Đương nhiên Chu Kiệt Anh sẽ không đi đâm chọt.

Hắn bên này vừa làm rối tung mọi chuyện lên với Việt Nhiên, bên kia Việt Nhiên ngay lập tức lại bị thầy giáo dạy bảo, phản ứng đầu tiên của mọi người tuyệt đối sẽ là hắn đã làm ra chuyện này.

Bởi vậy hắn không thể không tự kiềm chế lại, nếu bị nghi ngờ xong thì hắn sẽ không thể đứng lên lại được nữa.

Nhưng nếu là người khác làm, vậy hắn liền có rất nhiều biện pháp cây ngay không sợ chết đứng mà rửa sạch oan ức, thuận tiện còn có thể tẩy trắng hình tượng nữa, cớ sao không làm? Cho nên hắn chỉ nhắc nhỡ với bạn cùng phòng một chút, nghĩ ngay trong bọn họ cũng sẽ có người không ưa hành vi của Việt Nhiên rồi lén lút báo cáo với thầy giáo thôi.

Lúc này thấy bọn họ không tiếp lời, hắn liền ngoan ngoãn trở lại giường của mình, không hề gấp chút nào cả.

Bởi vì hắn không cảm thấy chuyện này có thể tạo ra bao nhiêu phiền phức cho Việt Nhiên hết.

Một chiếc túi mà thôi, sự tình bị lòi ra, Việt Nhiên chỉ phải thành khẩn nói một lời xin lỗi, bảo rằng mình quá thích Đặng Lăng nên muốn tự mình thử làm một lần. Một nhà thiết kế nổi tiếng như Đặng Lăng vậy chắc chắn sẽ không so đo với học sinh, thầy giáo nghe xong cũng chỉ có thể dạy bảo vài câu và giảm bớt một chút ấn tượng đối với Việt Nhiên thôi, trừ khi Việt Nhiên cắn chết cũng nói cái túi này là tự cậu thiết kế ra, nếu không một chút bọt nước cũng không phun lên người cậu được.

Há, cũng không thể xem là chẳng thể thu hoạch được gì cả.

Ít nhất hắn có thể nhìn ra được là những người này cũng không quá thích Việt Nhiên.

Chu Kiệt Anh nghĩ trong lòng, mở điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn của trường, nhanh chóng phát hiện ra chuyện bát quái mới của hôm nay —— nghe đâu Việt Nhiên có một người bạn trai cũ —— hắn kinh ngạc nhìn sang.

Mấy người bạn cùng phòng tán gẫu về đề tài quần áo mới xong rồi ai vội việc của người đó hết.

Người phát hiện ra video đầu tiên rốt cuộc đã tức không nhịn nổi, suy nghĩ một chút và vẫn gửi tin nhắn riêng cho nữ thần.

Lúc này người vừa bị bọn họ thảo luận vừa đánh game với Khương Tiêu xong, nghe Nguyệt Trầm bảo game sắp update nên cậu đi kiểm tra thông báo trên trang chính thức của game ngay.

Du hiệp sắp nghênh đón lễ kỷ niệm nên để dự nhiệt cho giải thi đấu đôi, lần chúc mừng này sẽ tốn nhiều công sức vào đấu trường hơn —— mà bọn họ thì muốn mở hết các đấu trường luôn.

Việt Nhiên nói: “Nếu như mỗi khu đều có một tài khoản thì sao?”

Nguyệt Trầm bảo: “Vậy có thể on từng tài khoản kia, nếu cậu có tinh thần và thể lực thì có thể đánh hết toàn bộ chúng đấy.”

Bạch Chính Dương nói: “Trong đấu trường có thể giao dịch không nhỉ?”

Nguyệt Trầm đáp: “Chắc phải được chứ.”

Cho nên trên lý thuyết mà nói, nếu hai tài khoản không dùng cùng một số điện thoại, bọn họ chỉ cần mở hai máy vi tính, tài khoản chính và tài khoản phụ lên một cách riêng biệt, sau đó lại để hai tài khoản tới đấu trường lấy phòng, vậy là có thể chuyển bất kỳ đồ vật nào từ tài khoản phụ tới tài khoản chính rồi.

Bạch Chính Dương nói: “Vụ này chơi rất vui nha, nếu có thể mở luôn như vầy hoài thì tốt rồi.”

Mặc Dương bảo: “Nếu lần này hiệu quả không tồi thì chắc sau này có thể mở lại đấy.”

Việt Nhiên vừa nghe bọn họ tán gẫu vừa tiếp tục lướt xem thông báo.

Hạng mục mở đấu trường lần này tên là ‘Hiệp Chi Thiên Vực’, như là một máy server tạm thời vậy, kết nối tất cả cửa vào đấu trường lại với nhau, khi nhấn vào thì sẽ xếp đến một người chơi khác.

Mà khi người chơi tiến vào Hiệp Chi Thiên Vực, tất cả tích phân đấu trường trước đây cũng sẽ bị tính lại, từ cấp một bắt đầu đánh lên trên, đẳng cấp càng cao sẽ được thưởng càng nhiều hơn nữa.

Thời gian hoạt động là một tháng.

Một tháng sau, Hiệp Chi Thiên Vực sẽ bị đóng, tất cả liền sẽ khôi phục lại như bình thường.

Nguyệt Trầm nói: “Nói trắng ra thì đây chính là một bảng xếp hạng tổng hợp đó.”

Mặc Dương chậc chậc bảo: “Vậy đến lúc đó có thể gặp gỡ được các đại lão của những khu khác rồi.”

Nguyệt Trầm cười nói: “Đúng.”

Mặc dù Liệt Dương Tinh Nguyệt có năm đại thần, nhưng mấy khu khác cũng không phải không có cao thủ, riêng chuyện bồi dưỡng để livestream thôi mà đã không thiếu người rồi.

Bây giờ tất cả cao thủ đều sẽ tập trung trong bảng xếp hạng tổng hợp này, có thể tưởng tượng được trình độ kịch liệt, vì có thể hấp dẫn càng nhiều người báo danh thi đấu nên cũng xem như game đã nhọc lòng rồi.

Đương nhiên, du hiệp phân ra người chơi PVE và PVP.

Người chơi PVE không thích thi đấu, đương nhiên lễ kỉ niệm là để chăm sóc bọn họ mà, bởi vậy cũng tạo ra một loạt hoạt động luôn.

Trong đó có một thứ rất hấp dẫn mắt người, tên là săn giết quái lạ.

Nghe đâu boss lớn trong bối cảnh game đã từng biến sinh linh trên đại lục thành mấy con quái kỳ lạ, cuối cùng bị du hiệp hợp lực phong ấn, bây giờ chỗ phong ấn đã được mở ra, mấy con quái kỳ dị lúc trước chưa bị tiêu diệt chạy hết ra ngoài, người chơi đánh giết được chúng nó có thể nhận lấy một tích phân nhất định, mà tích phân có thể đổi thành trang bị, vật cưỡi, trang phục và vật liệu quý hiếm, trong đó thậm chí còn bao gồm cả vật liệt rơi xuống khi đánh boss thế giới nữa.

Đây chính là một niềm mê hoặc lớn lao.

Mọi người cũng biết rằng đại khái sẽ có vật liệu nhả ra từ boss thế giới cần thiết trong việc luyện ra loài hiếm, nhưng người chơi bình thường nhàn nhã chưa chắc gì đã từng sờ vào boss thế giới được một chút, chứ khỏi nói đến chuyện vật liệu. Nếu bọn họ muốn vật liệu thì cũng chỉ có thể mua với giá cao, nhưng cũng phải có vận khí tốt mới có thể mua được. Bây giờ chỉ cần chịu khó một chút để đánh nhiều quái lạ là có thể đổi được vật liệu, sao mà không làm cho người ta kích động được cơ chứ?

Cho nên thông báo vừa được đăng lên, tất cả người chơi đều gào gào kêu to trên kênh thế giới, hận không thể ngay lập tức update.

“Lần này có thể sẽ hấp dẫn được một phần người chơi cũ trở về rồi đây,” Mặc Dương cười cười, “Haiz, các cậu nói xem lúc đó chúng ta nên tổ đội với nhau hay không nhỉ?”

Tần Tu Kiệt đang làm một người thân biết lắng nghe, nghe vậy thiếu chút nữa phun ra.

Năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt tổ đội, vậy còn để cho người khác chơi nữa à?

Nhưng chỉ vui đùa một chút thì được, nếu muốn xông lên khu cao cấp trong một thời gian ngắn, biện pháp này cũng không hề khả thi, tổ đội năm người thực sự quá tốn thời gian.

Quả nhiên, Mặc Dương vừa nói xong, Nguyệt Trầm đã cười hỏi ngược lại: “Sau đó lại không được xếp đúng người thì phải làm sao bây giờ?”

Đấu trường có cơ chế xứng đôi, chỉ có thể xếp với người chơi có điểm tích phân gần bằng nhau mà thôi.

Nếu không có ai cùng khu vực, vậy cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, nếu bọn họ thật sự tổ đội với nhau, e rằng sẽ bị phạt thẻ ngay cấp ba mất, bởi vậy biện pháp nhanh nhất chính là xếp đơn hoặc xếp đôi.

Hắn nói: “Du hiệp sẽ tuyên truyền cho giải thi đấu đôi trước khi update, lần này chắc sẽ có rất nhiều người đánh đôi đấy.”

Đương nhiên Mặc Dương chỉ đang nói đùa thôi, hắn nghe vậy mà chậc chậc vài tiếng rồi không nghĩ xấu tiếp nữa, ngược lại là Bạch Chính Dương nói: “Vậy chúng ta chỉ có hai đội thôi à?”

Việt Nhiên tò mò: “Các anh đã tìm được người hợp tác thi đấu đôi chưa?”

Ba người Nguyệt Trầm nhất thời cùng nhau lặng im.

Việt Nhiên yên lặng một chút, hỏi: “Các anh cũng không tự chọn riêng luôn à?”

Cái này tự nhiên là có.

Bọn họ đã chơi ba năm, đều có bạn bè mà mình quen thuộc, có thể tìm vài cao thủ đi đường chưa ký kết với phần mềm live. Nhưng nói thật, người gọi là cao thủ đi đường thực ra trình độ cũng chỉ như vậy thôi, lý do cũng là Liệt Dương Tinh Nguyệt quá phồn vinh, vầng sáng đều bị bọn họ chiếm mất cả rồi, làm cho sau này có rất nhiều cao thủ đều đổi server hết luôn, những cao thủ mới cũng không chọn server cũ nữa, căn bản chẳng ai chơi với bọn họ cả.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, game đã tạo ra Hiệp Chi Thiên Vực, bọn họ hoàn toàn có thể nhân cơ hội này đi tìm một người hợp tác với kỹ thuật không tồi rồi!

Mặc Dương lập tức quyết định đánh đơn và sẽ tìm cao thủ trong lúc xếp đơn, Nguyệt Trầm cũng nghĩ như vậy. Bạch Chính Dương vừa muốn phụ họa lại đột nhiên nhớ tới con cầm thú nào đó mà hắn đã giảng dạy gần đây, cảm thấy rất có đạo lý, liền dự định bóp mũi lại thử đánh đôi với cầm thú trước vậy.

Tất nhiên Khương Tiêu và Việt Nhiên thì không cần phải nói rồi, cũng chẳng có ai hỏi gì bọn họ hết, nghĩ cũng biết chắc rằng cặp chồng chồng này sẽ đánh đôi thôi.

Việt Nhiên chơi với bọn họ đến lúc đèn tắt, mang theo tâm tình kích động đi ngủ, hôm sau theo thường lệ mang túi xách của mình đi học.

Người hâm mộ của Đặng Lăng kia thực sự nhịn không được nữa, thăm dò hỏi: “Nghe nói chiếc túi này là tự cậu làm ra hả?”

Việt Nhiên đáp: “Ừm.”

Người kia giả vờ khen tặng: “Cậu lợi hại ghê nha!”

Việt Nhiên bị tâng bốc đến mức rất vui vẻ, khiêm tốn nói: “Tôi chỉ tùy tiện làm ra vì có linh cảm mà thôi.”

Người kia lập tức nắm lấy điểm mấu chốt: “Có linh cảm? Cho nên đây là cậu tự mình thiết kế, không có tham khảo gì hết đó hả?”

Việt Nhiên đáp: “Ừm.”

Chu Kiệt Anh ngồi ở gần đó, nghe vậy thì đột nhiên nhìn về phía cậu, quả thực cảm thấy mình nghe lầm rồi.

Biểu tình của người bạn cùng phòng kia hơi thay đổi một chút, trong lòng đang dời sông lấp biển.

Hắn vốn định nhắc nhở Việt Nhiên đừng copy tác phẩm của người khác một cách phong lông thôi, kết quả lại nhận được đáp án này, lúc này hắn cũng không khách khí nữa, kinh ngạc bảo: “Phải không đó? Tôi xem show thời trang của Đặng Lăng thì phát hiện có một chiếc túi rất giống như cái này của cậu đấy, còn tưởng rằng cậu đã tham khảo cái kia mới làm ra được chứ.”

Việt Nhiên rất thản nhiên: “Đó là tôi bán cho bà ấy mà.”

Lời này trong nháy mắt dọa chết bốn phía, người xung quanh cùng lúc nhìn về phía cậu.

Bạn cùng phòng kia nghĩ đến gia cảnh của Việt Nhiên tựa hồ không tồi thiệt, không chừng thật sự có quen biết Đặng Lăng, liền có chút cẩn thận về mặt thái độ ngay. Lâm Khiêm thì lại không lo lắng nhiều như thế, càng không hề nghi ngờ gì về cậu, kinh ngạc nói: “Trâu bò vậy, cậu cũng bán ra tác phẩm rồi à? Bán bao nhiêu tiền?”

Việt Nhiên đáp: “Năm trăm.”

Lâm Khiêm: “…”

Mọi người: “…”

Năm trăm, phí vật liệu cũng chẳng có đủ đâu!

Dưới tầm mắt của bọn họ, Việt Nhiên ngồi yên lặng.

Cậu không hề nói láo, thật sự chỉ bán có năm trăm thôi, lúc đó sau khi làm xong ở nhà bà nội, mẹ cậu ở bên cạnh cung cấp một chút ý kiến, sau đó nói muốn lấy đến show thời trang, mấy ngày sau còn bắt cậu ký hợp đồng, cậu không nhìn kỹ, ký xong liền đi chơi.

Bạn cùng phòng kia há miệng rồi lại há miệng, thực sự không biết nên bắt đầu phun từ đâu nữa.

Một là nhân phẩm của nữ thần nhà hắn từ trước đến giờ cũng không tồi, khẳng định không thể chơi người mới như thế, hai là phần lớn các tác phẩm trong show thời trang của nữ thần đều là của chính bà hết, dù có nhà thiết kế khác tham dự thì bà cũng sẽ để bọn họ cùng lên hưởng ánh hào quang sau khi kết thúc, không đến cũng sẽ đề cập một câu. Hôm qua hắn xem từ đầu tới đuôi, căn bản không có cái bóng nào của Việt Nhiên cả.

Hắn theo bản năng muốn phản bác, nhưng lúc này thầy giáo đã bước vào phòng học, hắn không thể làm gì khác hơn là đè cơn tức trong bụng xuống.

Lâm Khiêm cũng chậm rãi hoàn hồn từ trong khiếp sợ, dùng di động tìm chiếc túi giới hạn kia và đưa cho Việt Nhiên xem. Người nọ liếc mắt nhìn giá tiền trên đó, nhất thời trừng mắt, kêu Lâm Khiêm gửi ảnh cho cậu rồi chuyển phát cho mẹ mình.

Việt Nhiên: Tại sao chỉ cho con có năm trăm vậy?!

Hình như Đặng Lăng đang bận, qua một lát mới trả lời: Lúc đó cho con ký hợp đồng bộ con không thấy à?

Việt Nhiên: Không có!

Đặng Lăng: Ừm, dạy cho con bài học thứ nhất nhé. Sau này nhớ xem kĩ hợp đồng, tránh để bản thân bị bẫy mà cũng không biết nữa.

Việt Nhiên: [phẫn nộ]

Đặng Lăng: Đó là hợp đồng chia phần mà mẹ đã đặc biệt chuẩn bị cho con, con sẽ nhận được một nửa khoản thu của chiếc túi này.

Việt Nhiên chớp mắt mấy cái, đơn giản tính thử khoản thu, phát hiện kiếm được không ít tiền lời. Cậu cao hứng đóng điện thoại lại, chia sẻ tin tức tốt này với Lâm Khiêm, biểu thị rằng sẽ tìm thời gian mời hắn ăn một bữa tiệc lớn.

Lâm Khiêm che ngực.

Đây là vấn đề tiền bạc à?

Một sinh viên năm nhất không chỉ có tác phẩm mà tác phẩm còn được mang đến show thời trang và được bán ra tiền một cách thành công nữa, khái niệm này có nghĩa là gì? Người với lý lịch này chỉ cần nhảy ra thì sẽ bị người người cướp điên đó. Há, đúng rồi, Đặng Lăng là mẹ của cậu, cậu căn bản chẳng lo gì về vấn đề công việc cả… Lâm Khiêm cố gắng khống chế bàn tay của mình lại mới nhịn được nỗi kích động muốn vồ tới ôm đùi lớn.

Đây là lớp buổi sáng thứ hai, học xong liền đến buổi trưa.

Việt Nhiên theo thường lệ chạy đi ăn cơm với Khương Tiêu rồi cũng như thường lệ qua hết một ngày. Nhưng mấy người bạn học của cậu không biết là bị chuyện năm trăm kia chấn động rồi hay vì lý do khác mà cũng không hỏi lại chuyện chiếc túi với cậu nữa, vì thế cậu thanh tịnh qua được hai ngày, rốt cuộc chờ đến lúc game update.

Nhưng hôm nay cậu có lớp cả ngày, không có thời gian chơi, chỉ có thể chờ đến tối.

Nhưng buổi tối cũng không thể chơi ngay lập tức được, bởi vì tối hôm qua Chử Nguyên đã chào hỏi và bảo rằng hôm nay lại muốn tới tìm cậu.

Cậu không hề tình nguyện, vốn định nói bận nhưng lại bị thuyết phục khi Khương Tiêu bảo muốn ‘giải quyết một lần’ luôn, cậu cũng miễn cưỡng đồng ý, sau khi tan lớp liền kéo Khương Tiêu đến phòng ăn thứ nhất.

Chử Nguyên còn đang chờ cậu ở chỗ lúc trước, thấy cậu đến đây với một Alpha dáng dấp bảnh trai khác, lập tức nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của bọn họ, hận không thể chặt cái tay kia xuống, không vui nói: “Anh ta là ai?”

Việt Nhiên cảm thấy khó chịu vì ngữ khí của hắn, nói: “Bạn trai tôi.”

Chử Nguyên: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play