"Chúng ta vào được đã lâu rồi, nhưng việc tìm kiếm hoàn toàn không có hiệu quả”. Cố Quân đi đến bên cạnh đội trưởng đội cứu viện, sau khi nghe ý kiến đội trưởng anh cau mày, tất nhiên vẫn rất ưu sầu. Anh biết càng kéo dài nhiều thời gian, bên Cố Thanh Mâu sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm, Cố Quân không dám nghĩ bọn họ sẽ gặp những chuyện gì.
Nghe Cố Quân nói, đội trưởng đội cứu viện khó xử lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Cố tiên sinh, tôi hiểu rõ tâm tình của ngài nhưng tình huống hiện tại rất khó giải quyết. Chúng tôi chỉ có thể tìm thấy những đoạn phim ngắn mà chúng tôi đã xem trong buổi phát sóng trực tiếp. Họ đi bộ qua đường mòn, nhưng đây là trong rừng. Sau một đêm, nhiều dấu vết bị xóa sạch, tín hiệu bị che dấu. Chúng tôi thực sự không thể đảm bảo an toàn khi đi xuống dưới vào trong tìm người. Vì vậy… chỉ có thể tìm như thế này thôi”.
Nghe đội trưởng nói, Cố Quân cũng bất đắc dĩ, việc này anh biết, thế nhưng… Cố Quân vô cùng lo lắng. Anh thực sự hy vọng sau này sẽ có cơ hội hiểu rõ và giảng hòa với em gái của anh, Cố Thanh Mâu.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, hình như Hướng Ngọc Tuyết bỗng nhiên lại phát hiện được thứ gì, hô lên một tiếng.
"Mọi người, hãy đi theo tôi!"
Nghe Hướng Ngọc Tuyết nói, đội cứu viện cùng mọi người ngay lập tức chạy tới chỗ Hướng Ngọc Tuyết. Nơi này bị một lùm cây che lấp giống như một cái hang, dưới là mặt đất bằng phẳng, bên trong có dấu vết của người ở. Lều vải lộn xộn giống như bị cướp trên mặt đất rải rác đều là đồ vật, nhìn trông vô cùng bừa bãi, hỗn độn.
"Bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện." Khuôn mặt Hướng Ngọc Tuyết trở nên nghiêm trọng nhìn về phía Cố Quân, trong mắt mang theo vài phần không đành lòng mở miệng nói.
"Tôi không cẩn thận bị ngã một chút, trong lúc vô tình lại phát hiện ra chỗ này, liền nhìn thấy lều của Cố Thanh Mâu chỗ nào cũng có dính máu. Không những thế, trong lều còn có quần áo của cô ấy tất cả cũng đều dính máu, tôi nghĩ…cô ấy thực sự…”
"... Tôi muốn tận mắt nhìn thấy." Cố Quân nghe Hướng Ngọc Tuyết nói, trong lòng có chút bối rối. Anh nói với Hướng Ngọc Tuyết, sau đó đến chỗ lều của Cố Thanh Mâu quả nhiên giống như Hướng Ngọc Tuyết miêu tả, trong lều rất lộn xộn, đập vào mắt Cố Quân là chiếc quần jean cùng áo phông trắng Thượng Hải dính máu. Trên áo phông trắng có một lỗ, giống như từng có người dùng vật nhọn xuyên qua.
Những thứ này đại biểu cho biết điều cái gì, không cần nói cũng biết, quần áo trên người Cố Thanh Mâu đều bị người cởi ra…
Có lẽ đã nói rõ rằng…
Đôi mắt Cố Quân đỏ bừng, anh nhặt quần áo Cố Thanh Mâu lên, cánh tay có chút run rẩy nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, thở dài một hơi nhìn về phía Hướng Ngọc Tuyết.
Đi cùng đội cứu viện trong khoảng thời gian ngắn, Cố Quân rất có hảo cảm với Hướng Ngọc Tuyết. Cô là người thiện lương, dũng cảm, thông minh, có thể vì người mình thích mà đi vào đây, không ngại nguy hiểm của bản thân. Thực sự khiến anh có thêm vài phần ấn tượng tốt về người này.
"Cảm ơn, Ngọc Tuyết, chúng ta tiếp tục tìm, tôi muốn tận mắt nhìn thấy chứng kiến bọn họ. Trước khi tôi tìm thấy bọn họ thì tất cả mọi thứ đều không thể chứng minh được gì”. Nói xong những lời này, anh cẩn thận lấy quần áo của Cố Thanh Mâu gấp gọn lại.
Hướng Ngọc Tuyết hữu ý vô ý vô tình mà như cố ý kéo gần khoảng cách với cùng Cố Quân kéo khoảng cách lại gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT