Diệp Tiểu Ý rất là ngượng ngùng: “Bởi vì… bởi vì…”

Vẫn là Quý Bạc Như giải vây: “Ôn tổng nổi tiếng như vậy, tiểu Ý biết cũng đâu có gì lạ. Tư Lâm, được rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta đừng nói chuyện cũ vội!”

Quý Tư Lâm bĩu môi: “Vậy chúng ta ngồi vào chỗ đi!”

Bây giờ, Diệp Tiểu Ý muốn đi cũng không đi được.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đến ghế ngồi cũng được sắp xếp cũng chỗ.

Ngồi vào chỗ xong, Quý Bạc Như hỏi Diệp Tiểu Ý: “Tiểu Ý, nếu em không muốn ở lại đây, anh dẫn em đi.”

Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Thôi vậy, dù sao cũng không tránh được.”

Buổi đấu giá tiến hành được một nửa rồi nhưng Diệp Tiểu Ý vẫn cảm thấy bất an, cô cố gắng không nhìn sang chỗ Ôn Nam và Quý Tư Lâm... Nhưng lại không thể khống chế được ánh mắt mình.

Mấy lần cô bắt gặp ánh mắt của Ôn Nam, cô mong muốn nhìn thấy chút chột dạ, nhưng ánh mắt của Ôn Nam lại bình tĩnh như mặt hồ, đến một gợn sóng cũng không có.

Quý Tư Lâm và hắn rất thân mật… Hắn cũng rất săn sóc Quý Tư Lâm, ngay cả bánh ga-tô dính trên miệng Quý Tư Lâm cũng là hắn đích thân hắn lau, cuối cùng còn không quên cưng chiều nói một câu: “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với em đâu…”

Lời nói thật quen thuộc.

Trước đây, sự cưng chiều này từng thuộc về một mình Diệp Tiểu Ý.

Diệp Tiểu Ý đã không nhìn nổi nữa, tìm cớ rời đi.

Diệp Tiểu Ý vội vã vào toilet.

Lúc này trong toilet không có ai, cuối cùng thì cô vẫn không kìm được mà bụm miệng.

Cô tưởng rằng bọn họ có thể trở lại như trước kia, nhưng không ngờ, hắn đã có vị hôn thê!

Cô là cái gì chứ?

Cô như vậy chẳng phỉa chỉ là tình nhân thôi sao!

Diệp Tiểu Ý vuốt nhè nhẹ bụng dưới, nghẹn ngào hỏi: “Cục cưng, mẹ nên làm gì bây giờ? Con nên làm sao đây...”

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, là tiếng bước đi của giày da.

Diệp Tiểu Ý cuống quít đứng dậy, định đóng cửa thì một bàn tay đã giữ cửa lại, khuôn mặt lạnh như băng của Ôn Nam thình lình hiện ra trước mắt.

Cô sao khỏe được bằng Ôn Nam?

Diệp Tiểu Ý lui về phía sau một bước, Ôn Nam đóng ‘rầm’ cửa lại rồi khóa trái, bước tới gần cô.

“Diệp Tiểu Ý, em càng ngày càng to gan nhỉ, dám ra ngoài cùng Quý Bạc Như!”

“Chẳng phải anh cũng nói dối là ở công ty tăng ca sao?!” Diệp Tiểu Ý khóc lóc nói: “Ôn Nam anh mới là tên lừa gạt! Tôi phải rời khỏi tên khốn nạn nhà anh!”

“Em nằm mơ đi!” Sâu trong mắt Ôn Nam đều là lửa giận, đột nhiên, hắn ôm Diệp Tiểu Ý rời đi.

Diệp Tiểu Ý ra sức giãy dụa, nhưng không có tác dụng.

Trợ lý đã chờ ở bên ngoài, Ôn Nam ôm người đi đến hầm đậu xe, hắn đặt Diệp Tiểu Ý vào sau xe, dặn trợ lý: “Nói với Quý tiểu thư, công ty có việc, tôi về trước, cô ấy thích gì thì cứ mua, tôi trả!”

“Vâng, thưa giám đốc.”

Trợ lý đóng cửa xe.

Ôn Nam lạnh lùng ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi!”

Nửa giờ sau, hai người trở lại biệt thự.

Ôn Nam ôm thẳng Diệp Tiểu Ý lên lầu, ném cô lên giường, Diệp Tiểu Ý vừa bò dậy liền đánh hắn, cắn hắn, cắn đến nỗi cổ hắn chảy cả máu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nói: “Đời này em chỉ có thể là phụ nữ của tôi! Nếu tôi chết, em cũng phải làm ma theo tôi!”

“Hu hu hu hu… khốn nạn! Tôi hận anh! Tôi phải rời khỏi anh!” Diệp Tiểu Ý giơ tay lên tát một bạt tai, Ôn Nam vẫn không có phản ứng, chỉ khóc.

“Rời khỏi tôi?!” Ôn Nam tức giận nắm lấy bả vai cô, uy hiếp nói: “Diệp Tiểu Ý, em nằm mơ đi! Nếu em dám rời khỏi biệt thự này một bước, tôi sẽ giết em! Dù em có chết cũng phải làm ma của Ôn Nam tôi đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play