Phượng Sơ vốn không vui thích những chỗ quá đông đúc ồn ã, cô ngồi thu mình trong góc sô pha, nhìn mọi người thi nhau rót rượu chúc tụng. Cũng có người lên mời, nhưng Thôi Tinh Hà đều đứng ra cản rượu thay cô, lý do cũng không khó tìm, bởi cô phải giữ gìn cổ họng, chuẩn bị tham gia làm khách mời trong buổi concert sắp tới của Tần Lam, hát lại ca khúc song ca của hai người. Nào ngờ vẫn có người không buông tha.

- Chị không uống với từng người, vậy tất cả mọi người mời chung một ly, chị nhất định không được từ chối đâu đấy. Yên tâm, em đã cố tình lấy cho chị rượu vang, nhiệt độ phòng, sẽ không ảnh hưởng cổ họng đâu.

Lâm Linh Na đưa ly rượu cho cô, đã nói đến như thế, mọi người xung quanh đều hùa theo ủng hộ, nếu cô không uống thì đúng là không coi ai ra gì rồi.

- Em không thể từ chối đâu đấy.

- Nào nào, cạn ly, chúc mừng Phượng Sơ hoàn thành vai nữ chính đầu tiên, chúc sự nghiệp thành công rực rỡ.

- Nhanh nhanh, uống liền bây giờ, đừng có mà coi thường đám già tụi tôi chứ.

Trong đoàn có vài vị tiền bối có quan hệ không tệ với cô, cũng từng chỉ dẫn qua cô vài chiêu, lúc này đều đã ngấm rượu, hào hứng chêm lời muốn Phượng Sơ cạn ly. Nếu lúc này cô không uống, không biết ngày sau lại có những tin đồn cô coi thường tiền bối, không hoà đồng hay gì khác nữa không. Phượng Sơ bất đắc dĩ thở dài, giơ ly rượu vang đỏ lên nói cảm ơn lời chúc của mọi người, uống cạn.

Ngay khi uống vào, vị giác lợi hại của Phượng Sơ đã nhận ra bất thường, nhưng lúc nào không nhổ ra được, không còn cách nào, Phượng Sơ bắt buộc phải nuốt xuống.

Cô nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm Lâm Linh Na, người vừa đưa ly rượu cho cô, thấy rõ cô ta đã rời khỏi trung tâm đám người, vừa gọi điện thoại, vừa liếc mắt nhìn lại phía bên này, ánh mắt bắt gặp tầm nhìn của cô còn lộ rõ vẻ đắc ý. Phượng Sơ rõ ràng Lâm Linh Na nhìn không ai khác ngoài cô, thế còn người ở bên kia điện thoại có thể là ai?

Lâm Linh Na nhận được hồi báo gì, để cô ta có tự tin như vậy dám công khai ra tay với cô?

………

Ở bên kia, Lâm Linh Na cũng đang báo cáo kết quả công tác với người phía sau màn.

- Em tận mắt nhìn, vâng, cô ta uống hết sạch.

- Vâng, chị chắc chắn chứ ạ? Sẽ không ai tra ra điều gì chứ?

- Vâng, điều chị hứa với em…? Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị ạ. Sau này em chính là thiên lôi của chị, sai đâu đánh đó.

Phượng Sơ uống xong chén rượu, chỉ không tới năm phút cô đã biết Lâm Linh Na bỏ thứ chết tiệt gì vào rượu vang của cô, vì cảm giác này không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được.

Lũ trẻ của thời đại này làm sao vậy, cứ thích chơi đùa thứ đồ chơi vớ vẩn hại người này, muốn cô ngã xuống hai lần vì cùng một lý do? Không có cửa đâu.

Lần thứ nhất là cô đến sau không kịp chuẩn bị, lần này cô sẽ cho đám người đó biết bọn họ đã đủ năng lượng để chọc đến cô chưa.

Phượng Sơ vận linh lực đè nén cảm giác khô nóng bất thường đang trào dâng trong cơ thể, nói một tiếng với Thôi Tinh Hà rồi đứng lên đi về phía toilet, trước khi rời đi còn qua quầy bar xin một món đồ.

Nhìn con đường hành lang quen thuộc trong trí nhớ, Phượng Sơ không tự chủ nhìn về phía căn phòng vip trong cùng cách chỗ cô đứng chỉ hơn hai mươi mét. Lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu có, cũng là người muốn đối đầu với cô xảy ra chuyện.

Phượng Sơ thu hồi tầm nhìn, bước vào toilet nữ, chốt cửa, sau đó nhanh chóng bùng lên linh lực ép cảm giác khô nóng xuống, xả nước lạnh để rửa mặt, muốn bản thân tỉnh táo hơn.

Phượng Sơ bóp nát mấy quả chanh xin được từ quầy, nuốt thứ nước chua loét ghê răng ấy xuống cổ họng, thứ này thực sự hữu dụng, Phượng Sơ cảm giác tác dụng của thuốc cũng bị kiềm chế lại, nhưng, cô ghét vị chua, cô thề, cô sẽ cho đám người hãm hại cô biết thế nào là địa ngục.

Lúc này đáng lẽ thông báo cho Thôi Tinh Hà xử lý mới là hành động đúng đắn, nhưng mà Phượng nữ đế bốc đồng muốn làm theo ý mình, muốn dạy cho lũ muốn đâm sau lưng người khác ấy một bài học.

Cô chưa bao giờ sợ gì bằng những người có âm mưu ác ý. Cô không muốn đau khổ kiếp trước lặp lại một lần nữa. Tất cả nhưng kẻ có ý đồ xấu ẩn núp trong bóng tối, cô sẽ lôi ra ánh sáng và cho bọn họ biết bọn họ đã chọc vào người không nên chọc.

Phượng Sơ không cần nghĩ cũng biết bên ngoài hành lang chắc đã có người đang chờ mình chui đầu vào lưới rồi nhỉ. Cô tràn ra linh thức, quả nhiên, lúc này bên ngoài cánh cửa đã có hai người đàn ông vạm vỡ đứng ở đó, một khi cô mở cửa ra, có thể lập tức xông lên túm lấy cô.

Cô có thể đoán được người phía sau giật dây Lâm Linh Na muốn làm gì, lặp lại chiêu cũ của Khúc Ngọc Lâm mà thôi.

………

- Boss, cô Hoa hình như là có phiền phức.

- Cô Hoa nào?

- Là người lần trước, ờ, qua đêm cùng ngài…

- Cô ấy làm sao?

- Đóng cửa trốn trong toilet. Bên ngoài có hai người đàn ông canh cửa, nhìn tướng mạo có vẻ không được tốt đẹp cho lắm.

- Còn ở đấy gọi điện cái gì, mang người qua xử lý…

- Chờ đã, cửa mở. Ôi….mẹ ơi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play