Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lạc Minh Kính thức dậy, ngồi bên mép giường thở dài.

Ngoài cửa sổ trời đầy mây, gió thu cuốn hết lá vàng, có thể biết trước hôm nay là một ngày âm u.

Khắp phòng đều là bản vẽ, tối qua khi cảm xúc rối thành một nùi thì linh cảm tuôn trào thế là anh thức khuya vẽ một xấp bản thảo thiết kế.

Lạc Minh Kính tiện tay sắp xếp lại, tìm dép lê, cột tóc lên, cầm đồng hồ báo thức ném vào trong nước.

Nặn kem đánh răng, đánh răng.

Ngẩng đầu nhìn gương, bỗng nhiên Lạc Minh Kính sủng sốt, nét mặt đờ đẫn nhưng lòng thì đang điên cuồng gào thét: “Tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của mình?”

Tới tân lúc này quý ngài yêu tinh mới phản ứng lại, bây giờ cách lúc anh mất đi nụ hôn đầu tiên là mười mấy tiếng.

Lạc Minh Kính rửa mặt cức nhanh, cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng vẽ, anh muốn tìm một người để hét lên thật to: Rốt cuộc tôi cũng hôn được một cô gái nhưng mà tìm hết danh bạ cũng không tìm được ai để nói.

Lạc Minh Kính để di động xuống: “Thôi, tự mình tiêu hóa vậy.” Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, anh cũng được coi là một người đẹp trai phong lưu lỗi lạc chính trực hiền lành, cứ thế độc thân 27 năm mãi tới tối hôm qua mới nếm được hương vị đôi môi của con gái, nói ra cũng quá mất mặt.

Hơn nữa, có thể vì khuôn mặt anh trông khá đa tình, không tạo cảm giác an toàn nên mọi người xung quanh đều ngầm cho rằng anh có tình sử phong phú, người yêu cũ ở khắp nơi nơi.

Nhớ tới chuyện này, tâm trạng sung sướng vì tiễn được nụ hôn đầu của Lạc Minh Kính cũng suy giảm.

“Thôi vậy, chịu thiệt thòi cũng coi là phúc, đều đã qua rồi.”

Anh đeo tạp dề, kéo màn cửa qua rồi mở cửa quét lá rụng.

Bầu trời hơi âm u nhưng cũng vì thời tiết này mà màu đỏ rực của hoa hồng lại càng tươi sáng hơn. Số lượng nhiều hơn hôm qua, hoa hoa chen chúc nhau tới tận mép giỏ xe, xếp thành một núi hoa hồng nhỏ.

Lạc Minh Kính dở khóc dở cười: “Đây là phương pháp điển hình khi theo đuổi phụ nữ mà…”

Không biết tổng giám đốc có thể kiên trì tặng mấy ngày nữa, Lạc Minh Kính đoán sơ giá tiền, thầm nghĩ: “Tiếc tiền quá.”

“Anh!” Hứa Thiến Thiến tới, cô nhìn hoa hồng trong lòng Lạc Minh Kính, hai mắt trợn tròn: “Ai tặng hoa cho anh.”

“Bạn.”

Hứa Thiến Thiến nhanh mồm nhanh miệng: “Là người bạn đòi bao dưỡng anh tối hôm qua?”

Con bé này.

Lạc Minh Kính cười nhạt, anh hất cằm ra hiệu Hứa Thiến Thiến lấy chổi giúp anh, còn mình thì ôm hoa hồng về phòng vẽ tranh, đồng thời vứt một câu: “Quét xong rồi vào.”

Hứa Thiến Thiến quét hai cái thì nhận ra được điều không đúng, cô ném chổi chạy vào tính sổ: “Em là con gái một của nhà họ Hứa, là hòn ngọc quý của cả nhà! Là em gái duy nhất của Lạc Minh Kính anh—- mặc dù chỉ là anh em họ nhưng anh thân là anh trai không những không nâng niu em còn coi em là cô bé Lọ Lem đi quét rác!”

Lạc Minh Kính đeo kính, từ từ tỉa nhánh hoa: “Em gái, diễn sâu quá, tỉnh mộng đi.”

“Em lo cho anh nên mới đến…” Hứa Thiến Thiến ngồi xuống, nói: “Nếu không sáng sớm em cũng không chui khỏi chăn ấm, vừa đi tàu điện ngầm vừa tìm xe buýt chạy tới đây sao? Nói cho em biết một chút thôi.”

Cô lấy điện thoại, lục ra một tin weibo: “Hôm qua em lo muốn chết, lướt tìm weibo cả đêm mới rõ ràng mọi chuyện.”

Là clip ghi hình trực tiếp.

—- Điệu bộ, hóa ra kẻ có chút tiếng tăm thấp kém trên mạng đã đàm phán giá cả với kim chủ như thế này

Hứa Thiến Thiến mở loa lớn, Lạc Minh Kính nghe được giọng của mình truyền ra.

“Nếu là bao dưỡng… Có tiền… Cô… Ra giá bao nhiêu…. Bao nhiêu tiền…”

Màn hình video clip tối đen, leo lắt ánh sáng mơ hồ từ gian ngoài phòng vẽ truyền tới, trong 2 phút ngắn ngủi chỉ có câu này là nghe rõ ràng, những câu khác không quá rõ, không nghe được nội dung nhưng có thể hiểu được, có hai người đang nói chuyện với nhau.

Hứa Thiến Thiến ủ rũ: “Tối hôm qua em nghe tới hơn30 lần, xác định là giọng của anh… Lời này mà anh cũng có thể nói ra?”

“…” Lạc Minh Kính cắt gãy một nhánh hoa, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhưng mở miệng lại cực nhẹ nhàng: “Lại đây.”

Lại vậy nữa.

Hứa Thiến Thiến nghe thấy, cúi đầu im lặng thật lâu mới nói: “A…, nếu là hiểu lầm… Anh định giải thích thế nào?”

“Thuận theo tự nhiên.” Lạc Minh Kính lấy lại khuôn mặt tươi cười, vui đùa nói: “Bán manh có tác dụng sao?”

“Vậy… Có thể nói em biết, tối hôm qua là ai không?”

“Quản lý công ty trò chơi có mặt trong buổi triển lãm mấy hôm trước.” Lạc Minh Kính nói: “Tối hôm qua mời cô ấy tới nhà ăn cơm, nói giỡn mấy câu.”

“…Đàn ông hả?” Hứa Thiến Thiến nhiều chuyện.

Lạc Minh Kính đập bàn: “Phụ nữ!”

“Phụ nữ?”

Thấy vẻ mặt cô thất vọng, Lạc Minh Kính vung cây kéo: “Mấy con bé này, hủ tới cả anh trai cũng không tha sao?”

Hứa Thiến Thiến: “Đương nhiên không tha.”

Tỉa hoa xong, Lạc Minh Kính hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

Hứa Thiến Thiến: “Chưa.”

Lạc Minh Kính quay lại nấu canh, chỉ huy Hứa Thiến Thiến dọn dẹp phòng tranh giúp anh.

Hứa Thiến Thiến lười từ trong ra ngoài nhưng nể mặt bữa sáng cô đứng lên sắp xếp lại phòng.

Qua một lúc, Hứa Thiến Thiến ở trong phòng hỏi anh: “Anh, anh vẽ mấy phác thảo thiết kế này khi nào vậy?”

“Tối hôm qua.”

“Trang phụ của mùa tới sao?”

“Không phải.” Lạc Minh Kính cầm thìa  tới, chỉ vào mấy bản thảo giải thích cho cô, “Chỉ là hình ảnh ban đầu thôi. Anh đang có ý định làm một series Trung Quốc, nguyên bộ, không riêng quần áo mà còn có trang sức, dựa vào 24 dịp lễ tiết, mỗi một dịp lễ sẽ có một phong cách riêng, một dịp sẽ tập trung vào một loại nguyên tố chính của Trung Quốc, kể cả màu sắc và hình vẽ, đều dùng những thứ truyền thống Trung Quốc. Ví dụ như bản này…”

*24 dịp lễ tiết: một năm ở Trung Quốc có 24 tiết, ví dụ như  Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí…. Tiết hay còn gọi là lễ, tết: VD: Xuân tiết = tết Nguyên đán ở ta.

Nói tới ý nghĩ sáng tạo riêng của mình, đôi mắt Lạc Minh Kính không khỏi sáng lên: “Đây là Bạch Lộ, thuộc về series trang phục mùa thu, màu sắc chủ yếu là xanh non, phong cách mở đầu của Bạch Lộ là trang nhã, thêu hoa văn Bạch Hạc, đại khái là dựa vào <Kiêm Gia> trong Kiêm Gia thương thương, Bạch Lộ vì sương* để thiết kế nên trang phục với sự xam xôi trống trai trong phong cách cổ xưa.

*Kiêm Gia thương thương,

Bạch Lộ vì sương.

—Kinh thi của Khổng Tử—

Bạch Lộ cũng là tiết thứ 15 trong năm, kéo dài khoảng từ 7-24/9.

“Một tiết, một bài thơ, một bộ quần áo. Một năm bốn quý, một quý sáu tiết, sáu series. Kể cả đồ trang sức, hoa tai, cách trang điểm… ngoài ra có thể làm một bộ 24 tiết của series phục cổ, cùng với một bộ 24 tiết của series hằng ngày.” Lạc Minh Kính nói: “Thế nào?”

Hứa Thiến Thiến líu lưỡi, cô run tay rất lâu sau mới gật đầu thật mạnh: “Đáng khen! Anh sẽ hợp tác với bên bán hàng hiện tại để kinh doanh những trang phục này sao?”

“Chắc là không.” Lạc Minh Kính nói, “Theo định vị thị trường sẵn có của bên bán thì họ sẽ không nhận loại này, hơn nữa nếu anh đề nghị hợp tác, có thể bản thiết kế sẽ bị sao chép… Trước mắt anh chưa tính tới, anh phải hoàn tất bản vẽ đã. Bây giờ anh mới vẽ phác họa trang phục của sáu tiết, còn xa lắm, chuyện sau này để sau này nói tiếp.”

Lạc Minh Kính xoa đầu Hứa Thiến Thiến: “Đâu phải em không biết sự xui xẻo của anh, có thể đời này nó chỉ là bản vẽ trên giấy thôi. Nhưng… không sao cả.”

Ăn sáng xong, Hứa Thiến Thiến trộm nhìn hoa hồng bên cửa sổ: “Tặng nhiều vậy, anh không có đủ bình hoa, em mang về ký túc xá nhé.”

“Sao? Giả bộ là bạn trai tặng à? Hà Tây không tặng hoa cho em?”

Hà Tây là bạn trai Hứa Thiến Thiến, nhỏ hơn cô hai tuổi, là đàn em ngành biên trình cùng trường, bình thường vô cùng tôn sùng Hứa Thiến Thiến, tôn cô như nữ thần mà ngày ngày nâng niu.

“Không tặng.” Hứa Thiến Thiến nói, “Không biết lãng mạn gì hết nên muốn mượn mấy bông hồng của anh, về hù mấy cô bạn.”

Lạc Minh Kính nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cầm đi đi.” Anh đi rửa chén, Hứa Thiến Thiến đứng ở cửa sổ chọn từng bông, cô cắm bông cũ ra vào bình và lấy bông mới đi.

Vừa chọn cô vừa nói: “Buổi chiều có live nữa chứ anh?”

“Có.”

“Bình luận hôm nay có thể sẽ chướng mắt một chút, anh đừng để ý quá.” Hứa Thiến Thiến nhỏ giọng nói: “Muốn nổi tiếng phải trả một cái giá tương xứng…”

“Biết.”

“Đúng rồi, ban nãy em tính hỏi, anh cắt tóc ở đâu vậy?” Hứa Thiến Thiến nói: “Cuối cùng anh cũng chịu cắt sửa, trông rất đẹp.”

“…Nhà bạn.”

“Đắt không?”

Bỗng chốc Lạc Minh Kính cười: “Không rẻ.”

Tóc dài tới vai, phần đuôi tóc được cắt gọn gàng còn tạo cảm giác có nhiều tầng, so với cái đầu tóc dài ngắn tùy ý trước kia của anh thì đẹp và khéo hơn rất nhiều.

“Anh…”

“Hử.”

“Cái kia…” Hứa Thiến Thiến nói, “Hai ngày trước em có nói là em muốn đi trường học Italy nhưng ba em, ông ấy nói ông không hỗ trợ, bảo em tự mình lo…”

Lạc Minh Kính đóng vòi nước, im lặng không nói.

“Em đang định xin học bổng nhưng nếu muốn sống bên đó thì trừ học phí còn có phí sinh hoạt, vừa học thiết kế…thuê phòng, tài liệu… Tính hết toàn bộ thì thật sự không rẻ.” Hứa Thiến Thiến xoa xoa đóa hoa héo rũ trên cửa sổ, ngượng nghịu một lúc mới nói: “Ba em kêu em tìm bác hai xin…”

Lạc Minh Kính nhìn chằm chằm bồn nước ngẩn người: “Bao nhiêu?”

“Em không rõ nhưng phải học hai năm…” Hứa Thiến Thiến nói, “Chắc … ba bốn mươi vạn…”

Hứa Thiến Thiến không đợi được câu trả lời, cô quay đầu nhìn qua nhưng chỉ thấy bóng lưng của Lạc Minh Kính.

Hứa Thiến Thiến nổi lên dũng khí, nói: “Anh… Nếu không, anh nói với bác hai…Nói một tiếng, em, nếu em đi… không tốt lắm, bác hai không có liên hệ gì với nhà em, em không mở miệng được.”

“Em xin trước đi.” Rốt cuộc Lạc Minh Kính nói chuyện, “Lấy được offer… Anh sẽ nói với ông ấy.”

Cô nói muốn xin, không phải mượn.

Lạc Minh Kính thở dài, nhắm mắt.

Trong văn phòng khoa học kỹ thuật Đông Thời, Fiona nhận được tin nhắn “Đến văn phòng tôi” của Thời Mẫn, cô vội chạy đến.

“Chị, có dặn dò gì sao?”

Thời Mẫn lấy một bó hoa hồng dưới bàn ra: “Cầm đi.”

Fina nhận, hỏi: “Chị, tặng ai?”

Thời Mẫn để bút xuống, cô cầm tách cà phê, lười nhác dựa vào ghế: “Cho em.”

Fiona tròn miệng: “…Hả? Chị? A?! Tặng em!”

“Lần trước, em nói, không ai tặng hoa cho em.” Thời Mẫn cười nói, “Chị tặng em. Fiona, em làm việc không tệ.”

Fiona đứng ngây trong phòng, cầm hoa, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Em em em… Em cảm động muốn chết!”

“Mỗi sáng mở cửa ra, thấy hoa ngay trước cửa.” Thời Mẫn hỏi, “Và gặp mặt nhận hoa, cái nào cảm động hơn?”

“Trước mặt!” Fiona một bên khóc bên nói, “Chị, thiếu chút nữa em đã yêu chị rồi! À…Em lố quá rồi… Nếu, nếu chị để hoa lên chỗ em làm, hẳn là em không cảm động khóc như vậy… Rất cảm động, ấm lòng! Bây giờ đã nóng hầm hập!”

Cô trợ lý nhỏ khẽ đấm ngực, cảm động đến mức nói năng lộn xộn.

Nghe cô ấy nói vậy Thời Mẫn cũng hiểu rõ hơn

Cô mặc áo khoác, vỗ vai Fiona bảo cô quay lại làm việc rồi vòng qua phân phó trợ lý Tiểu Bì chuẩn bị xe.

Tiểu Bì lấy một chùm chìa khóa xe ra, bước đến sau lưng cô hỏi: “Thời tổng, có cần lái xe không?”

“Không cần, đưa chìa khóa cho chị.”

Vào thang máy, bõng nhiên Thời Mẫn nghĩ tới gì đó, ngăn cửa thang máy, hỏi: “Nếu đàn ông được nhận hoa trực tiếp thì có cảm động như Fiona không?”

Tiểu Bì nói: “Không rõ lắm, em chưa từng nhận được hoa.”

Thời Mẫn cười: “Sao, cậu muốn chị đưa một bó hả?”

Tiểu Bì: “Nếu Thời tổng tặng, có lẽ phải chờ tới khi về nhà em mới có thể khóc.”

“Hả…?”

Tiểu Bì rùng mình, nói: “Về nhà, quỳ ván giặt.”

Hứa Thiến Thiến đi rồi, Lạc Minh Kính vén tay áo tiến hành tổng vệ sinh phòng tranh, vừa dọn dẹp gọn gàng xong thì chuông gió kêu lên.

Anh quay đầu nhìn lại và thất thần hồi lâu.

“Tặng cậu.” Thời Mẫn dựa cánh cửa, một tay đút túi, một tay cầm bó hoa hồng to, hồng tới nỗi vô cùng khoa trương, hồng hết sức ngang ngược.

“Dưới danh nghĩa của cô…” Lạc Minh Kính nói, “Có phải có vạn mẫu ruộng trồng hoa hồng không?”

Thời Mẫn cong môi, bước chầm chậm tới, vén tóc anh lên, nhẹ nhàng thổi và khẽ nói: “Đây không phải hoa hồng, đây là tình yêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play