bôi trên da chó, gỡ kiểu gì cũng không xong.
“Aiya, dù gì mọi người đều là nam nhân, ở cùng một chỗ cũng không có gì để mất, chúng ta không tốn đồng nào mà được quảng cáo, thật tốt a.” Ông chủ không chút để ý mà nói, “Chỉ có điều kim chủ ba ba có thể sẽ không vui một chút.”
Tư Hạo Lam nghe đến mấy chữ ‘Kim chủ ba ba’, lỗ tai dựng thẳng lên.
“Lam Lam cậu nhớ dỗ dành kim chủ ba ba nhiều chút, nói cho ổng biết người có quan hệ với cậu tốt nhất vẫn là ổng nha.”
Khí nóng trên người Tư Hạo Lam bắt đầu bốc lên, nói: “Dỗ cái rắm á, hắn còn không thèm quan tâm đến ta.”
Lần này Tư Hạo Lam bỏ chạy, Kha Lâm không giống như trước đây mọi cách bắt hắn lại, căn bản là chẳng quan tâm.
Tư Hạo Lam kiên nhẫn đợi nhiều ngày như vậy, vẫn là không đợi được sự quan tâm của kim chủ ba ba.
Ngày đó người bị ngất xỉu là y hả? Kha Lâm còn chưa chính mình tỉnh lại sao? Phải là Kha Lâm chủ động tới dỗ hắn đó.
Kêu Tư Hạo Lam cúi đầu trước là không thể, không hề có bất kỳ tính khả thi nào, tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Ông chủ còn tận tình mà khuyên nhủ Tư Hạo Lam, trên đời này, tiền là thứ nhất, tâm tình của kim chủ ba ba mà tốt thì trời sẽ đổ mưa nhân dân tệ, kim chủ ba ba mới là đứng đầu.
“Nhiệt độ của Lý Tinh Hà chúng ta không cọ nữa! Tất cả đều để kim chủ ba ba vui vẻ.”
Tư Hạo Lam ở đó nghe ông chủ nói năng linh tinh, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Hắn cầm điện thoại di động lên nhìn, Mai Khâm gửi cho hắn một tấm ảnh.
Trong bức ảnh, giò heo nóng bốc hơi, mùi thơm gần như từ trong hình bay ra.
“Tiểu Triệu làm giờ heo nướng, có muốn về ăn không?”
Tư Hạo Lam ngẩng đầu nhìn về phía ông chủ, nghiêm túc nói: “Ta đi đây.”
Ông chủ sững sờ, hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
Hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mà chủ động trở lại, hắn chỉ đi ăn thôi. Đồ ăn là vô tội.
Ẩm thực của Kha Lâm cùng Mai Khâm rất thanh đạm, rất ít khi ăn thịt cá, một bữa ăn như thế rõ ràng là cố ý làm, sau đó còn chụp hình gửi Tư Hạo Lam, quả thực là bụng dạ khó lường.
Vậy mà con cá Tư Hạo Lam này còn cố tình mắc câu, hắn lái xe trên đường về nhà, bây giờ vẫn là buổi chiều, mùa xuân đã đến, thời gian ban ngày dài ra, còn chưa tới tiết thanh minh, mưa không còn nhiều như trước. Lúc này là thời điểm tốt để đạp thanh, khiến người ta toàn thân khoan khoái, tinh thần sảng khoái.
Tư Hạo Lam ngựa cũ đường quen lái xe, con đường này hắn đã đi qua vô số lần, nhắm mắt lại cũng sẽ không lạc đường. Từ nội thành xuất phát chạy băng băng tới hết đường, ra khỏi cửa khẩu, dọc theo đường đi xe càng ngày càng ít, lúc sắp tới ngọn đồi mà dinh thự Kha gia tọa lạc hầu như chỉ còn xe cộ đi ngang qua phóng như bay, không còn bóng dáng người khác.
Sự phát triển xung quanh đây dường như bị đình trệ, chỉ có một số ít cơ sở hạ tầng cùng nhà máy cũ kĩ trôi trong gió, thể hiện rằng nơi này đã từng một lần được khai phá, từng có cơ hội trở nên phồn thịnh hưng vượng, nhưng cuối cùng lại vì lý do nào đó mà yên tĩnh lại.
Chính là nơi này. Kha Lâm vẫn luôn ở đây.
Tư Hạo Lam đi lại nhiều lần như vậy, sớm đã quen với sự quạnh quẽ ở đây. Người bình thường lúc thời tiết không tốt hoặc vào buổi tối sẽ bị bầu không khí hoang tàn vắng vẻ đáng sợ dọa cho tới không dám tới.
Nhưng lần này, Tư Hạo Lam cư nhiên nhìn thấy người trên khu đất trống.
Rất nhiều, rất nhiều người.
Ven đường dừng mấy chiếc xe thương vụ màu đen, cạnh đó có một nhóm người đang đứng, mấy chiếc xe màu đen ở không gian rộng mở thế này tạo cảm giác cực kì đột ngột, trên tất cả các xe đều không có người, người toàn bộ đứng dưới đất.
Tư Hạo Lam giảm tốc độ xe, dừng lại ven đường.
Địa phương bình thường chim cũng không thèm ị, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, không thể không khiến người khác tò mò. Đặc biệt, Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn thấy Sarah trong đám người.
Sarah mặc áo khoác vàng nhạt, lộ ra làn váy mùa xuân bản limited ở bên trong, chân mang giày mùa xuân, mặt mày hớn hở đang nói gì đó với những người xung quanh.
Quanh cô người đứng đủ loại kiểu dáng đều có, có người mặc áo khoác đen chắp tay sau lưng thoạt nhìn như công chức, cũng có người trên cổ đeo máy ảnh tay cầm sổ ghi chép viết chữ vẽ vời, còn có cầm bút ghi âm thu âm lời Sarah, thậm chí còn có mấy người đội mũ công trình.
Tư Hạo Lam dừng xe xong, từ trên Cayenne bước xuống, hướng đoàn người bên kia đi tới.
Sarah lập tức liền nhìn thấy hắn, cùng người bên cạnh nói một tiếng, bước về chỗ hắn.
“Tư tiên sinh, về nhà sao?” Sarah đối với sự xuất hiện của Tư Hạo Lam cũng không kinh ngạc, tự nhiên tiếp chuyện với hắn.
Tư Hạo Lam gật gật đầu, rồi ra hiệu về những người kia, hỏi: “Đây là làm gì vậy?”
Trên mặt Sarah đầy vui sướng, nói: “Tôi mang tổ khảo sát đợt đầu tiên tới đây thị sát địa điểm, nếu họ nhìn trúng rồi sẽ nghênh tiếp cán bộ lãnh đạo tới thị sát.”
“?” Tư Hạo Lam nghe không hiểu.
Sarah cũng ngẩn người: “Boss chưa nói với cậu sao?”
Tư Hạo Lam lắc đầu một cái, chuyện kinh doanh Kha Lâm không chủ động nói với hắn, cũng có thể hắn đã từng nghe thấy nhưng không để trong lòng.
Sarah cười nói: “Đây là chuyện tốt a, tại sao lại không nói cho cậu vậy cà. Dự án mà chúng ta hợp tác với chính phủ cần phải xây dựng nhà máy sản xuất dây chuyền, địa điểm lựa chọn cuối cùng chính là ở đây.”
Tư Hạo Lam kinh ngạc mở to hai mắt.
Chuyện làm ăn Tư Hạo Lam không phải đặc biệt quan tâm, nhưng hắn biết nơi này đã từng là căn cứ thuộc về Tư gia. Cha của Kha Lâm muốn đem khối đất này phát triển thành khu xí nghiệp, hy vọng chính phủ sẽ xây dựng thành phố mới ở đây.
Ai ngờ tất cả đều theo sự sụp đổ của Kha gia mà tan thành mây khói.
Bây giờ Kha Lâm cư nhiên lại vực dậy kế hoạch này.
Sarah kích động xoay người, dùng cánh tay vẽ nên một phạm vi rất lớn, gần như là 360 độ, bao gồm cả bầu trời cùng mặt đất: “Sau đó từ nơi này tới nơi này, toàn bộ sẽ xây nhà máy mới.”
Sự kích động của Sarah lây lan sang Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam đột nhiên hiểu được ý tưởng lâu dài của Kha Lâm.
Vừa nãy hắn còn tưởng Kha Lâm làm chuyện này chỉ vì báo thù.
Một lần nữa khởi công xây dựng nhà máy, khối đất đai quạnh quẽ rốt cuộc có thể khôi phục sức sống, lại có thể trở nên náo nhiệt.
Giống như lôi chiếc bánh xe rơi vào đầm lầy lên, cũng giống như bôi dầu trơn vào ổ trục đã bị kẹt, càng giống như lần nữa vặn dây cho đồng hồ báo thức cũ kĩ đứng giờ đã lâu. Nguyện vọng từ đầu tới cuối của Kha Lâm đều là phục hưng lại giấc mộng của cha y.
Trái tim của Tư Hạo Lam rung động, nghĩ, nếu như Kha Lâm đã muốn làm, cho dù trùng hợp với nội dung kịch bản thì có sao?
Ai cũng không thể cướp đoạt sự nghiệp cùng lý tưởng của y.
Tư Hạo Lam vẫn đang đắm chìm trong cơn chấn động, bên cạnh có người bên truyền thông nhận ra hắn, tiến tới chào hỏi hắn: “Cậu là Tư Hạo Lam có phải không?”
Tư Hạo Lam mê man đáp lại: “A, là tôi.”
Vị phóng viên kia cười híp mắt nói: “Tôi có xem chương trình của cậu.” Anh ta làm động tác vung vẩy, “Thỏ rất đẹp trai!”
Tư Hạo Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, dùng tác phong chuyên nghiệp nói chuyện với phóng viên.
Sarah tiếp tục giới thiệu tình huống của nơi này cho mọi người, mọi người xem xong, chuẩn bị lên xe đi tới địa điểm tiếp theo. Tư Hạo Lam tạm biệt đám người Sarah, tiếp tục một mình về nhà.
Vào tương lai không xa, nơi này sẽ có người, có nhà máy hoạt động, cảnh tưởng cô tịch héo tàn sẽ không còn tồn tại nữa, thay vào đó là sự náo nhiệt hưng thịnh.
Tư Hạo Lam lái xe, nhìn đất đai trước mắt vẫn yên ắng, không nhịn được mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Ngay cả hắn còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, Kha Lâm làm sao còn có thể giữ được bình tĩnh.
Trong lòng Tư Hạo Lam oán giận, lại không thể đè được ý cười nơi khóe miệng. Hắn không kịp đợi muốn gặp Kha Lâm, muốn…
Muốn thưởng cho y đùi gà!
Tư Hạo Lam lái xe lên núi, trên núi vẫn là một mảnh tĩnh lặng, thời tiết đầu xuân có một số thực vật đã bắt đầu nảy mầm, hơi hơi xua tan sự khô héo tiêu điều ngày đông, lộ ra một tia sinh ý, khiến đường núi thoạt nhìn không còn đáng sợ như trước nữa.
Tư Hạo Lam mang theo tâm trạng rất khác với khung cảnh bên ngoài, về tới Kha gia.
Hắn dừng xe xong, cất chìa khóa xe đi vào nhà. Lúc hắn tiến vào cửa chính đã có nhắc nhở, Mai Khâm đứng trong đại sảnh chờ hắn, cười nói: “Cậu đã về rồi, Tư thiếu gia.”
Tư Hạo Lam làm bộ vô tình gật gật đầu, dùng ánh mắt nhìn sang hai bên một chút, đại sảnh rộng rãi trừ hai người bọn họ đang đứng ra không còn bóng người. Hắn tùy ý hỏi: “Kha Lâm đâu?”
Tư Hạo Lam theo quản gia đi về hướng phòng ăn, rốt cuộc nhìn thấy Kha Lâm.
Kha Lâm ngồi bên cạnh bàn ăn, cúi đầu nhìn điện thoại di động, gõ chữ thật nhanh.
Y thấy có người tiến vào mới ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn sang.
Tư Hạo Lam cũng nhìn về phía y.
Đây là lần đầu tiên hai người họ ở cùng một chỗ từ sau ngày bọn họ hôn nhau.
Rõ ràng chỉ là liếc mắt nhìn nhau nhưng ánh mắt Kha Lâm dường như mang theo độ nóng, theo không khí mà truyền tới, nóng tới mức Tư Hạo Lam đỏ cả mặt, khiến hắn nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới.
Ánh mắt Kha Lâm càng tối đen hơn, y trước tiên mở miệng nói chuyện: “Em là vì đồ ăn mới trở về đi.”
Tư Hạo Lam liền biết Kha Lâm khẳng định không tự tỉnh ra, hoàn toàn không dỗ hắn. Bất quá như vậy cũng tốt, tương đối tự nhiên. Hắn rốt cuộc cũng tìm lại bản thân, đặt mông ngồi xuống đối diện, nói: “Đúng vậy, làm sao, ta là vì tiểu Triệu mới về.”
Kha Lâm kín đáo dò xét trên người hắn, Tư Hạo Lam chột dạ tránh né ánh mắt.
“Lúc trở lại ta nhìn thấy Sarah.” Tư Hạo Lam đơn giản miêu tả những gì hắn thấy lúc quay về.
Kha Lâm thản nhiên nói: “Đúng, ở đây một lần nữa sửa chữa mấy nhà máy, đường ống mười năm trước chôn dưới đất sau khi cải tạo vẫn có thể tiếp tục sử dụng, có thể cắt giảm chi phí, ban ngành chính phủ rất hài lòng. Hiện tại, xung quanh tốc độ thành thị hóa càng lúc càng nhanh, rất nhiều xí nghiệp đối mặt vấn đề di cư, đợi đến lúc nhà máy đầu tiên bắt đầu hoạt động sẽ có thể hấp dẫn cùng nhiều công ty tới nơi này.”
Kha Lâm khi nói về sự nghiệp cực kỳ hiểu biết, hoàn toàn không có sự âm trầm lúc thường, bình tĩnh mà tự nhiên, tự tin tới mức phát sáng.
Nam nhân sự nghiệp thành công thật sự rất có mị lực.
Tư Hạo Lam chân tâm thực lòng mà chúc phúc y: “Vậy sau này khu vực này sẽ náo nhiệt, hy vọng có thể thành công.”
Hai người ở bề ngoài khách khí, nói chuyện chính sự, ánh mắt lại thường thường tiết lộ cảm xúc mình đang giấu diếm. Ánh mắt Kha Lâm trước sau vẫn dừng trên người Tư Hạo Lam, từ thắt lưng đến trên cổ, cuối cùng tại khuôn mặt, làm sao cũng không chịu dời đi.
Mà Tư Hạo Lam trong lòng mắng ‘Tên háo sắc’, ‘Đồ biến thái’, nhưng đôi mắt trước sau vẫn rũ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn.
Kha Lâm nói chuyện, Tư Hạo Lam dù nghe không hiểu kế hoạch thương mại lớn nhưng cũng không cắt lời, một người nói tới không chú tâm, một người nghe không lọt vào tai, chỉ có bầu không khí ám muội giữa hai người lưu luyến.
“Khụ khụ.”
Quản gia tằng hắng một cái, nói: “Nên ăn cơm rồi.”
Giò heo nướng kiểu Đức mang theo mùi gia vị châu Âu nồng nàn. Triệu Kỳ cắt giò heo thành lát mỏng, trong đĩa nhỏ đặt vài miếng, xối nước xốt đã pha chế lên trên thịt, cuối cùng đặt đĩa nhỏ xuống trước mặt mỗi người.
Triệu Kỳ đặc biệt đem phần xương heo còn chút thịt còn lại cho Tư Hạo Lam, để hắn có thể cầm xương gặm.
Tư Hạo Lam vừa nhìn thấy đồ ăn ngon liền không thèm chú ý hình tượng.
Lớp da heo xốp giòn lại hơi dai, lớp thịt tươi mới mềm mại, cắn xuống một cái, nước xốt thiên về vị chua nhưng lại có phần mặn làm tôn lên hương vị thịt tươi, đồng thời giải quyết sự béo nị của phần da. Tư Hạo Lam ăn ngon không để ý tới việc nói chuyện, vùi đầu hận không thể chui vào trong dĩa.
Kha Lâm chậm rãi ăn phần thịt trong đĩa của mình, một bên nhìn Tư Hạo Lam ăn, lặng lẽ cong lên khóe miệng.
Đợi đến khi Tư Hạo Lam rốt cuộc ăn uống no đủ, hắn ôm bụng ngồi phịch trên ghế.
Mai Khâm mượn cớ thu dọn bát đũa cùng Triệu Kỳ đồng thời trốn vào nhà bếp, phòng ăn trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kha Lâm bộ dáng ung dung, nhàn nhã hỏi: “Ăn no chưa.”
Thần kinh Tư Hạo Lam bởi vì ăn cơm mà thả lỏng một lần nữa lại căng thẳng, tóc đằng sau gáy từng cọng từng cọng dựng thẳng, cảnh giác nhìn người bên cạnh.
Kha Lâm ưu nhã lấy khăn lau lau tay một chút, nhìn về phía Tư Hạo Lam, ánh mắt cực nóng: “Ăn no rồi thì chúng ta tính sổ đi.”
Giọng điệu kia của y như đang đối diện với một con mồi nào đó.
Khó trách bữa cơm tối nay ngon như vậy, thì ra là một bữa ăn ngon trước khi giết mổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT