Phản ứng đầu tiên của Việt Nhiên chính là đứng dậy và đi về máy.

Khương Tiêu nhanh tay lẹ mắt trói người lại, thuần thục động viên tiểu ngạo kiều: “PK đã bắt đầu rồi, bây giờ em đi về đăng nhập vào phần mềm livestream, còn phải tìm phòng của Nguyệt Trầm thì chắc chắn em sẽ bỏ qua không ít thứ luôn đấy.”

Việt Nhiên cảm thấy có đạo lý, thuận theo lời của anh mà ở lại.

Suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy đầy nghi ngờ trong lòng và quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ý cười còn chưa thu hồi của Khương Tiêu.

Việt Nhiên: “…”

Khương Tiêu: “…”

Việt Nhiên nhất thời có một nỗi lòng thẹn quá hóa giận khi bị vạch trần.

Khương Tiêu lại ôm cậu thật chặt trước khi cậu tạc mao, cúi người hôn một cái, kéo đầu cậu quay trở lại: “Xem đi, bắt đầu rồi.”

Việt Nhiên giãy dụa hai giây, quyết định không chấp nhất với anh nữa, bắt đầu chuyên tâm xem trận.

Đấu trường của hai người là ở một khu rừng u ám.

Trang phục của bọn họ đều là màu đen, sau khi mở màn thì động tác cũng rất nhất trí, chuyên tìm tới mấy nơi tối tăm, vừa đi vừa quan sát bốn phía, cũng cố ý đi xung quanh một vòng, kết quả một người vòng tới từ bên trái còn một người lại đến từ bên phải, hội tụ một cách hoàn mỹ.

[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Bảo bối, làm sao vậy?

Mọi người ồ lên.

[Kênh Công Cộng] Xanh Thẫm: Bảo bối? Lẽ nào hai người này cũng có gian tình á?

[Kênh Công Cộng] Đầu Độc Con Vịt Của Ngươi: Không thể đâu, Nguyệt thần không có tài khoản phụ ở Phồn Hoa Huyễn Vọng, Ngư thần lại không thích chơi tài khoản phụ, càng chưa từng xếp đội với Nguyệt thần, bọn họ căn bản chưa từng tập trước cơ mà?

[Kênh Công Cộng] Anh Đã Từng Là Em: Chưa từng tập trước? Ra ngoài quẹo phải, mời nhìn Liệt Tinh bỗng nhiên lòi ra một chút nghen.

[Kênh Công Cộng] Mặt Trời Xuống Núi: Đúng, những vị đại thần này trước đó một dấu vết quen nhau cũng chẳng có đâu.

[Kênh Công Cộng] Điện Thoại Chẳng Ai Gọi Tới: Vậy sao mà… Phồn Hoa tới nói một lời công đạo coi, Ngư thần của chúng ta vẫn luôn có phong cách này hả?

[Kênh Công Cộng] Dương Trầm Nhất Sinh Đôi: Phi, Dương Trầm khóa kín, Dương Trầm khóa kín, Dương Trầm khóa kín, ai cũng đừng nghĩ đến việc xuống thuyền!

[Kênh Công Cộng] Y Quan Cầm: CP quá hạn có gì hay mà cứ theo đuổi hoài thế nhỉ? Người sống ở đời phải biết nhìn về phía trước nha [mỉm cười]

Khu đấu trường và khu khán giả không dùng chung kênh nên Nguyệt Trầm cũng không biết một lần gọi như vậy lại dẫn đến một loạt thảo luận như thế nào.

Hắn tìm được một nơi hơi an toàn, trả lời

[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Cậu ở đâu thế?

[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: (12, 31)

[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Chờ tôi.

[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Mau tới, tôi đã ** khó nhịn lắm rồi.

[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Đói [mỉm cười] khát

[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: [mỉm cười]

[Kênh Công Cộng] Cẩu Cẩu Thích Liếm Lông: Tại sao tôi lại cảm thấy icon mỉm cười của hai người này rất có thâm ý vậy ta?

[Kênh Công Cộng] Không Cách: Aiyo, thì ra Ngư thần có phong cách như vầy nha~

[Kênh Công Cộng] Nữ Hài Truy Tinh: Tôi hăm hở nghĩ rằng Ngư thần và Mặc thần nhà tôi phải có tiếng nói chung lắm, phạm vi lưu manh này giống nhau quá đi mất.

[Kênh Công Cộng] Động Phong Lưu: Là một trong những người bị hại, tôi sẽ rất có trách nhiệm mà nói cho mấy bạn rằng hai người đó hoàn toàn khác nhau đó, có được hay không vậy? Mặc thần là lưu manh, Ngư thần là quỷ súc, đồng bào Phồn Hoa ở đâu rồi?

[Kênh Công Cộng] Tới A Lưu Lạc: Có mặt, đã từng bị Ngư thần đùa giỡn rồi, anh ấy rất quỷ súc [rơi lệ]

Việt Nhiên thấy Ngư Thất Miểu gửi tọa độ thật tới, tranh thủ nhìn kênh công cộng một cái, cậu lại có một nhận thức hoàn toàn mới về vị đại thần này.

ID này vừa nhìn đã biết là rút gọn từ câu ‘cá chỉ có bảy giây ký ức’ rồi. Trước đó cậu vốn tưởng rằng Ngư Thất Miểu là một bạn nhỏ tươi trẻ, thì ra tính cách lại rực rỡ như thế. Cậu tò mò: “Anh và cậu ấy có biết nhau không?”

Khương Tiêu đáp: “Có biết.”

Việt Nhiên bảo: “Nguyệt Trầm bọn họ cũng có quen biết với cậu ấy hả?”

Khương Tiêu nói: “Chắc Nguyệt Trầm chưa từng gặp cậu ta đâu, hai lần cậu ta đạt huy chương đồng đó Nguyệt Trầm cũng không vào tới chung kết.”

Việt Nhiên “ồ” một tiếng: “Cậu ấy là kiểu người gì?”

Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Là một người bị bệnh thần kinh.”

Việt Nhiên: “…”

Cậu ngay cả PK cũng chẳng xem nữa, vội vã quay đầu lại nhìn Khương Tiêu.

Từ lúc quen biết nhau đến nay, đây hình như là lần đầu tiên cậu nghe thấy Khương Tiêu đánh giá một người như thế.

Khương Tiêu nói: “Anh đã biết cậu ấy từ hồi trước rồi.”

Việt Nhiên kinh ngạc.

“Học chung một trường phổ thông,” Khương Tiêu bổ sung, “Bạn học, quan hệ bình thường.”

Há, cũng đúng.

Một người lạnh nhạt một người bị bệnh thần kinh, ngay cả chơi game cũng không vào cùng một server, quả thực không giống như từng có giao tình với nhau.

Việt Nhiên không nhiều chuyện tiếp mà một lần nữa nhìn về phía chiến cuộc.

Nguyệt Trầm và Ngư Thất Miểu đã gặp nhau.

Kỹ năng của hai người nhiều khó kể hết, chỉ đi lại trong rừng cây như thế mà một mất một còn. Hai bên cũng chơi tài khoản chính, cũng đều có loài hiếm, đánh nhau vô cùng kịch liệt, cơ hồ không nhìn ra ưu thế HP đang nằm ở bên nào nữa.

Nhưng tình huống này ‘cơ hồ’ cũng không kéo dài được bao lâu.

Vì Nguyệt Trầm đã nhanh chóng thêm một đống máu cho bản thân.

Công kích của Ngư Thất Miểu nhất thời trở nên sắc bén, xu hướng toàn là ‘anh thêm bao nhiêu máu, tôi lại đánh anh gấp đôi.’

Nguyệt Trầm thấy chiêu hủy chiêu, tận dụng mọi thứ rồi thêm máu cho bản thân một lần nữa, kéo dài đến cuối cùng mới rốt cuộc dùng một chút chênh lệch nhỏ bé để thắng trận. Lúc này hắn chỉ còn một tí máu, đại khái chỉ cần một công kích bình thường nữa cũng có thể tiễn hắn về trời.

Khán giả hô to đã ghiền, tin nhắn hiện lên trên kênh thật nhanh, la hét đòi họ đánh tiếp một trận nữa.

Ngư Thất Miểu tựa hồ cũng chưa đánh đã ghiền, sau khi đứng dậy thì gửi một tin nhắn sang.

[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Mở phòng nhé?

[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Được đó.

[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Chờ tôi kéo anh nghen [hôn gió]

Khán giả không lập tức rời khỏi mà chuẩn bị xin số phòng.

Khương Tiêu nhìn về phía người ở trong ngực: “Xem tiếp nữa không?”

Việt Nhiên đáp: “Không xem nữa, đánh trận đi.”

Khương Tiêu lại thăm dò một câu, thấy lần này tiểu hồn sư không phải nói một đằng làm một nẻo, cho rằng cậu có thể đã bị PK gợi lên cơn nghiện, vì vậy tốt tính thả người ra rồi đi đánh trận với cậu.

Tích phân của hai người là số không, chơi game ở khu cấp thấp không cần kinh nghiệm gì cả nên cũng nhanh chóng cắt rau gọt dưa lên tới cấp ba, sau đó gặp phải Bạch Chính Dương và Tần Tu Kiệt cũng một đường không hề quanh co đi tới.

Bốn người trên sân: “…”

“Giống như lần trước, bọn họ chắc chắn sẽ giết tôi trước,” Bạch Chính Dương thừa dịp còn đang đếm ngược thì nói, “Không phải anh vẫn luôn đề nghị dùng não à, đến đi, thắng một cái cho tôi xem một chút nào.”

Tần Tu Kiệt bảo: “Quả thực chúng ta toàn thắng mấy ván trước không mà.”

Bạch Chính Dương quật lại: “Đó là công lao của tôi.”

Tần Tu Kiệt không đấu võ mồm với hắn nữa, thuận lời khen ngợi: “Vâng, thầy giáo lợi hại.”

Bạch Chính Dương bảo: “Đừng nói nhảm nữa, ván này phải đánh như thế nào đây?”

Tần Tu Kiệt nhìn một chút.

Bản đồ là hẻm núi, trong khe núi là rừng cây xanh um tươi tốt, phía trên có một chiếc cầu có thể chứa được hai người, kết cấu toàn thể là hai tầng trên dưới. Cả hai được đưa tới hai bên hẻm núi, ngẩng đầu xa xa đã trông thấy đối phương.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Đi cầu trực tiếp đánh tới thôi.”

Bạch Chính Dương bảo: “Cái này có khác gì so với lần trước vậy?”

“Chia cắt bọn họ,” Tần Tu Kiệt đáp, “Tôi sử dụng đâm thủng, cậu theo sát thêm choáng váng.”

Dù sao Bạch Chính Dương đã từng thi đấu nên hắn vừa nghe đã hiểu.

Vì thế hai người đi thẳng đến cầu gỗ, thấy người đối diện cũng lên cầu nên liền chuẩn bị tốt công kích, nhanh chóng tiếp đón bọn họ. Tần Tu Kiệt liếc mắt nhìn tới một chút, lập tức nhấn nút kỹ năng đâm thủng.

Đây là một kỹ năng đánh bay.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, hắn đặt Khương Tiêu xuống cầu trước, Bạch Chính Dương lại dùng kỹ năng choáng váng của vũ tăng khống chế Việt Nhiên, sau đó hai người bọn họ có thể cùng nhau vây công Việt Nhiên.

Ý tưởng rất tốt đẹp.

Đáng tiếc hiện thực nhanh chóng tặng cho hắn một cú vã combo vào mặt.

Khương Tiêu cũng chơi kiếm khách, cũng có thể sử dụng đâm thủng, anh lại đánh ra cùng một lúc ấy.

Trong nháy mắt chỉ thấy một kiếm của Tần Tu Kiệt đã đâm tới, nhưng lại thất bại. Mà Khương Tiêu lướt qua thân thể của hắn, đi thẳng tới chỗ của Bạch Chính Dương, một kiếm đánh người từ trên cầu xuống. Cùng lúc đó, Việt Nhiên triệu hoán Hồn Thú Tuyết ra, ‘ầm ầm’ đóng băng anh họ của mình.

Tần Tu Kiệt: “…”

Bạch Chính Dương: “…”

Bạch Chính Dương rơi xuống khe núi, nhất thời rơi mất nửa ống máu, cả giận nói: “Anh nhìn ý đồ xấu của mình đi kìa!”

Tần Tu Kiệt thành khẩn đáp: “Anh sai rồi, sau này khi nhìn thấy hai ID này anh phải kiến nghị chúng ta trực tiếp chịu thua, giỡn lòng với người nào đó căn bản sẽ vô dụng thôi, trừ khi bản đồ đặc biệt hơn một chút nữa.”

Bạch Chính Dương nói: “Có thể có một chút chí lớn không vậy?”

Tần Tu Kiệt đáp: “Nếu không lần sau nếu lại đối mặt với bọn họ thì cậu chạy tới chỉ huy đi nhé? Bọn họ không nghĩ theo phương hướng phức tạp hay bình thường gì đâu, có lẽ chúng ta sẽ có thể có được phần thắng đấy.”

Bạch Chính Dương nói: “… Anh đang nói tốt hay nói xấu tôi thế?”

Việt Nhiên không biết rằng kênh của phe địch đang nội chiến với nhau.

Đại nghĩa diệt thân giết chết anh họ xong, cậu và Khương Tiêu đi xuống thu thập Bạch Chính Dương vừa rơi mất, thuận lợi bắt lại ván này, vẫn luôn đánh tới cấp năm mới ngừng lại. Trong lúc đó, bọn họ đã gặp vài cao thủ của mấy khu khác, đánh rất đã ghiền.

Việt Nhiên biết rõ tối mai có môn tự chọn nên sẽ không thể tới quán net, nhưng ngày mốt là cuối tuần, cậu có thể chơi cả ngày.

Tâm tình của cậu cực kỳ sung sướng, đi băng băng trở về ký túc xá, ngẩng đầu mà đã thấy vẻ mặt nhẫn nhịn cơn giận của Lâm Khiêm, không khỏi kinh ngạc nói: “Cậu làm sao vậy?”

Lâm Khiêm không trả lời, đưa điện thoại cho cậu xem.

Việt Nhiên đi tới nhìn một chút, phát hiện là diễn đàn trường học.

Bọn họ có một vị học tỷ cùng ngành vừa vặn mua được một chiếc túi phiên bản có giới hạn, lại nhìn thấy cái ở sau lưng của Việt Nhiên nên chụp hình để đăng lên so sánh, oán giận bảo mỗi lần thấy có người xài đồ rẻ tiền là sẽ buồn nôn chết được, đặc biệt là học sinh ngành thiết kế, quả thực là sỉ nhục của cả ngành.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là túi xách kia được chụp gần đây, hiển nhiên là đã tuôn ra từ trong tay bạn học cùng lớp. Ngoài ra còn có người nổi bong bóng nói cái của người nào đó là bản chính, bán cho Đặng Lăng với giá năm trăm nữa cơ.

—— Oa, năm trăm, nhiều tiền như vậy nha!

—— Ha ha ha Chúa nó chứ năm trăm, ai bị ngu cũng không thể bán bằng một chút tiền như vậy đi chứ nhỉ?

—— Trọng điểm là tùy tiện thiết kế một chiếc túi cũng có thể bán đến show thời trang luôn đó, trâu bò quá độ nghen!

—— Không phải đâu, mấy cô mấy cậu không có chứng cứ mà đã tùy tiện chua vậy rồi đó à?

—— Tuy nhìn giống như hàng giả, nhưng lỡ đâu là thật thì sao?

—— Đúng rồi, lỡ đâu người ta là họ hàng của nhà thiết kế kia thì sao?

—— Các người phân tích một chút đi, họ hàng làm show thời trang thì sẽ không dẫn con cháu theo à?

Học tỷ nhanh chóng nổi bong bóng, bảo là đã điều tra thông tin của show thời trang, căn bản không có tên của cá nhân kia. Cô hỏi nhân viên hỗ trợ khách hàng, bên kia nói sẽ hỏi giúp, cô còn đang chờ tin tức, nếu như là hiểu lầm, cô sẽ nguyện ý xin lỗi.

Sự tình đến đây thực ra là đã có thể kết thúc rồi, chỉ cần chờ trả lời là ổn thôi.

Nhưng có người thực sự không chịu nổi khi tiếng tăm của Việt Nhiên quá lớn, đột nhiên phát hiện một vết đen này của cậu, một đám người nhất thời bị đâm sảng.

—— Há, là ai vậy ta, hôm qua tôi cũng nhìn thấy chiếc túi của cậu ta, còn cảm thấy rất dễ nhìn nữa, thì ra là đồ rẻ tiền.

—— Chẳng phải cậu ta đang cặp với jx à? jx có tiền như vậy, để bạn trai mua đồ thiệt không được hả ta?

*jx = 姜萧 = jiāng xiāo = Khương Tiêu.

—— Lúc ấy bọn họ còn chưa cặp với nhau nhỉ? Có lẽ là bạn trai cũ không có tiền, jx đẹp trai lại có tiền cho nên cậu ta mới câu phải không nè?

—— Trưa nay tôi nhìn thấy bạn trai cũ của cậu ta, khóc luôn rồi, thảm lắm cơ.

—— Cũng coi như là một chuyện tốt, hi vọng sau này sẽ tìm được một người thật lòng yêu cậu ấy vậy.

—— Ai thế, mấy người đến cùng đang nói về ai thếếế!

—— Cậu ta trông cũng thường thôi, thật sự không hiểu jx coi trọng điểm nào ở cậu ta nữa.

—— Tôi và cậu ta ở chung nhóm nè, nói thật lúc thường cậu ta rất cao lãnh, không thích phản ứng lại với người khác, toàn là chúng tôi chủ động mở lời với cậu ta thôi.

—— Không hiểu thiệt, mấy người đối xử tốt với cậu ta cũng vô dụng thôi, người ta cần phải để ý tới mấy người à?

——55555 có đạo lý, đắng lòng quạ.

—— Tôi đệt hết mấy người, mới khai giảng có một tuần, cơ bản chỉ quen thuộc với người cùng phòng ký túc xá, ở đâu mà cao lãnh vậy trời?

—— Lầu trên đây là người này thật đấy à?

—— Bị chọc vào chỗ đau nên giơ chân phải không nè?

Việt Nhiên nhìn tới đây là đã hiểu lý do mà Lâm Khiêm phẫn nộ rồi.

Cậu nhìn thấy có tin mới, không nhịn được lướt thêm một chút, thấy học tỷ nổi bong bóng lần thứ hai, có kèm một tấm ảnh, bảo là bị một tin nhắn riêng mắng một trận, giọng nói kia nhìn như thế nào cũng giống như người thật hết.

Người trong lầu lập tức cùng chung mối thù.

—— Miệng độc như vậy, thì ra đây mới là bộ mặt thật của cậu ta.

—— Thật sự nên để jx xem người anh ấy thích chính là thứ đồ gì mới được.

—— Hi vọng jx cẩn thận ngắm lại bạn trai cũ của anh ấy, rõ ràng dẫm vào vết xe đổ như thế rồi mà chẳng lẽ còn chưa nhìn ra nữa hả?

—— Dù jx không thích cậu ta đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không thích mấy người đâu, một đám người xấu!

—— Hớ, lại là người thật à? Mới đổi tài khoản phụ phải không?

Cách nhau một dây điện thôi mà ác ý trong lòng người quả thực có thể tràn ra khỏi màn hình luôn. Lâm Khiêm vừa thấy được tin nhắn riêng thì muốn đoạt lại điện thoại để mắng người, nhưng hắn lại bị Việt Nhiên cản lại.

Việt Nhiên nói: “Cãi đi cãi lại cũng vô dụng thôi, tôi để mẹ tôi đăng Weibo làm sáng tỏ là được rồi.”

Lâm Khiêm tức muốn chết: “Vậy tin nhắn riêng kia thì sao?”

Việt Nhiên bảo: “Làm sáng tỏ trước đã, sau đó tôi lại tìm vị học tỷ kia nói rõ ngay mặt, nói cho cô ấy biết rằng tài khoản đó không phải là của tôi, lại để cho học tỷ làm sáng tỏ, tôi thấy có thể thuyết phục mọi người thôi.”

Lâm Khiêm liếc mắt đánh giá một cái: “Cậu không tức giận hả?”

Việt Nhiên nói: “Vẫn ổn.”

Quả thực cậu có tức giận. Tuy hồi trung học cậu luôn không hợp với Alpha, nhưng quan hệ với Omega cũng không tệ lắm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện bạo lực ngôn ngữ. Nhưng là một tiểu ngạo kiều, cậu nghiêm mặt đúng lúc, cũng nghĩ tới biện pháp trực tiếp nhất.

Vì thế cậu lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình một cú, đơn giản kể lại cả câu chuyện một lần.

Lúc này Đặng Lăng vừa nhận được phản hồi của cấp dưới, cũng vừa mở Weibo ra, nhìn thấy tin nhắn riêng mà fan đã gửi trước kia, còn có một liên kết diễn đàn mới nữa.

Bà đáp: “Ừm, mẹ biết rồi.”

Việt Nhiên rất yên tâm, cúp điện thoại.

Chỉ là không biết có phải là đang có ảo giác hay không, cậu cảm thấy ngữ khí của mẹ có chút lạnh.

Sự thực chứng minh cậu nghĩ không sai, ngay lúc cậu gọi điện thoại, trên diễn đàn lại có một bình luận mới.

Lâm Khiêm vừa nhìn thấy đã hô to, vội vàng chạy tới chia sẻ với Việt Nhiên.

Lầu 241 Khương Tiêu

Bạn học năm hai thuộc ngành thiết kế thời trang, nếu đã ngụy trang thái độ của mình tốt đến mức như vậy, gì mà lỡ có hiểu lầm hai lần thì sẽ nói xin lỗi, vậy cô phải giải quyết luôn trước chuyện cô cài bẫy Nhiên Nhiên trong game lúc nghỉ hè nhé, phải nói xin lỗi với em ấy đấy. Còn lầu 6, lầu 17, lầu 27, lầu 70, lầu 101 và lầu chính có địa chỉ IP giống nhau này toàn là tự cô tinh phân ra hết, chuyên ngành quần áo không thích hợp với cô đâu, kiến nghị cô chuyển sang ngành diễn kịch nhé.

Mặt khác, IP của lầu 12, lầu 21, lầu 32, lầu 42, lầu 45, lầu 57, lầu 67, lầu 83, lầu 95, lầu 113, lầu 134, lầu 189, lầu 201, lầu 212, lầu 232 cũng giống nhau y như đúc, tôi kiến nghị cái vị không ngừng tạo war này hãy chuyển sang ngành diễn kịch với vai chính khi nãy luôn đi nhé.

Thứ ba, vị ‘bạn trai cũ’ kia là người theo đuổi Nhiên Nhiên, hôm nay khóc là bởi vì bị tôi đả kích, Nhiên Nhiên nhà tôi có được hay không cũng chẳng cần mấy người ở đây đánh giá.

Cuối cùng, bạn học Từ này, tôi tin rằng bạn đã nhận ra được năng lực điều tra của tôi rồi đấy, báo cho tôi ID người đã gửi tin nhắn riêng cho bạn đi, tôi sẽ giúp bạn điều tra là ai đang mắng bạn nhé.

Bình luận vừa hiện lên, cả tòa lầu nhất thời tĩnh mịch vài giây, ngay sau đó vỡ tổ luôn.

—— Đựu móa, người thật hả?

—— Người thật á???

—— Thứ tôi nhiều lời, ý là bảo chủ lầu cũng là người theo đuổi jx, còn ở trong game thiết kế người ta, bây giờ bắt được một điểm nên liền chọt mãi như vậy đó hả?

—— Chủ lầu không lên tiếng…

—— Tha cho tôi bàn luận âm mưu một chút nhé, cái gọi là tin nhắn riêng kia sẽ không phải là chủ lầu tự mình bịa ra đi chứ?

—— Bạn cùng phòng đều chạy lại bu xem rồi, chậc chậc chậc, hiện thực thật sự là cẩu huyết hơn so với tiểu thuyết nha.

—— Một người tinh phân khác là ai vậy nhỉ?

—— Tôi có chút muốn biết rằng bức ảnh chiếc túi kia là ai đã đưa cho cô ta đây.



—— Tích, Weibo hít drama.

—— Weibo hít drama +1

—— Tới Weibo đi, T đại của mấy người đang hot kìa!

—— Kêu gọi bạn học Khương, cha mẹ vợ cậu cắt hình của cậu mang lên Weibo rồi nha.

Việt Nhiên: “…”

Chờ chút, vừa là game vừa là tinh phân vừa là người theo đuổi còn là Weibo của cha mẹ vợ nữa, lượng tin tức này dường như hơi quá lớn rồi đấy.

Cậu nhanh chóng mở Weibo ra rồi tìm tới bài viết mà mẹ mình vừa đăng.

Nội dung phía trên đơn giản là làm sáng tỏ, trực tiếp chụp chiếc túi phiên bản giới hạn, bên trong có một icon ‘R’, giải thích rằng con trai bà có thói quen đánh dấu một chữ như thế trên tác phẩm mẫu. Chiếc túi này là con trai bà làm khi nghỉ hè, bà thấy cũng không tệ lắm nên đã ký hợp đồng với con trai và cầm tới show thời trang, bởi vì bà cảm thấy con trai có năng khiếu, nhưng còn cần phải tôi luyện thêm, cho nên bà cũng không đề cập đến cậu trong show thời trang, không nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện hiểu lầm này.

Đằng sau có hai tấm ảnh, một tấm là bình luận trên diễn đàn, một tấm là những lời Khương Tiêu đã viết, cuối cùng còn @ trang chính thức của trường, nói rằng: Tố chất của một số học sinh trong trường của các vị thật sự để cho tôi phải mở mang tầm mắt rồi, tôi cũng kiến nghị là bọn họ hãy đi làm diễn viên luôn nhé.

Đặng Lăng thân là một nhà thiết kế, tuy rằng có chút tiếng tăm, nhưng lượng fan kỳ thực cũng không nhiều.

Nhưng kiểu sự thật ‘mắng người ta xài đồ rẻ tiền nhưng thực ra cái của người ta mới là bản gốc’ này quá phù hợp với khẩu vị của mọi người, vì vậy lượng chuyển phát tăng lên vèo vèo, một đám người bắt đầu vây xem.

Trường học gấp gáp đi xử lý, đêm đó đã xóa ngay bài viết.

Toàn là một giới thiết kế, Đặng Lăng quen biết viện trưởng của trường thiết kế, đăng Weibo xong lại tìm ông và yêu cầu tra rõ. Đối phương cũng biết rằng Đặng Lăng không dễ chọc nên cũng vội vàng đưa ra bảo đảm, lúc này mới tạm thời đè lại chuyện kia xuống.

Bài viết nguyên bản đã bị xóa nhưng bài viết mới thì lại cuồn cuộn nhảy ra.

“Bạn học Từ ơi, túi của nhà thiết kế mà nhà thiết kế người ta lại lật ngược thế cờ rồi, chua đã chưa nè?”

“Bạn học Từ ơi, ai đã nói đàng hoàng là sẽ xin lỗi đâu mất rồi ta?”

“Không chỉ có một người đâu, người tinh phân còn lại là ai vậy nhỉ?”

“A a a thì ra người đó là con trai của nữ thần nhà tui đó, ước ao quá đi.”

“Đã ghiền ghê, phim thần tượng nha!”

Diễn đàn như đang ăn tết, đến nửa đêm mới kết thúc.

Việt Nhiên không nhịn được gọi điện thoại cho Khương Tiêu, trầm mặc một chút, cậu hỏi: “Người theo đuổi là có ý gì?”

Khương Tiêu đáp: “Anh nói mò thôi.”

Việt Nhiên nói: “… Vậy tại sao cậu ta lại khóc?”

Khương Tiêu nói: “Chắc là bị anh giảng đạo lý đến mức cảm động đó.”

Việt Nhiên: “…”

Em mới gặp quỷ mới đi tin anh đấy!

Khương Tiêu tưởng tượng ra bộ dáng cậu tức giận một chút, giọng nói mang theo ý cười: “Em không chú ý đến một chuyện khác à?”

Việt Nhiên nói: “Cái gì?”

Khương Tiêu đáp: “Cha mẹ của em biết chuyện chúng ta ở bên nhau rồi nhé, chừng nào em mới mang anh đi gặp phụ huynh đây?”

Việt Nhiên: “…”

Há, đúng rồi!

Cậu kết thúc cuộc trò chuyện rồi nhìn WeChat một chút, phát hiện ba mẹ cậu ngay cả một tin nhắn cũng chẳng gửi tới. Cậu thực sự nhịn không được nữa, chủ động gửi một tin cho mẹ: Chuyện này, mẹ không có gì muốn hỏi ạ?

Đặng Lăng: Trường học sẽ điều tra, con cứ chờ là được rồi.

Việt Nhiên: Còn gì nữa không ạ?

Đặng Lăng: Không còn, con ngủ sớm một chút đi.

Con có bạn trai đó, hơn nữa còn là Alpha nữa nha!

Ngón tay của Việt Nhiên ấn trên bàn phím nửa ngày, cuối cùng chỉ nhắn lại một chữ ‘dạ’ rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play