Tần Tu Kiệt đợi vài giây, bắt đầu nghi không biết người bên kia có phải đã chạy mất rồi hay không, hắn mở miệng nói: “Thầy Bạch ơi?”
Bạch Chính Dương hoàn hồn: “Anh lặp lại một lần nữa xem.”
Tần Tu Kiệt đáp: “Anh nói anh thích em.”
Bạch Chính Dương nổi giận: “Anh bớt trêu tôi đi!”
“Anh không có nói đùa mà, nếu không vì sao anh lại luôn tìm em chơi được chứ?” Tần Tu Kiệt nói, “Nếu anh thật sự thích người khác thì lúc này đã sớm theo đuổi người ta mất rồi.”
Bạch Chính Dương nhất thời không lên tiếng.
Tần Tu Kiệt nói: “Quen anh nhé.”
Lần này Bạch Chính Dương lại trầm mặc tiếp, hiếm thấy có chút lắp bắp: “Anh… anh nghĩ được quá ha, vì cái gì mà tôi phải đồng ý anh hả?”
Tần Tu Kiệt cười híp mắt bảo: “Vì anh đã thẳng thắn thành khẩn nè. Nam tử hán đại trượng phu, có can đảm thừa nhận tâm tư của mình, không giống như một vị đại thần nào đó, rõ ràng thích anh lại mạnh miệng không nói.”
Bạch Chính Dương lần thứ hai nổi giận: “Tôi không có!”
Tần Tu Kiệt vô tội nói: “Anh có nói là em à?”
Bạch Chính Dương bảo: “Ngoại trừ tôi ra thì còn có thể là ai nữa!”
“Lần trước anh quen biết được nhiều đại thần tiểu thần như vậy, trong đó có một người có hảo cảm với anh, anh cũng có thể nói là bọn họ, có đúng không?” Tần Tu Kiệt nhẹ nhàng thở dài, “Đường đường là một đại thần, ở trong game gọi mưa kêu gió nhưng thực ra ngoài đời lại chẳng dám làm gì cả, khổ cho anh còn làm fan của cậu ấy nữa chứ…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Chính Dương đã nhịn không được nữa rồi.
Lúc đầu hắn hơi khó chịu vì đoạn đối thoại kia, sau đó cảm thấy hơi mơ hồ vì bản thân vừa bị tỏ tình một cách đột ngột, đầu óc căn bản không hoạt động được, lúc này bị khích tướng nên hắn nhất thời tức giận vỗ bàn một cái: “Đúng, ông thích anh đó, có vấn đề gì à!”
‘Cót két’ một tiếng, cửa phòng vừa bị đẩy ra.
Em gái của hắn bưng một mâm đựng trái cây sững sờ đứng ngoài cửa, hai mắt nhìn hắn, ngay sau đó hét thảm lên một tiếng: “Anh ơi, có ai lại tỏ tình như thế không vậy!”
Một tiếng này quả thực hét đến long trời lở đất, ba mẹ của hắn lập tức chạy tới đây, cùng nhau nhìn một người nào đó.
Người nào đó một bước xa mà xông tới, liếc mắt nhìn máy tính, phát hiện là đang ngữ âm trên YY, vội vàng nói với mic: “Anh dâu, anh đừng để trong lòng nhé, tính tình lúc thường của anh ấy tốt dữ lắm ha hả ha hả…”
Bạch Chính Dương: “…”
Tần Tu Kiệt tắt mic ở bên kia, cười đến không thể nhịn nổi luôn.
Một lát sau, hắn nghe thấy Bạch Chính Dương tựa hồ vừa đuổi người ra ngoài rồi một lần nữa ngồi xuống, lúc này hắn mới mở mic và nói: “Em xem, nếu em đã thích anh mà anh cũng thích em, vậy chúng ta cứ ở bên nhau đi.”
Bạch Chính Dương nói: “Anh nằm mơ ——”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy cửa phòng bị chìa khóa mở ra, em hắn mở cửa vào, móng heo để mâm đựng trái cây xuống đất, ai oán liếc hắn một cái rồi yên lặng đóng cửa lại.
Bạch Chính Dương: “…”
Bị quật một cú, hắn hơi tỉnh táo một chút, quyết định hòa nhau một ván, “Muốn tôi đồng ý hả? Vậy anh gọi một tiếng lão công để tôi nghe một chút đi.”
Tần Tu Kiệt nói: “Lão công.”
Bạch Chính Dương: “… … …”
Không đúng, anh là một Alpha đó nha, tiết tháo chạy đi đâu hết rồi thế!
Tần Tu Kiệt nói: “Cho nên em đồng ý rồi phải không, lão công?”
Giọng nói của hắn mang theo một chút trêu đùa, phối hợp với hai chữ ‘lão công’, phảng phất như một cọng lông chim lướt nhẹ qua trái tim.
Trái tim của Bạch Chính Dương nhanh chóng đập mạnh, nỗ lực giữ vững khí thế của một người thầy, hời hợt “ừm” một tiếng, vừa định chuyển hướng đề tài, đột nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, hỏi: “Vừa rồi rốt cuộc đang nói chuyện với ai đó?”
Tần Tu Kiệt nói: “Em họ anh, nghe không ra hả?”
Bạch Chính Dương ngẩn ra, nhớ lại một phen, hoài nghi bảo: “Thiệt hả?”
Tần Tu Kiệt đáp: “Ai cũng không thể lừa được em cả.”
Bạch Chính Dương đã quen thói dạy dỗ hắn, lập tức nói: “Anh bớt dịu dàng đi.”
Tần Tu Kiệt cười nói: “Được.”
“…” Bạch Chính Dương vội ho một tiếng, “Tới đấu trường.”
Tần Tu Kiệt nói: “Em chờ anh một chút trước nhé.”
Hắn nghĩ em họ nhà mình chắc còn chưa ngủ nên đứng dậy trở lại phòng của Việt Nhiên, thấy đèn ở trong quả nhiên vẫn còn sáng, mà Việt Nhiên dường như đang nói chuyện phiếm với Khương Tiêu, vì vậy hắn bước nhanh đi tới, kéo người từ trong chăn ra.
Việt Nhiên vẻ mặt kinh hoàng, vội vàng ôm lấy chăn: “Anh làm gì đó?”
Tần Tu Kiệt ôm cậu hung hăng xoa nhẹ một phen, lúc này mới trả người về.
Việt Nhiên tạc mao: “Anh điên rồi!”
Tần Tu Kiệt cười híp mắt nói: “Thương em ghê.”
Việt Nhiên vừa định tức giận, đột nhiên ý thức được anh họ nhà mình chưa từng phát điên như vậy, cậu không khỏi hoài nghi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Tu Kiệt nói: “Tìm ra cho em một người anh dâu rồi nè.”
Việt Nhiên nghĩ thầm em đã sớm nhìn ra anh thích Bạch Chính Dương, phát giác có gì đó hơi sai, nhìn hắn một chút, thử dò xét nói: “Mấy anh… thành rồi hả?”
Tần Tu Kiệt cười đáp: “Nếu không thì sao?”
Há, thảo nào.
Việt Nhiên quyết định tha thứ cho hắn, không hề có chút thành ý nào mà nói một tiếng chúc mừng, lấy chăn gói kỹ bản thân, ý bảo hắn mau lăn đi.
Đương nhiên Tần Tu Kiệt cũng không ở lại tiếp nữa, hắn xoa xoa đầu cậu rồi sung sướng trở lại phòng khách.
Khi hắn rời đi, thần trí của Bạch Chính Dương mới chậm rãi quay về, ý thức được bản thân đã thoát ế rồi, ít nhiều gì cũng hơi khẩn trương nên hắn đi ra ngoài rót một ly nước.
Ba thành viên trong gia đình đều đang ngồi trong phòng khách, thấy thế thì đồng loạt nhìn về phía hắn, biết được bọn họ dĩ nhiên đã thành nên nhất thời cảm động, kiểu thái độ đó của hắn đều có thể đuổi người ta chạy mất cho nên con dâu/anh dâu đối với hắn mà nói nhất định là chân ái, không thể nghi ngờ gì nữa.
Bạch Chính Dương co quắp khóe miệng, cầm ly nước trở lại phòng, thấy Tần Tu Kiệt vừa vặn đã về, hai người liền tổ đội vào đấu trường.
Không nhanh không chậm đánh xong ba ván, hắn cảm giác trong lòng nở rộ, trước khi ván thứ tư bắt đầu liền mở điện thoại lên, gửi một tin vào trong nhóm WeChat.
Bạch Chính Dương: Tớ thoát ế rồi.
Nhóm nhỏ này chỉ có ba người Nguyệt Trầm, Mặc Dương và hắn, được lập ra lúc nghi ngờ Thân Hóa Thương Khung là Tinh Diệt để có thể tùy thời tùy chỗ thảo luận, kết quả chẳng dùng được hết một ngày. Hôm đó tiểu Tinh Diệt tự bại lộ vì uống say, từ đó về sau cũng chẳng dùng tới nữa, đây là lần thứ hai.
Tin nhắn vừa được gửi đi, nhóm yên tĩnh trong hai tới ba giây, sau đó hai tin nhắn y chang nhau hiện lên.
Nguyệt Trầm: Há.
Mặc Dương: Há.
Bạch Chính Dương: Mấy cậu không có điều gì khác muốn nói à? Cũng không hỏi xem là ai luôn hả?
Nguyệt Trầm: Y Quan Cầm đúng không, còn có thể là người nào nữa chứ?
Mặc Dương đại khái là ngại phiền phức nên trực tiếp gửi ngữ âm: Lần cậu mang bọn tớ đi leo cây kia thì tớ đã nói cậu ấy đang thả thính cậu rồi, chỉ có một mình cậu là không để vào mắt thôi, còn chơi với cậu ấy mỗi ngày nữa chứ, mấy cậu ở bên nhau này không phải là chuyện sớm hay muộn à?
Bạch Chính Dương: “…”
Mặc Dương còn ngại nói thiếu, nêm tiếp vô: Còn vụ của tiểu Tinh Diệt nữa, sau này tớ cũng đoán rằng bạn tốt của Y Quan Cầm là Liệt Phong, cậu ấy chưa gì đã có thể theo đuổi được tiểu Tinh Diệt rồi đấy. Thế nào, tình anh em kiểu này, đoán đâu trúng đó nghen.
Nguyệt Trầm: Nhưng tốt xấu gì cũng thoát ế rồi, nhớ mời khách đó nha.
Mặc Dương: Ăn buffet hải sản đi, nếu không phát một ít tiền lì xì cũng được.
Bạch Chính Dương căm hờn tắt điện thoại, bắt đầu nghĩ đến khả năng tuyệt giao.
Lúc này cặp đôi bị Mặc Dương thọc một phát… còn đang gọi video.
Khương Tiêu vốn tưởng rằng đêm nay có thể ôm lão bà nhà mình ngủ chung, không nghĩ tới vẫn một mình nằm trong phòng như cũ, nhất thời có chút bất đắc dĩ: “Nhớ em.”
Việt Nhiên cũng không muốn ngủ một mình, ôm lấy điện thoại, “ừm” một tiếng.
Khương Tiêu biết chữ “ừm” này đại biểu cho câu “em cũng nhớ anh”, cười cười, nói: “Ngày mai tới tìm anh nhé.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung, “Nếu mẹ em không cho thì đừng đi đấy.”
Việt Nhiên không giải thích được: “Hửm?”
Khương Tiêu nói: “Sẽ bị đoán được.”
Mẹ vợ của anh thực sự là một nhân vật hung ác, anh không thể khinh thường được.
Việt Nhiên “ưm” một tiếng, ngáp một cái, cảm giác rằng mình đã thức tới cực hạn nên nhân tiện nói một câu ngủ ngon rồi tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau cậu dậy khá sớm, muốn kêu anh họ về nhà lại phát hiện quả nhiên bị ngăn cản, cũng chỉ có thể mượn cớ đi xem phim rạp với anh họ, sau khi ra khỏi cửa thì ném anh họ sang một bên còn mình thì đi sang bên Khương Tiêu.
Nhưng cậu chỉ có thể ra ngoài hôm nay thôi, vì luôn ở ngoài thì sẽ dễ bị nghi lắm.
May thay, cậu chỉ ở nhà đến mùng 18, mà Khương Tiêu cũng sẽ không thật sự đợi đến ngày này, vì thế tối mùng 17 liền giả bộ vừa xuống máy bay mà mò tới trước cửa nhà.
Việt Nhiên rất kinh hỉ, kéo hành lý của anh vào phòng ngủ của mình.
Việt Thế Trung thấy thế thì nheo mắt, tạm thời mặc kệ, đợi cơm nước xong xuôi, trò chuyện một buổi, lúc này mới thảo luận đến vấn đề Khương Tiêu sẽ ngủ ở đâu.
Nhà bọn họ là nhà một tầng, phòng dành cho khách đã soạn sẵn cho Khương Tiêu từ lâu, Tần Tu Kiệt đang ở trong đó, nhưng dọn thêm một phòng nữa cũng không phải là không thể, nếu anh thật sự không ngại phiền phức thì cũng có thể chung một phòng với Tần Tu Kiệt, nói kiểu nào thì hai người cũng là Alpha cả mà.
Khương Tiêu bình tĩnh ngồi đó, bộ dáng chính là ‘mọi người muốn mình ngủ chỗ nào thì mình sẽ ngủ chỗ đó’, hết sức thức thời.
Trong trường hợp đó, Việt Nhiên chớp mắt mấy cái, nói: “Ở một phòng với con chứ ạ.”
Hai đứa còn chưa nhận giấy đâu đấy!
Việt Thế Trung chống lại đôi mắt buồn tẻ của con trai nhà mình, há miệng rồi yên lặng nhìn về phía lão bà, chuyện lớn trong nhà của bọn họ luôn là lão bà làm chủ cả.
Đặng Lăng liếc mắt nhìn con trai rồi lại liếc mắt nhìn Khương Tiêu, bà không hề phản đối.
Việt Nhiên cao hứng, trò chuyện một hồi rồi kéo Khương Tiêu về phòng nghỉ ngơi.
Khương Tiêu vừa tham quan phòng ngủ của Việt Nhiên xong, lúc này cũng không muốn nhìn nữa. Anh ôm người lên giường. Việt Nhiên lại càng hoảng sợ hơn, vội vã đè anh lại, thấp giọng nói: “Đừng…”
Khương Tiêu hôn một chút lên khóe miệng của cậu: “Nhớ em.”
Việt Nhiên có chút khẩn trương: “Đừng làm mà.”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng: “Chỉ muốn hôn nhẹ em thôi.”
Việt Nhiên yên tâm, ôm cổ anh đáp lại.
Kết quả cậu yên tâm quá sớm, Khương Tiêu “ừm” một tiếng chỉ có nghĩa là ‘bây giờ không làm’ mà thôi.
Đợi sau khi rửa mặt xong lên giường nằm một cái, tắt hết đèn, Khương Tiêu liền không nhịn được, bởi vì địa điểm ‘phòng ngủ của Việt Nhiên’ này vô cùng có lực hấp dẫn luôn đấy.
Việt Nhiên ý chí không kiên định mà từ chối một phen rồi cũng nhanh chóng sa vào trong sự ôn nhu của anh.
Hôm sau cậu thức dậy sớm hơn Khương Tiêu.
Tối hôm qua, rèm cửa sổ đóng chưa kín nên nắng sớm xuyên qua khe chiếu vào và chạm tới cổ của Khương Tiêu một cách chính xác. Dưới vầng sáng kia, Việt Nhiên lẳng lặng nhìn mặt của anh, đưa tay sờ một chút.
Tay của cậu lập tức bị đè xuống.
Khương Tiêu mở mắt ra nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên một đường rất ưa nhìn, trong đáy mắt toàn là hình ảnh của người nọ thôi.
“Bảo bối, chào buổi sáng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT