Buổi tối, Trình Âm tắm rửa xong đi ra đúng lúc gặp Trình Thanh về nhà.
Anh ra ngoài chơi với bạn bè có uống rượu nên mặt mũi hơi ửng đỏ. Trình Âm xoa tóc, đến trước mặt Trình Thanh nhìn chằm chằm anh. Trình Thanh vòng qua cô đi đến phòng khách lấy nước uống.
Trình Âm đi theo rồi nhìn anh chằm chằm
"Em nhìn cái gì mà nhìn" Trình Thanh sờ mặt, "Trên mặt anh có gì à?"
Trình Âm nói: "Anh, năm nay anh hai mươi ba tuổi đúng không?"
Trình Thanh: "Đúng vậy."
Trình Âm lại hỏi: "Được sinh ra trong bệnh viện công lập đúng không?"
Trình Thanh: "Có chuyện gì?"
"Không có gì." Trình Âm tự nói với mình, "Em đang nghi ngờ lúc anh sinh ra có phải bị ôm nhầm không."
Trình Thanh: "..."
Trình Âm không nói nữa, xoay người đi về phòng.
Lúc về nhà cô thấy mình và Trình Thanh không giống nhau mấy, ngược lại cái tên Trần Nhiên kia lại giống như anh em ruột với cô. Chẳng lẽ thật sự bị ôm nhầm à.
Trình Thanh theo tới tận cửa phòng cầm lấy tay Trình Âm.
"A Âm, em lại đang đùa cái gì đấy"
Thấy Trình Âm không để ý anh lại hỏi thêm: "Ngày mai anh đi họp phụ huynh cho em, nếu mà nghe được giáo viên nói gì không tốt."
Anh cười một cách dịu dàng, "Sau này anh chính là con một."
"Anh!" Trình Âm tránh khỏi tay anh, tức giận nói, "Cái đồ độc ác! Anh muốn độc chiếm gia sản à!"
-
Buổi sáng ngày hôm sau, suốt ba tiết học Trình Âm đều sống trong lo lắng đề phòng.
Trong giờ học Trình Thanh nhắn tin cho cô là đang trên đường đến trường đúng lúc Trương Dược Hải cũng không có tiết, mà Trình Thanh còn đặc biệt gọi điện nói hỏi trước rồi.
Quả nhiên, vừa mới vào tiết thứ tư, Trình Âm liền nhìn thấy Trình Thanh đi ngang qua lớp học về hướng khu văn phòng.
Vào giữa hè của tháng tám, trời vừa khô nóng lại nhiều mây. Bầu trời tối đen lại có cảm giác như gió và mưa sắp tới.
Giáo viên tiếng Anh đang luyện kỹ năng nghe mà trong lòng Trình Âm có chuyện nên khó mà nhập tâm được.
Nhưng bạn cùng bàn của cô đã ngủ rất ngon lành rồi.
Càng tới cuối giờ, Trình Âm lại càng lo lắng hơn.
Năm nay ba Trình và mẹ Trình chuyển công tác nên không ở nhà, việc chăm sóc Trình Âm rơi trên người Trình Thanh đang học nghiên cứu sinh.
Đương nhiên, tiền tiêu vặt của Trình Âm cũng do Trình Thanh đưa, cứ đến hạn anh ta lại đưa cho Trình Âm.
Cho nên nói đúng ra là bây giờ Trình Thanh đang khống chế mạch máu kinh tế của Trình Âm.
Trình Âm lo sợ bất an suốt cả buổi học, vừa ngồi chỉnh sửa điểm trên bài thi rồi lại thở ngắn than dài. Giáo viên tiếng Anh không chịu được nữa, đen mặt hét lên: "Trình Âm!"
Trình Âm theo bản năng đứng lên, sợ hãi nhìn giáo viên tiếng Anh.
Trên bảng viết "also unclear is why microsoft has go alone."
Giáo viên tiếng Anh hỏi: "Em trả lời xem, tai sao động từ vị ngữ trong câu này lại đứng trước chủ ngữ."
Trình Âm há hốc miệng nhìn lên bảng, vẻ mặt ngây ngốc.
Cái này có nghĩa là gì?
Giáo viên tiếng Anh biết cô không trả lời được, những lời lạnh lùng không kiềm được ra.
"Đã cuối cấp rồi còn không biết phải làm cái gì, tôi nghĩ chắc tháng chín năm sau em vẫn muốn gặp tôi đúng không?"
"Không không không." Trình Âm vội nói, "Cô ơi em không muốn nhìn thấy cô."
"......"
Sau một hồi im lặng, cả lớp học vang lên tiếng cười.
Trình Âm mới ý thức được mình nói cái gì, nói thêm một câu: "Không phải không phải, cô ơi em không có ý kia, em thích chứ ạ."
Giáo viên tiếng Anh hoàn toàn không có cách nào với cô.
Cô gái Trình Âm này, nói như thế nào nhỉ, khuôn mặt đẹp, tính cách ngoan ngoãn, miệng lại rất ngọt, lần nào nhìn thấy cô cũng tủm tỉm cười khen cô đẹp mỗi tội không chú ý học tập.
Giáo viên tiếng Anh thở dài, "Ngồi xuống đi."
Lúc Trình Âm ngồi xuống đã thấy Trần Nhiên tỉnh từ lúc nào đang nhìn chằm chằm cô.
"Chỉ kém một chút so với ủy viên học tập mà không trả lời được".
Vừa rồi bị cô giáo mắng Trình Âm còn không đỏ mặt mà lúc này bị Trần Nhiên nói làm cho đỏ cả mặt.
"Tôi vừa rồi có chuyện cần nghĩ nên không biết cô giáo nói gì."
Lúc này, Trình Âm nhìn qua cửa sổ thấy Trình Thanh đang đi từ văn phòng Trương Dược Hải ra.
Mặc dù bên ngoài vẫn mưa nhưng cô có thể cảm giác được cơn giận trên người Trình Thanh.
Xong rồi xong rồi.
Tim Trình Âm tăng tốc đột ngột, quay đầu thấy Trần Nhiên đang híp mắt nhìn mình, tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Hai người đàn ông này sao lại làm cho chức năng tim của cô đập liên tục.
Thấy Trình Âm không nói gì, mặt lại đỏ bừng, Trần Nhiên nổi hứng thú nói: "Nói nghe xem nào, không chừng tôi có thể giúp được."
Trình Âm cảm giác như mình gặp được cứu tinh.
Trình Thanh hai mươi ba tuổi, Trần Nhiên cũng hai mươi ba tuổi.
Trình Thanh là học trò giỏi vừa nhẹ nhàng lại lễ độ, mà Trần Nhiên thì nhìn không giống học trò ngoan lắm. Từ xưa đến nay, những học sinh giỏi không đấu được với học sinh hư.
Cô im lặng rồi hạ giọng nói: "Bạn học, nếu chúng ta đã ngồi cùng bàn thì anh có thể giúp tôi không?"
Trần Nhiên nghiêng đầu, giọng nói rất nhẹ nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
"Giúp thế nào!!!"
Đúng lúc này chuông vang lên.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng, các học sinh trong lớp đều đã đói bụng, một đám như sói đói chạy về phía nhà ăn.
Trong hoàn cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy, Trần Nhiên cứ yên lặng nhìn Trình Âm, ung dung mà nói: "Không thể đánh nhau, hai chân của tôi bị chấn thương mới hồi phục không lâu."
"Không đánh nhau không đánh nhau."
Nửa sau của bài thi là trong kỳ thì cuối kỳ I Trình Âm phát huy năng lực để viết nên cô không nhớ mình đã viết cái gì.
"Lát nữa sẽ có người gây rắc rối cho tôi, anh có thể lấy lý do gọi tôi nếu anh ta không cho tôi đi, anh cố gắng lôi tôi đi được không?"
Lời vừa nói xong, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa sau lớp học.
"Trình Âm, em ra đây một chút."
Trình Âm rùng cả mình, nơm nớp lo sợ đứng lên đi ra ngoài.
"Xong rồi xong rồi."
Cô gửi một ánh mắt cho Trần Nhiên, Trần Nhiên vẫn ngồi yên không có ý định hành động.
Được rồi, cô sao có thể tin tưởng một người 5 năm còn chưa thi đỗ đại học mà có thể che đậy giúp cô chứ.
Đi ra tới cửa, Trình Âm nịnh nọt cười: "Anh, bên ngoài đang mưa, anh có bị gặp mưa không về cẩn thận cảm lạnh."
Trình Thanh nhấp môi, kìm nén cơn tức giận đi ra góc hành lang.
"Em ra đây với anh."
Trình Âm cúi đầu, đi theo Trình Thanh đến góc không có người.
"Được lắm Trình Âm, được 366 điểm con số may mắn à."
Trình Âm khẽ nói nhỏ: "Là 376."
Một câu của Trình Âm hoàn toàn đốt cháy lửa giận của Trình Thanh.
"Em còn thấy tự hào đúng không, không đọc được sách không có tế bào nghệ thuật, luyện đấu kiếm ba ngày, đánh cá phơi lưới hai ngày, em làm được gì ngoại trừ ăn nhậu chơi bời, hễ mà em bỏ chút tâm tư vào trong học tập thì dùng đầu ngón chân mà tính cũng không bị điểm thấp như vậy!"
Lúc Trình Thanh nói những lời này không nghĩ rằng sẽ có học sinh đi qua đây nên đều bị nghe thấy.
Bọn họ lưu luyến từng bước một nhìn Trình Âm.
Mặc dù Trình Âm học không tốt, nhưng dựa vào diện mạo nên rất có danh tiếng ở Tam Trung. Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Trình Thanh cũng không muốn mắng em gái trước mặt người khác, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng Trình Âm sẽ không thể thông cảm cho anh mình lúc này, chỉ cảm thấy rất tủi thân.
"Đúng thế, em không thông minh, không thể làm gì cả, làm cái gì cũng không tốt!" Trình Âm khóc lóc nói, "Em chẳng qua là không nghe hiểu giáo viên nói gì sao! Từ đơn cũng không nhớ được, công thức thì cũng vậy! Ai bảo cha mẹ đem hết chỉ số thông mình cho một mình anh!"
Trình Thanh vốn đã bình tĩnh hơn rồi nghe Trình Âm nói như vậy tức giận lại càng bốc lên như tro tàn.
"Có bao giờ em nghĩ đến nguyên nhân tại sao mình như vậy chưa, sao anh lại có đứa em gái như em chứ, có nói cũng không ai tin chúng ta là anh em ruột!"
"Em thèm vào! Là em ngu em ngốc, là em không xứng làm em gái của anh được chưa!"
Trình Thanh vô cùng tức giận mà cười: "Em thích làm em gái của ai thì cứ làm đi!"
Đúng lúc này Trần Nhiên từ trong lớp đi ra.
Trình Âm nghe thấy tiếng bước chân cho rằng có bạn học đang đi tới, vừa nhìn thấy Trần Nhiên thì lập tức đi về phía anh.
"Anh ơi!"
Trần Nhiên dừng chân lại.
"..."
Trình Âm lau nước mắt, đi ba bước trốn phía sau Trần Nhiên, thò đầu nhìn Trình Thanh.
"Hôm nay anh có muốn đánh chết tôi, thì trước tiên phải bước qua xác anh trai tôi!"
Trình Thanh: "..."
Trần Nhiên: "A"
Trình Thanh đột nhiên im lặng.
Ngay lúc anh nhìn thấy Trần Nhiên thì tự sờ mặt của mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải Trình Âm tìm được anh trai ruột hay không.
Thậm chí tức hơn nữa, lúc Trình Âm kéo tay áo Trần Nhiên, ánh mắt trông mong nói: "Đây là người muốn đến gây sự với em, anh à."
Trần Nhiên cười còn giả vờ chắn Trình Âm ra phía sau, từ tốn nói: "Người anh em, cô gái nhà tôi còn nhỏ đừng chấp em ấy làm gì."
Trình Thanh: "......"
Cô gái nhà cậu!!!!
Nhà cậu!!!!
Đệt, bây giờ thật sự là lục thân không nhận.
Trình Thanh chỉ coi Trần Nhiên như học sinh cấp ba nên không quan tâm.
Quay đầu bước đi được hai bước, Trình Thanh thấy mưa càng lúc càng lớn lại xoay người ném cái ô cho Trình Âm.
"Trình Âm, tự mình giải quyết cho tốt."
Bóng dáng Trình Thanh biến mất ở góc cầu thang, Trần Nhiên mới hỏi: "Đây là người muốn đến gây sự với em".
Trình Âm gật đầu: "Ừ."
Trần Nhiên nhìn cái ô trong tay cô, lúc này mới hiểu cô gái nhỏ này lấy anh ra làm lá chắn.
"Em gái á, em lừa anh à!"
Giọng anh mang theo sự trêu chọc, âm cuối rơi nhẹ xuống, làm Trình Âm đã chột dạ lại đỏ mặt.
Đôi mắt cô quay loạn lên cố tình đổi đề tài khác.
"Hôm nay anh nói chân anh bị gãy, chuyện gì xảy ra thế"
Trần Nhiên nhìn những giọt mưa ngoài hành lang, không chút để ý mà nói: "Tai nạn xe cộ."
Cô gái nhỏ mới khóc xong nên giọng nói mang theo sự nức nở, tinh tế mềm mại.
"Thảm như vậy sao, bây giờ anh đã hồi phục chưa?"
Trần Nhiên không định nói nữa nhưng thấy cô đang nhìn hai chân của mình tỏ vẻ thương tiếc giống như Quan Âm Bồ Tát, trong lòng có ý muốn trêu đùa nên nói thêm, "Tôi đã cố gắng phục hồi, bác sĩ đều cho rằng đây là phép lạ."
Kể cả bài tập vừa mới làm Trình Âm không còn nhớ rõ mình viết cái gì, thì sao nhớ được bài thi kia, "Chuyện đó có ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của anh không?"
Trần Nhiên dựa vào tường, ẩn trong bóng tối nên Trình Âm không nhìn nấy nụ cười chế giễu của anh.
"Không sao, có thể chạy có thể nhảy, thậm chí vẫn có thể tham gia thế vận hội Olympic nữa chứ."
Giây tiếp theo, Trình Âm ngước lên ghét bỏ nhìn anh.
"Anh tỉnh lại đi, đỗ đại học trước đã rồi nói tiếp."
Trần Nhiên: "......"
Trình Âm cảm thấy hình như mình chọc vào đúng nỗi đau của người khác, không dám nói tiếp nữa mà chuyển sang đề tài khác.
"Sao anh còn chưa đi ăn? "
Trần Nhiên lười biếng nhìn xuống tầng, mưa vẫn rơi ai cũng đều cầm ô nhìn càng thấy chật chội.
"Không cần, về nhà ăn."
Trình Âm đang định nói ra khỏi miệng, chiều có tới nữa không.
Nhưng cô cảm thấy mình hỏi thế Trần Nhiên có nghĩ cô giống như đang mong anh đi học không nhể.
Đúng lúc Tạ Dĩnh chờ lâu không nhịn được nữa, đứng cửa lớp nhìn xung quanh.
Vì thế Trình Âm đưa ô cho Trần Nhiên.
"Vậy anh về nhà cẩn thận."
Trần Nhiên chưa kịp đưa ô lại cho cô thì đã thấy cô gái nhỏ chạy mất.
Trần Nhiên xuống tầng ngước lên nhìn, mưa to thật đấy
Anh căng ô ra nhanh chóng đi ra khỏi trường.
Trần Nhiên đậu xe tại mảnh đất trống bên ngoài trường học lúc đến vào buổi sáng, chỗ này chưa được xây dựng nên rất nhiều người để xe ở đây, mà rất nhiều người này bao gồm cả Trình Thanh.
Trình Thanh vừa mới lái xe ra, đang dừng trước đèn xanh đèn đỏ nhìn thấy một người khá quen mắt cầm cái ô quen thuộc, từ từ đi qua người anh.
Trình Thanh: "......"
Xong rồi, ông trời phải mưa cũng như em gái phải gả cho người khác.
Tác giả có lời muốn nói: -A đúng rồi, giải thích hai chuyện này. Đầu tiên định xây dựng Trình Âm là em gái nhà giàu nhưng sau lại phát hiện suất diễn của anh trai rất nhiều, cho nên dao động quyết định thay đổi. Còn nữa vì sao Trần Nhiên phải học lại cấp ba, bởi vì anh không tham gia kì thi đại học cho nên không có trường nào nhận, nhưng tôi đoán rằng mọi cuộc vui đều thích có mặt của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT