" Mẹ ơi, mẹ..."

Trong bóng tối có tiếng khóc thút thít thương tâm của một đứa trẻ. Nó liên tục gọi mẹ trong đau đớn.

Trần Thiên Kiều không biết nơi này là đầu. Thật tối và đáng sợ. Cô mơ hồ nhìn thấy một vóc dáng nhỏ bé, nhỏ đến mức có thể nằm trong lòng bàn tay.

Nghe tiếng gọi, Trần Thiên Kiều vô thức hỏi

" Con là ai? Tại sao gọi ta là mẹ?"

Đứa bé vẫn khóc, nó nghẹn ngào

" Mẹ là mẹ của con. Nhưng con không...thể bên...cạnh mẹ. Vĩnh... biệt"

Nói xong, đứa trẻ ngừng khóc. Thân ảnh càng lúc càng mờ sau đó như một làn khói trắng tan biến trong bóng tối.

Trần Thiên Kiều hoảng hốt, một nỗi đau vô hình bóp nát trái tim thiếu nữ.

Chuyện gì đang diễn ra?

" Khôngggg...."

Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Nhất thời tâm tình hỗn độn, nhịp thở đứt quãng. Nỗi đau đớn đó vẫn âm ỉ trong lòng cô.

" Tỉnh rồi..." Hàn Văn lạnh nhạt nhìn cô. Trong đôi mắt lóe lên ánh sáng ảm đạm.

Ngồi thẫn thờ một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng phần nào bình tĩnh. Ngó nghiêng xung quanh lại phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Trần Thiên Kiều đặt tầm nhìn lên nam nhân ngồi ở phía xa. Ánh nắng ngoài cửa sổ bao trùm lên người nam nhân tựa như hào quang của một vị thần tối thượng.

Cô hít một ngụm khí lạnh, tâm can vô thức vì người nam nhân này mà co thắt " Tại sao tôi ở đây. Tôi đã ngủ bao lâu rồi " Cô hỏi anh.

Hàn Văn trả lời:" 4 ngày rồi " Sau đó chỉ chăm chú nhìn cô không nói lí do tại sao cô ở bệnh viện.

Bất quá, cô vô tình thấy được sự cứng nhắc trên khuôn mặt đẹp đến nghịch thiên của hắn, kể cả bàn tay khẽ run kia.

Trần Thiên Kiều cố gắng nhớ lại. Đêm đó cô bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại. Trước khi bất tỉnh cô còn nhớ hạ thân mình bị chảy máu.

Chảy máu sao?

Lại nhớ trước đó cô có vài dấu hiệu bất thường. Hay nôn mửa, đau đầu cơ thể đau nhức, mệt mỏi.

Chẳng lẽ... Không thể nào.

Trần Thiên Kiều sắc lạnh nhìn anh, đôi con ngươi lạnh lẽo đáng sợ " Tôi hỏi anh. Có phải tôi có thai hay không? "

Cô ấy biết sao?

Hàn Văn nhắm chặt hai mất gật đầu.

" Sảy rồi " Trần Thiên Kiều nở nụ cười lạnh

Một lần nữa anh gật đầu. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa đôi tay thon gầy muốn vén lọn tóc mai bên má. Nhưng cô đã tránh đi.

Trần Thiên Kiều cười ra tiếng. Không biết là vui vẻ hay là đau quá chỉ biết bật cười.

" Vậy cũng tốt. Nếu như không nhờ anh tự mình hại chết đứa bé này, tôi cũng sẽ phá nó. Anh không xứng đáng được làm cha, cả đời này anh cũng đừng hòng tôi sinh con cho anh. Anh là đồ súc sinh, cầm thú. Đồ giết người." Trần Thiên Kiều quát lớn.

Hàn Văn vì câu nói của cô mà hai tay nắm chặt. Phòng bệnh như bị giảm nhiệt độ. Cơ thể nam nhân tràn đầy lạnh lẽo dường như chỉ cần cô nói thêm một câu nữa ngay lập tức sẽ bị anh giết chết.

Trần Thiên Kiều bị đả kích mặc kệ nỗi sợ hãi đang ràng buộc chính mình. Cô cất giọng châm chọc " A...Hàn thiếu gia...anh tức giận sao? Cũng đúng thôi chỉ mới giết con mình mà còn chưa giết chết tôi thì sao mà vui vẻ được. Hay là ngay tại đây anh bóp chết tôi luôn đi. " Trần Thiên Kiều cười lạnh, ánh mắt giễu cợt chưa từng rời khỏi nam nhân trước mặt.

" Im miệng " Sắc mặt Hàn Văn tối sầm. Nấm đấm siết chặt dường như đang cố gắng kìm nén con quái vật sắp thoát khỏi cơ thể anh.

Cô có thể đừng nói nữa được không? Anh thực sự không muốn tổn thương cô. Từ đầu đến cuối anh không hề muốn, anh yêu cô. Yêu đến điên cuồng. Nếu như không có cô ở bên cạnh anh nhất định sẽ chết.

Nhất định sẽ chết.

Trần Thiên Kiều không mảy may quan tâm tâm trạng của anh, tiếp tục đả thương anh đến máu chảy đầy mình " Anh bảo tôi im miệng thì tôi phải im sao? Đêm đó tôi van xin anh dừng lại nhưng anh có nghe không? Không! Anh không nghe tôi nói. Anh cưỡng bức tôi hết lần này đến lần khác. Anh...anh hại chết con mình. Loại người như anh đến cầm thú cũng không bằng. Ha, người độc ác như anh sống đến tận bây giờ đúng là kì tích."

"Bốp" Âm thanh chói tai lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh.

Hàn Văn không do dự tát lên mặt cô. Làn da trắng nõn in một mảng đỏ bừng. Anh trợn trừng mắt dường như không tin hành động vừa nãy của mình. Chỉ biết đứng đờ người ra đó.

Hắn không hiểu mình đang làm gì? Hắn giống như một kẻ điên. Hắn nỡ đánh người con gái hắn yêu như sinh mệnh.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên gương mặt anh. Người đàn ông này quá mức bình tĩnh vậy mà bây giờ trước mặt cô lại trở nên hoảng hốt và tự trách như thế.

Bất quá, mọi chuyện cũng đã muộn rồi. Cho dù hắn có tự trách, cho dù hắn có thay đổi thì thế cuộc cũng chẳng xoay vòng được nữa.

Hàn Văn cơ thể như hóa đá. Đứng đó hồi lâu cuối cùng lửng thửng đi ra ngoài.

Vẻ mặt đầy châm chọc của cô gái thu liễm lại. Cô ngồi thừ trên giường bệnh. Đôi mắt đẹp như ngọc bỗng nhiên ướt át. Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Cô cố gắng mường tượng lại khoảng thời gian qua. Khoảng thời gian đen tối như địa ngục.

Hôn nhân ép buộc không tình yêu. Vì tiền bạc và quyền thế của gia đình mà dứt bỏ người yêu thương. Ngày kết hôn tuy có long trọng đấy, có hào nhoáng đấy nhưng vậy có ít gì. Người ngoài lúc nào cũng suýt xoa vì cô lấy được CEO của Hàn thị. Người ngoài ghen tị vì một cô gái xuất thân trong giới giải trí được gả vào hào môn, ăn sung mặc sướng. Làm Hàn phu nhân có người bưng nước rót. Thế nhưng ai hiểu được cuộc hôn nhân này chỉ là một cái vỏ đẹp đẽ che mắt thiên hạ.

Sự trong trắng của một cô gái không thể đường đường chính chính trao cho một người đàn ông mà bị cưỡng bức mạnh bạo. Người chồng trên giấy tờ của cô sau khi ngủ với cô vài đêm liền dẫn phụ nữ về nhà làm chuyện đồi bại.

Người chồng của cô tự mình làm vợ của anh ta xảy thai vì hành động cầm thú của mình.

Ai nói cho cô biết, cô còn phải chịu đựng tên ác ma này bao lâu nữa?

Con của cô tuy nó chưa nằm trong bụng cô bao nhiêu thời gian, tình cảm còn chưa sâu đậm. Tuy nhiên, theo bản năng của một người mẹ, cô vẫn thấy thương tâm nhường nào.

Nước mắt dần khô, in lần trên làn da nhợt nhạt. Trần Thiên Kiều khẽ lau nước mắt, rời khỏi giường bệnh mở cửa phòng đi mất.

#Còn_tiếp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play