Dường như Hướng Ngọc Tuyết có một loại mị lực rất đặc biệt, có thể dần dần hấp dẫn người khác chú ý tới cô ta. Từ khi gặp cô ta, mọi người trong đội cứu viện và Cố Quân đều cảm giác như vậy, lúc đi đường, Hướng Ngọc Tuyết đi sát bên Cố Quân. Bây giờ là thời điểm tâm tình Cố Quân kém cỏi nhất, bết bát nhất, Hướng Ngọc Tuyết ở bên cạnh Cố Quân, nhẹ giọng an ủi anh ta, kéo lại một chút tâm tình hỏng bét của Cố Quân.
Cũng làm cho hảo cảm của Cố Quân gia tăng them chút với Hướng Ngọc Tuyết.
Sau đó, khi mọi người kiểm tra lều trại này một lần nữa, phát hiện máy truyền tin bị người khác làm hỏng, sắc mặt lại nghiêm túc lên đường, lúc này đây lại càng thật cẩn thận, họ đã xác nhận, trong rừng rậm này còn có những người khác, sắc trời cũng bắt đầu tối dần.
...
Giờ phút này, đám người Cố Thanh Mâu vẫn bị nhốt trong cái hang nhỏ kia, bầu trời đã về đêm, người bên ngoài vẫn đang trông coi, những người khác thì tụ tập lại bắt đầu ăn cơm uống rượu. Thuận tiện phân chia những tiểu minh tinh đang bị bắt giữ trong sơn động nhỏ, từng kẻ mắt đều sáng lên, hiển nhiên đã không nhẫn nại được nữa, không kịp chờ đợi muốn phát tiết ra sau thời gian áp chế ** lâu như vậy.
"Khà khà khà, nghe nói công phu trên giường của bọn này đều tốt, cũng không biết có chuyện như vậy không."
"Con mẹ nó, dù sao lão tử sống một ngày vẫn muốn được thỏa mãn."
"Đó còn cần phải nói, các mày nhìn mấy tiểu nương môn [1] này xem, người nào cũng khuôn mặt non mềm như đậu hủ, véo một chút đã nát."
[1] Tiểu nương môn: vợ bé, thiếp
"Các mày cẩn thận một chút cho lão tử, nhiều anh em như thế làm sao mà chịu đựng được, từng người một!"
"Mấy người đàn ông kia làm sao bây giờ?" Có người mở miệng dò hỏi.
"Giết, cho lũ sói con suốt ngày kêu đói ăn." Một người đàn ông nói năng thô lỗ mở miệng, tiếng nói của bọn họ cũng không hề kiềm chế, lúc đầu giọng đã lớn, tất nhiên âm thanh đều truyền đến chỗ bọn Cố Thanh Mâu bị giam giữ trong sơn động nhỏ, sắc mặt của mọi người đều trở nên trắng bệch, họ nghĩ tới đám người này lai giả bất thiện [2], thế nhưng không nghĩ tới, đám người này có thể làm việc như vậy.
[2] Lai giả bất thiện: chỉ những người đến nhưng không có ý tốt.
"Làm sao bây giờ..." Sắc mặt Tô Huyễn tái nhợt, họ đều nghe hiểu ý tứ trong lời nói của những người kia, đây là muốn đưa phụ nữ các cô cho...
"Không... Sẽ không." Sức lực phách lối của Lý Thiến Nhi cũng mất, chỉ còn lại sợ hãi.
Ngược lại Diệp Dật Tuấn nhìn trấn định hơn, chỉ là ánh mắt có chút âm trầm quỷ quyệt nhìn xem mấy người trông coi ở cửa hang, trong tay bọn họ đều có vũ khí, mà giá trị vũ lực lại rất cao, căn bản họ đấu không lại, không chỉ đấu không lại, khả năng còn sẽ... làm sự việc trở nên càng thêm nghiêm trọng.
"Thanh Mâu, sao em bình tĩnh thế?" Lúc này Cố Thanh Yến nhìn về phía Cố Thanh Mâu, giọng nói đã có ý rõ, như cố ý để người khác suy nghĩ theo hướng không tốt, dù sao lúc trước, Cố Thanh Mâu cũng tự nói, chính cô đã mang những người này tới, tuy rằng tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đây chỉ là Cố Thanh Mâu nói vu vơ, không thể là thật.
Nhưng mà bây giờ...
Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người Cố Thanh Mâu, dưới tình huống như thế, họ luôn muốn mang sợ hãi và khủng khoảng của mình để phát tiết lên người khác, dường như làm vậy là có thể khiến bản thân mình khá hơn một chút.
"Chẳng lẽ tôi khóc một chút là có thể đi ra ngoài sao?" Cố Thanh Mâu mở to mắt nhìn về phía Cố Thanh Yến, cong môi cười, sau đó khóe mắt khẽ nhếch, liếc nhìn mấy tráng hán trông coi cửa động kia, trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh.
Trong bóng tối, một bóng hình lặng yên đi tới, giống như được gọi mà tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT