Nhưng cô chưa nói xong thì Ôn Nam đã dùng môi hắn chặn lên môi cô rồi.
Nụ hôn của hắn bá đạo mà vội vàng, thất thường giống như tính tình của trẻ con vậy. Dường như ngoài phương pháp này ra thì không còn khác để khiến cô im lặng và khuất phục nữa.
Thực ra đó chính là có tật giật mình.
Hắn ghét Diệp Tiểu Ý cứ hễ nổi cáu là lại nói rời xa hắn!
Ghét vô cùng!
Rời xa hắn cùng ai chứ? Cùng cái tên lỗ mãng Quý Bạc Như kia sao?
Diệp Tiểu Ý khóc nức nở, liên tục đấm hắn, cấu hắn. Không những chẳng có chút hiệu quả nào mà còn khiến hắn nổi giận!
“Anh nói cho em biết Diệp Tiểu Ý, anh muốn em, muốn tim của em, muốn toàn bộ những thứ thuộc về em! Anh không cho phép em nhắc đến từ chia tay thêm nữa! Em đừng quên, mẹ em vẫn còn trong tay anh!”
“Anh chỉ biết uy hiếp em thôi, anh còn là đàn ông không?”
“Hừ, anh có phải là đàn ông hay không? Em thử là biết!”
Ôn Nam đem cô đặt lên giường, xé nát quần áo của cô rồi thô bạo tiến vào!
Vì đứa bé Diệp Tiểu Ý phải cầu xin hắn. Cô sợ, rất sợ sự kịch liệt của hắn sẽ làm đứa bé bị thương.
“Ôn Nam, cầu xin anh, cầu xin anh, đừng làm con bị thương…” Diệp Tiểu Ý khóc tới mức khàn cả giọng.
Lúc này Ôn Nam mới từ trong cơn phẫn nộ tỉnh táo lại, cô khóc như đứt từng khúc ruột, lòng hắn sao có thể dễ chịu được chứ?
Ôn Nam từ từ buông Diệp Tiểu Ý ra. Hắn nằm sấp trên người cô, hôn lên nước mắt của cô một cách đầy ân hận rồi vỗ về nói: “Xin lỗi…anh xin lỗi. Nhưng em đừng rời xa anh, đời này anh sợ nhất chính là em không ở bên anh nữa.”
“Nhưng em nên làm gì bây giờ? Ôn Nam, con của chúng ta phải làm sao…” Diệp Tiểu Ý nói với giọng cầu xin: “Anh đừng kết hôn với cô ấy có được không? Ôn Nam, anh còn yêu em đúng không?”
Ôn Nam nhìn Diệp Tiểu Ý với ánh mắt đầy phức tạp, hắn không thể bật ra câu trả lời vẫn luôn nằm trong cổ họng.
“Nam, cầu xin anh, đừng kết hôn với cô ấy…” Diệp Tiểu Ý giọng khàn khàn.
Ôn Nam rất đau lòng, rất đau, đau tới mức gần như nghẹt thở. Hắn hôn lên môi Diệp Tiểu Ý: “Tôi đồng ý với em, không kết hôn với cô ấy nữa! Nhưng em không được phép rời xa tôi!”
“Thật sao?” Hai mắt Diệp Tiểu Ý ngấn lệ mông lung hỏi.
“Thật.” Ôn Nam nói.
Diệp Tiểu Ý xúc động ôm bả vai hắn, nghẹn ngào nói: “A Nam, em không thể không có anh…”
“Tôi biết.” Ôn Nam vỗ lưng cô nói.
Sau khi dỗ Diệp Tiểu Ý ngủ, Ôn Nam vẫn ngồi bên mép giường. Hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Ý vẫn đang nức nở trong mơ thì tim đau như bị dao cứa vậy.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Hắn liếc mắt nhìn màn hình rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đi lên sân thượng hắn mới nhận điện thoại.
“Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?” Ôn Nam nói.
Bà Ôn cười lạnh lùng: “Con còn mong ta ngủ sao? Tại sao con bỏ Ciline ở lại một mình trong buổi đấu giá rồi dẫn con tiện nhân kia đi?”
“Mẹ, cô ấy không khỏe.”
“Đã chết chưa? Con có biết Ciline đã tổn thương biết bao nhiêu không? Ôn Nam, mẹ cảnh cáo con, cố gắng dỗ dành Ciline! Nó mới là vợ tương lai của con!”
Ôn Nam siết chặt nắm đấm, do dự nói: “Mẹ, con không yêu cô ấy, không muốn kết hôn với cô ấy. Ngày mai con sẽ nói cho cô ấy biết con muốn hủy bỏ hôn ước.”
“Hủy bỏ hôn ước?” Bà Ôn gào lên: “Vậy Ôn Thị phải làm sao? Nếu nhà họ Quý rút vốn thì Ôn Thị chẳng còn gì hết! Con muốn hủy hoại toàn bộ tâm huyết của cha con sao?”
“Mẹ, con không quan tâm nữa, con tin rằng ba ở nơi chín suối cũng không quan tâm…” Ôn Nam nghẹn ngào nói: “Năm năm rồi, mẹ, chúng ta quên quá khứ đi.”
Bà Ôn trầm mặc một hồi rồi lạnh lùng nói: “Có phải con đã hạ quyết tâm rồi không?”
Ôn Nam nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: “Mẹ, con không muốn đánh mất cô ấy thêm nữa. Cô ấy là cuộc sống, là sự nhiệt thành duy nhất của con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT