GBB: vậy là bộ Lời thì thầm trao e đã đến hồi kết rồi mn ơi, cảm ơn mn đã theo nhà Gấu xuyên suốt bộ truyện nha. Tuy kết có hơi nhanh, tui đọc cũng thấy hụt hẫng, mn cũng đừng buồn quá nhé. Cảm ơn mọi người
- ---------
Trong học kỳ sau của năm thứ ba Trình Âm thuận lợi thông qua phỏng vấn của đài truyền hình Kim Châu, trở thành thực tập sinh của kênh thể thao.
Sau khi làm việc ở đài truyền hình một tháng, thì cô nàng cũng tranh thủ được nhiệm vụ đi thực tiễn theo một tiền bối tới giải thi đấu kiếm toàn quốc.
Nhưng Trình Âm không nói cho Trần Nhiên.
Mấy năm nay mỗi lần Trần Nhiên đi thi đấu, chỉ cần cô có thời gian thì đều sẽ mang cô đi.
Nhưng vẫn có rất nhiều phiền toái nên lần này Trình Âm muốn mang cho Trần Nhiên một sự bất ngờ.
Trước khi đi, Trần Nhiên lại hỏi cô lần nữa, có muốn đến địa điểm thi đấu không.
Trình Âm nói mình rất bận nên không đi được.
Trần Nhiên có chút mất mát, Trình Âm giả vờ như "Không có cách nào" phóng viên bận như vậy đấy.
Tới ngày thi đấu, Trình Âm đi theo xe của người tiền nhiệm đến địa điểm thi đấu.
Lúc này đây, cô có thể tự do vào sân thi đấu bằng giấy phép làm việc của mình hơn nữa còn có chỗ ngồi riêng.
Nhưng chỗ của cô và tiền bối không được tốt lắm, khó quan sát được toàn cảnh.
Mà Trần Nhiên chắc chắn cô không đến nên từ đầu tới cuối không hề nhìn về phía khán phòng.
Trình Âm không nghĩ tới trận thi đấu hôm nay, Trần Nhiên lại thua.
Một sai lầm ngoài ý muốn bị đối phương đánh trả hai lần.
Toàn hiện trường thở dài.
Trình Âm giống như bị người ta hắt cả chậu nước lạnh vào đầu nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Không sao, thi đấu mà phải có thắng có tuha.
Trình Âm cầm thẻ công tác của mình đến hậu trường, thấy Trần Nhiên đang bị đám phóng viên vây quanh.
Mấy cái microphone chìa ra trước mặt anh, các phóng viên thay nhau hỏi sợ Trần Nhiên không nghe được câu hỏi của họ.
Câu hỏi không có gì ngoài "Hôm nay thua anh có cảm nghĩ gì?" "Lần thua này nguyên nhân ở đâu?" "Lần thi đấu này có quan hệ gì tới việc đổi huấn luyện viên mới không?"
Ánh mắt Trần Nhiên nhìn mọi người xung quanh không cảm xúc nói: "Thi đấu vốn phải có thua có thắng."
Ngay sau đó xoay người rời đi.
Trình Âm đứng tại chỗ thấy bóng lưng thẳng tắp trước sau như một của anh, nhưng đầu hơi rũ xuống chứng tỏ vẫn rất mất mát.
Cho đến khi phóng viên tan hết Trình Âm mới có cơ hội tìm Trần Nhiên.
Nhưng nhân viên công tác ngăn cô trong hậu trường, nói bây giờ phóng viên không thể vào.
Trình Âm quấn lấy rất lâu còn đem chứng minh thư đưa cho nhân viên công tác ở đó mới giành được cơ hội mười phút.
Nhưng lúc cô đi vào trong phòng nghỉ đã không còn một ai.
Người quét dọn vệ sinh xách theo cái xô đi qua nhìn Trình Âm rồi nói, người ta đã đi ra từ cửa sau rồi.
Thi đấu thua, thì không đi cửa trước
Vào giữa tháng 7, Trình Âm đứng mãi ở cổng sân vận động.
Nếu lúc cô cũng chung vinh dự khi Trần Nhiên tự tay đeo huy chương vàng lên cổ mình thì giờ phút này cô cũng có chung cảm giác mất mát với khó chịu cùng anh.
Mấy năm nay những gì Trần Nhiên trả giá cô đều thấy, tất cả những giọt mồ hôi sở hữu mồ hôi thụ hắn huân chương cũng thụ hắn ảm đạm xuống sân khấu.
Dưới ánh mặt trời Trình Âm gọi điện cho Trần Nhiên, bên kia nhận rất nhanh.
"A Âm, có chuyện gì vậy?"
Trình Âm cố nở nụ cười, hỏi: "Ai, bạn trai em hôm nay thua à."
Trần Nhiên đầu bên kia yên lặng một chút, để lộ nụ cười bất đắc gĩ "Sao anh thấy em rất vui vẻ?"
Trình Âm nói: "Không có không có mà, anh nghe nhầm rồi, em không thèm quan tâm tới anh thắng hay thua, em chỉ muốn hỏi bao giờ anh rảnh."
"Làm sao vậy?"
"Em được phát lương, tiểu thư Trình Âm nhận được xô vàng đầu tiên trong cuộc đời, nên muốn hỏi tiên sinh Trần Nhiên lúc nào có thời gian, cùng Âm Âm nhà anh đi tiêu xài số tiền lớn này."
"Tiêu xài? Mấy vạn?"
"......"
Trình Âm thở phào nhẹ nhõm "Khoảng hai ngàn 321 tệ."
Trần Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được cười, "Vậy đủ tiêu xài đấy."
"Cho nên lúc nào anh rảnh? Âm Âm phải sắp xếp một cuộc hẹn hoàn mỹ cho anh."
"Thứ bảy đi."
"Được rồi!"
Thứ bảy thật ra là ngày mai rồi, sau khi Trình Âm trở lại trường bắt đầu không ngừng chuẩn bị.
Kể từ khi đến đài truyền hình thực tập, cô không dọn ra ngoài ở mà ngày nào cũng chạy đi chạy lại, ba mẹ đau lòng càng cho cô thêm nhiều tiền sinh hoạt.
Trình Âm lại là người tiêu tiền không cân nhắc, đầu tháng đi mua một đống quần áo, sau đó tặng quà cho sinh nhật của hai người bạn, vì nhận được tiền lương nên đều mua quà cho ba mẹ và Trình Thanh, đến bây giờ trong thẻ chỉ còn dư lại hơn hai ngàn tệ tiền lương thôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện sắp xếp hẹn hò với Trần Nhiên, cô đều muốn làm cho anh những thứ tốt nhất.
Chiều thứ bảy, Trình Âm mặc váy mới mua ở trước gương sửa sang lại đầu tóc, trước khi ra cửa Hà Lộ Nguyệt lại đưa một cái ô.
"Tối nay trời sẽ mưa."
"Ok, cảm ơn."
Trình Âm cất ô vào trong túi, chống lại ánh mặt trời đi ra ngoài.
Trần Nhiên đã ở chỗ hẹn chờ cô, hai người gặp nhau thì trán Trình Âm đã toát hết mồ hôi.
Thể chất của cô dễ ra mồ hôi, mùa hè chỉ đi đường mấy phút đã ra mồ hôi rồi.
Hiển nhiên Trần Nhiên rất hiểu cô cho nên đã sớm mua một cốc nước trái cây cho cô.
Chờ cô đến liền đút thẳng vào miệng cô.
Trình Âm uống một ngụm, giải khát, đột nhiên nghĩ đến gì đấy ngước lên hỏi: "Cốc nước trái cây này bao nhiêu tiền?"
Trần Nhiên cũng từ từ uống một ngụm, "Làm sao vậy?"
"Anh cứ nói trước cho em bao nhiêu tiền đi?."
"Mười lăm, sao?"
Trình Âm lập tức cầm di động gửi 15 tệ cho Trần Nhiên.
"Em đã nói hôm nay để em bao hết mà, em là người có lương nên hôm nay không cho phép anh bỏ một đồng nào."
"Một đồng cũng không được?"
"Không được!"
"Vậy được rồi, từ giờ trở đi, anh sẽ thành kẻ ăn bám, một đồng cũng không có đâu." Trần Nhiên ôm vai cô, "Thế tiểu thư Trình Âm hôm nay sắp xếp cho anh thế nào?"
"Đưa anh đi vui vẻ trước đã."
Nghĩ đến hình ảnh mất mát của Trần Nhiên sau trận đấu hôm đó, Trình Âm quyết định nhất định phải làm cho anh vui vẻ, nên đã đặt hai vé trong công viên trò chơi, vui sướng chơi tàu lượn siêu tốc, thấy Trần Nhiên rõ ràng đã khôi phục được chút khí sắc.
Ra khỏi công viên trò chơi thì đi ăn cơm, Trình Âm đã đặt nhà hàng nhất định phải để Trần Nhiên và cô ăn uống thả cửa.
Hoạt động buổi tối là đặt vé xem kịch vòng quay hạnh phúc trên mạng, Trình Âm sợ ngồi sau không nhìn rõ nên đã đặt hai vé đằng trước.
Lúc này trong túi Trình Âm chỉ còn 600 tệ.
Cũng may là các hoạt động hôm nay đã kết thúc viên mãn, nhìn tâm tình Trần Nhiên cô biết anh rất hài lòng với cuộc đi chơi hôm nay.
Lợi thế chân dài nên lúc đông người, Trần Nhiên nắm tay Trình Âm từ từ đi ra ngoài.
"Hôm nay anh có vui không?"
"Sao lại hỏi như vậy?"
Trình Âm ôm cánh tay hắn, "Nói đi, vui vẻ không?"
"Trước kia chưa bao giờ em hỏi như vậy." Trần Nhiên nói, "Anh cho rằng em cũng biết lúc nào ở bên em anh cũng vui vẻ."
"Hôm nay không giống."
"Sao lại không giống?"
Trình Âm nghĩ nghĩ, "Quên đi, anh vui là được rồi."
Hai người đi ra rạp hát lại thấy ngoài trời đang mưa tầm tã.
Hàng trăm người đi ra từ rạp hát, một số người tự lái xe, một số khác chỉ có thể chờ ở mái hiên để gọi xe.
Lúc này taxi trên đường lại cực kỳ hiếm, gần như xe nào đi qua cũng có khách.
Mà đặt xe trực tuyến thì càng đáng sợ hơn, bình thường 10 giờ là giờ cao điểm tan tầm nhưng vì mưa to mà Trình Âm bị xếp hàng tới số 180.
"Xong rồi xong rồi." Trình Âm không nhịn được lẩm bẩm, "Đợi lâu như vậy, nếu về phải mất ít nhất nửa tiếng, em chắc chắn không kịp rồi."
Ký túc xá của Trình Âm đúng 11 giờ sẽ đóng cửa.
Thật ra không phải đóng cửa là không vào được nhưng dì quản lý ký túc của các cô rất dữ, lần nào mà có sinh viên về trễ nhờ dì ấy mở cửa hộ thì phải làm giá để sinh viên ở cửa cầu xin mãi mới từ từ tới mở cửa.
Mở cửa còn chưa tính, đến lúc đăng ký tên, còn bị mắng một trận rồi ngày hôm sau sẽ bị mách cho phụ đạo viên.
"Sao vẫn không nhúc nhích chút nào." Trình Âm nhìn vào thông tin xếp hàng trên điện thoại của mình, mười phút mà vẫn ở vị trí hơn 150 "Cái này phải chờ tới bao giờ?"
Trần Nhiên không chú ý tới gì khác, anh cúi đầu thấy giày vải trắng của Trình Âm dính đầy nước mưa, chắc bên trong cũng bị ướt hết rồi.
"Vậy đừng về nữa."
Trần Nhiên đột nhiên nói.
"A?" Trình Âm kinh ngạc hỏi, "Cái gì?"
Trần Nhiên kéo cô vào trong ngực tránh bị nước bắn vào.
"Anh nói, đêm nay đừng về nữa, được không?"
Mười phút sau, Trình Âm và Trần Nhiên xuất hiện ở đại sảnh khách sạn bên cạnh rạp hát.
Nhìn bảng giá trên tường, Trình Âm đột nhiên thấy hối hận lúc mới vào còn nhấn mạnh lần nữa với Trần Nhiên "Hôm nay một đồng anh cũng không được bỏ ra!"
Hiện tại cô thực sự có chút...... xấu hổ...trong túi.
Mà khách sạn này cũng không hề rẻ, phòng ít nhất từ 600 tệ trở lên, cô chỉ đủ tiền thuê một phòng.
Thật ra sau nghỉ hè năm ấy, Trần Nhiên chưa chung chăn gối lần nào với Trình Âm nữa.
Loại chuyện này, Trần Nhiên không mở miệng, Trình Âm càng không chủ động nhắc tới.
Chỉ thỉnh thoảng sẽ đến phòng hồ sơ ở trung tâm huấn luyện của bọn họ xem báo cáo sức khỏe của Trần Nhiên.
Cũng không phải cô ghét bỏ anh mà anh vẫn còn trẻ nếu có vấn đề thì phải trị sớm.
Trình Âm quay đầu lại liên tục thấy Trần Nhiên lười biếng đứng, rồi bỗng nhìn về phía cô, Trình Âm lập tức quay đầu đưa chứng minh thư lên quầy lễ tân.
"Đặt một phòng tiêu chuẩn."
Người phục vụ nói: "Thật xin lỗi, hôm nay phòng tiêu chuẩn của chúng tôi đã hết rồi."
Trình Âm nghẹn lại, "Vậy phòng giường lớn đi"
"Vâng, tổng cộng 635, không cần thế chấp, Alipay hay là WeChat?"
"Alipay."
"Vâng, xin hỏi ngài đi một mình ạ?"
Trình Âm chỉ Trần Nhiên phía sau, "Còn có anh ấy."
"Vậy phiền vị tiên sinh kia cũng đưa chứng minh thư để đăng ký ạ."
Trình Âm quay đầu lại vẫy tay gọi Trần Nhiên.
Anh đi tới, trước khi Trình Âm nói đã mang chứng minh thư ra.
Đặt phòng xong, Trình Âm mang theo Trần Nhiên lên tầng.
Phòng trang trí rất đơn giản, Trình Âm vào cửa cởi giày ra, cầm tất ướt đẫm đi vào buồng vệ sinh.
Vài phút sau, cô ló đầu từ phòng vệ sinh ra.
"Em tắm trước nhé."
Trần Nhiên ngồi trên sopha xem điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên mà gật đầu.
Trình Âm chui vào phòng tắm, lúc chuẩn bị cởi quần áo mới phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng.
Phòng tắm này trong suốt!
Mà đối diện với Trần Nhiên ngồi sô pha.
Trình Âm: "......"
Tắm hay không tắm đây?
Vài phút sau, trong phòng tắm vẫn không có tiếng nước.
Trần Nhiên hờ hững ngước lên, nhìn Trình Âm xuyên qua tấm kính buồng tắm.
"Em còn chưa tắm sao?"
Trình Âm: "......"
Cô đứng im không động.
Trần Nhiên cúi đầu xem điện thoại nhưng khóe miệng lại cong lên cười.
"Anh đi ra ngoài mua chai nước."
Trên bàn đặt hai chai nước rồi, mua cái gì mà mua.
Nhưng Trình Âm biết Trần Nhiên cố tình thế nên gật đầu nói vâng.
Khi Trần Nhiên cầm nước về, Trình Âm đã nằm trên giường, đưa lưng về phía anh cuộn tròn như con tôm.
Anh đi đến mép giường, cúi người nói bên tai Trình Âm: "Ngủ rồi?"
Trình Âm nhắm chặt mắt lại không trả lời.
"Anh đi tắm rửa."
Chỉ một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Trình Âm không có cách nào bình tĩnh được.
Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh Trần Nhiên tắm rửa.
Cho nên lúc Trần Nhiên tắm rửa xong đi ra thì Trình Âm nghẹn đỏ mặt nằm trên giường.
Nhưng cô nhắm mắt lại nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh nên đành coi như chưa có gì phát sinh.
Trên giường rất nhanh tràn đầy hơi thở của Trần Nhiên.
Trình Âm trở mình, tiếp tục đưa lưng về phía anh.
Sau lưng mãi không có động tĩnh gì, cũng không biết Trần Nhiên đang làm gì, Không nói lời gì, không nằm xuống cũng không tắt đèn.
Trình Âm thậm chí cảm thấy ánh mắt cực sáng ở đằng sau.
Đúng lúc này, điện thoại Trình Âm đặt ở gối đầu vang lên.
Nhạc chuông đơn điệu lặp lại nghe như tiếng kỳ dị.
Ngay từ đầu Trình Âm còn giả vờ không nghe thấy, nhưng tiếng chuông ngừng mấy giây rồi lại vang lên.
"Em có nhận không? Không nghe thì anh nghe giúp em."
Trần Nhiên đột nhiên nói.
Trình Âm: "......"
Cô mở mắt ra, cầm điện thoại, đặt bên tai như thể cô vừa đang "Ngủ say".
Điện thoại là Hà Lộ Nguyệt gọi tới hỏi cô sao bây giờ vẫn chưa về ký túc xá.
"Đêm nay tớ không về."
"Ừ......"
"Ừ......"
"Cúp nhé."
Cuộc điện thoại này chưa đến 15 giây, hoàn toàn phá vỡ ngụy trang của Trình Âm thành từng mảnh thủy tinh nhỏ.
Hóa ra Trần Nhiên vẫn ngồi trên giường nhìn cô.
"Ngủ chưa?"
"Ngủ."
"Vậy em lại đây."
"?"
Trình Âm còn chưa kịp phản ứng, Trần Nhiên đã ôm lấy cô hôn lên môi và vành tai của cô.
"A Âm, đến lúc rồi."
Trình Âm sẽ không ngốc đến mức hỏi "Lúc" gì.
Cô cứng đờ người không chuyển động, tùy ý để Trần Nhiên hôn từ vành tai lan tràn đến xương quai xanh.
Sau đó ý thức cô trở nên mông lung, nghe thấy Trần Nhiên hỏi bên tai cô: "Có thể chứ?"
Trình Âm không trả lời, cắn nhẹ trên bờ vai anh.
Đêm nay mưa rơi càng nặng hạt cùng với sấm sét.
Tấm rèm mỏng nhẹ nhàng mà bay, ánh đèn màu trắng chảy xuôi xuống da thịt trắng nõn tinh tế của Trình Âm.