Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Trên máy bay, Lạc Minh Kính phân loại từng bước cần chuẩn bị cho án kiện, làm riêng một tờ thời gian biểu.

Anh thì thầm với Thời Mẫn: “Vụ án Kha Qua và Vương Chấn Vũ đã được thụ lí, sẽ mở phiên tòa đầu tiên ngày 28 tháng 3, Kha Qua và Thời trang Quốc Hồng vụ kiện sao chép 24 Tiết, sau đó là án kiện sao chép Trung Quốc Hạc thẩm tra xử lí vào tháng 4… Cùng tháng còn có án Vương Chấn Vũ cố tình bịa đặt xúc phạm…”

Anh vừa nói vừa ghi chú, xây dựng chương trình nhắc nhở trong ngày: “Bên Hải thị, luật sư Hoàng có đưa ra đề nghị trước tiên cần khởi tố gia đình Lưu Dung, bố cô ta… Lưu Xuân Trường tội đe dọa, vu cáo.”

“Sau đó là đồn cảnh sát khu Phong Tiển, luật sư Hoàng đã đề nghị anh cung cấp báo cáo thương tích cho đội điều tra, ngoài việc họ không làm tròn trách nhiệm, giả tạo chứng cứ, vu cáo, giam giữ trái phép ra còn có việc tra tấn bức cung… Nếu tội danh được thành lập, thì ngày khởi tố sớm nhất sẽ vào tháng 6.”

Anh đánh dấu xong, đóng notebook lại, nhìn sang Thời Mẫn, cô đang đeo bịt mắt nghỉ ngơi vậy mà lúc này lại vừa khéo giơ tay lên, trả lời: “Minh Kính, đầu đâu, để em vuốt lông, an ủi anh chút nào.”

“Không cần.” Lạc Minh Kính cười bất đắc dĩ, “Em nghỉ ngơi đi.”

Thời Mẫn: “Vậy để em sờ tóc anh một chút.”

Lạc Minh Kính thở dài: “Anh biết em yêu tóc hơn yêu anh mà.”

Anh nghiêng đầu qua, Thời Mẫn sờ sò tóc anh, nhỏ giọng: “Mong rằng mọi việc năm nay sẽ thuận lợi như tóc anh vậy.”

“Ha ha ha ha…” Lạc Minh Kính nói, “Chị yêu dấu em thú vị thật đấy.”

Thời Mẫn cười thu tay lại, đột nhiên hỏi anh: “Minh Kính, sau này anh có định cắt tóc nữa không?”

“Không cắt.” Lạc Minh Kính cười đáp, “Em thích như vậy, anh sẽ không cắt, để lại cho em.”

Thời Mẫn thầm thở phào.

Trong những bức ảnh Hứa Thiến Thiến cung cấp làm báo cáo thương tích, tóc Lạc Minh Kính bị cạo cực ngắn, lộ cả da đầu và vết sẹo ở thái dương. Chỉ vừa liếc qua những bức ảnh đấy thôi mà Thời Mẫn đã vô cùng nóng ruột, muốn nổi giận mắng người rồi. Nếu không nhờ thói quen kiềm chế tốt có lẽ cô đã mắng người thật.

Hứa Thiến Thiến từng nói với cô, ban đầu khi Lạc Minh Kính vừa bị tạm giam điều tra anh không bị cắt tóc, anh cho rằng tình huống của mình sẽ được thả ra rất nhanh, kết quả lại không phải như vậy. Lạc Minh Kính rất phản cảm với việc công an Hải thị đối xử với anh như phạm nhân, và sau đó họ lại thật sự coi anh là phạm nhân mà đối đãi.

“Bác sĩ từng tư vấn tâm lí mà em giới thiệu cho anh ấy từng nói, anh bị người ta đè đầu cạo tóc khi còn ở trong đó, chuyện này làm cho anh cảm thấy bị áp bức và lăng nhục cực lớn khiến anh bị đả kích nghiêm trọng.”

Sau khi ra Lạc Minh Kính chưa từng đi đến tiệm cắt tóc cũng không dám để kéo động đến tóc, nếu có người lại gần thì anh sẽ không yên lòng, cơ thể sẽ tránh đi theo bản năng và vẻ mặt cũng mất tự nhiên.

Thật ra có lần đi triển lãm tranh và gặp mặt fans để bán tập tranh, các fans của anh đã phát hiện chuyện này, những cô bé đó không hiểu rõ chuyện bên trong, khi về họ rất vui vẻ nói với mọi người rằng: “Yêu tinh của chúng ta thật tốt, siêu dịu dàng luôn. Cậu mà dựa gần anh ấy quá anh sẽ vô cùng cẳng thẳng ha ha ha ha.”

“Vậy ra, anh ấy rất dễ bị chọc nhỉ.”

“Rất ngại đùa giỡn, chụp ảnh cũng căng thẳng, tôi nói muốn ôm anh một cái là anh ấy lắc đầu nguầy nguậy luôn, nói không được, không hợp quy tắc ha ha ha ha.”

“Mọi người đừng bắt nạt bé trai thành thật của chúng ta, quỷ nghèo vì kiếm tiền cũng không dễ dàng, chắc là người có tính cách hướng nội, lần sau mọi người có đi thì hiền lành một chút.”

Lúc này Thời Mẫn cũng nhớ lại, lần đầu tiên gặp Lạc Minh Kính, cô đã bị mái tóc dài của anh thu hút. Tóc dài tới vậy con gái cũng rất ít để, thế mà anh lại để đầu tóc dài nặng kia đi trên đường, vẫn duy trì nhịp sống của riêng mình, cách xa những người trên đường.

Giờ nghĩ lại, ngực cô thoáng đau đớn.

Anh thật sự giống với những gì anh đã nói, phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể thuyết phục chính mình bắt đầu cuộc sống mới. Anh đã muốn thoát khỏi quá khứ và sống trong trang thái tạo cho mình một thế giới riêng, tựa như đang sợ hãi một điều gì đó và giữ một thói quen sống mà anh cho rằng nó mang lại cảm giác an toàn cho anh.

Anh cuộn mình vào một góc nhỏ, cố hết sức sống cuộc sống của riêng mình, tạo ra những thay đổi nhỏ bé. Anh mở applive, ép bản thân vài việc vì tương lai nhưng lại cẩn thận tránh đi vết sẹo cũ, anh không dám vào tiệm cắt tóc cũng không muốn nhớ lại những lúc đen tối nhất cuộc đời mình.

Thay đổi…

Bỗng nhiên Thời Mẫn nhớ lại, lần thứ hai nhìn thấy anh, tóc anh đã ngắn một nửa.

“Lạc Minh Kính.” Thời Mẫn quyết tâm hỏi anh một chút, “Vì sao lúc trước anh lại cắt tóc?”

Lạc Minh Kính ngây người: “…Bởi vì nặng.”

Gồn gánh trên lưng toàn bộ quá khứ, rất nặng nề. Ngày đó, anh gặp Thời Mẫn, Thời Mẫn hỏi anh, tóc anh là giả hay thật. Lúc về, anh bỗng muốn thay đổi, đừng hỏi anh nguyên nhân bởi anh cũng không biết nói thế nào.

Hình như lòng anh đã có thay đổi, lại dường như… Là trái tim anh cảm nhận được, có lẽ anh sẽ có tương lai mới, một điều nằm ngoài kế hoạch, ngoài suy nghĩ của anh và anh cần phải vì tương lai mới này mà thay đổi, bắt đầu từ việc cắt đi mái tóc.

“Được rồi, anh nói thật,” Dưới sự im lặng ‘quan tâm’ của Thời Mẫn, Lạc Minh Kính thẳng thắn nói, “Nói thật thì có lẽ anh sẽ hơi già mồm, anh chợt có dũng khí nên cắt tóc. Thật ra, để tóc dài cũng không cần để tới mức đó, vốn anh cũng muốn nó ngắn một chút nhưng không dám tới tiệm cắt tóc, cũng không dám động vào cây kéo, lúc vừa có ý nghĩ này… anh vô cùng căng thẳng, lo âu, anh sợ anh sẽ chịu không được lại quay về trạng thái tồi tệ ngày trước. Nhưng mà ngày đó gặp em, câu nói nghiêm chỉnh đầu tiên em dành cho anh là về tóc của anh, lúc về nhà, dầu gội cũng hết, thế là anh cảm thấy, tất cả đều đang ám chỉ anh cần thay đổi, vậy thì thay đổi đi.”

Thời Mẫn: “Độ dài kia cũng khá tốt.”

“Em chắc chứ? Một mét…ba cm đấy, tầm đó.” Lạc Minh Kính nói, “Nhưng điều đó không quan trọng, ý anh là…”

“Em biết.” Thời Mẫn nói.

Giọng cô hơi khẽ, không phải để dỗ dành anh cho qua mà là cô thật sự biết.



Lạc Minh Kính ngồi ngốc tại chỗ, bỗng nhiên anh nghĩ tới tất cả những gì Thời Mẫn đã làm, mọi thứ cứ như ông trời đã định sẵn vậy.

Ngày anh gặp được cô, anh đã có dũng khí bước ra khỏi cuộc sống ảm đạm kia. Mà cô, nhận thấy sự thay đổi của anh, lập tức đưa anh về nhà, tạo cho anh thay đổi tốt hơn, cô để Thời Sở cắt tóc chỉnh sửa cho anh còn anh thì kiên trì để nhận lấy.

Dường như từ ngày đó trở đi, anh phát hiện, thay đổi không khó. Trái tim anh kiên định hơn, không còn sợ hãi nữa.

Thời Mẫn bỗng nhấc bịt mắt lên: “Nhưng ban đầu, anh đã ôm vẻ mặt ấm ức nói với em, anh để tóc dài vì phải mặc đồ nữ để kiếm tiền, nói thật ra anh rất nông cạn, không tốt đẹp như em nghĩ. Lạc Minh Kính, con người anh bao bọc bản thân mình thật chặt, mới đụng vào anh thồi là anh đã muốn ném đạn khói ép em lùi lại.”

“…Không thể nào.” Lạc Minh Kính ngại ngùng không muốn thừa nhận lúc đó bản thân đã tỏa thật nhiều gia mềm để đâm lùi những thứ muốn vượt qua giới hạn tới gần anh, “Em suy nghĩ quá nhiều thôi.”

Thời Mẫn khẽ cười, nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức: “Lạc Minh Kính, nhất định là vừa gặp anh đã yêu em.”

Lạc Minh Kính thấy nét mặt tràn đầy tự tin của cô, buồn cười: “Em đừng cho rằng bản thân rất tốt đẹp thế chứ, anh không tin vừa gặp đã yêu, là vì bên em lâu anh mới dần phát hiện em khá tốt.”

“Không, chính là vừa gặp đã yêu.” Thời Mẫn tự tin nói, “Con người anh, thích ai đó thì mới chịu mở rộng tâm hồn, mới có thể nhiều lần nhượng bộ em, nhân nhượng, phản ứng lại những gì em làm. Nếu anh không thích em, thì ngay từ lúc bắt đầu anh đã không thử mở vỏ phản ứng lại em.”

“Một bên đơn phương ra trận là vô dụng, trừ phi đối phương đáp lại.” Thời Mẫn nói, “Nếu anh không đáp lại em, em thử qua sẽ không quấy rầy anh nữa.Em cũng có tự tôn, nếu đối phương thể hiện sự lạnh nhạt rõ ràng thì sau khi cảm nhận được, em sẽ bỏ đi. Nhưng anh không phải tảng băng cũng không phải khúc gỗ, em dò xét anh, anh cho ra phản ứng, dù nó rất nhỏ nhưng anh vẫn luôn chậm rãi mở cửa lòng với em, anh có mong đợi với em, ngay từ đầu đã như vậy, cho nên em mới quyết định mài cây đao cùn nhà anh.”

Là điều gì khiến cô thích thú, để cô quyết tâm dùng hết sức đẩy ngã người đàn ông này? Đó là sau khi trực tiếp gõ cửa nói thẳng với anh, anh đã chậm rãi mở lớp vỏ bọc bên ngoài ra, chậm chạp vươn mình ra dò xét, cố gắng đáp lại chính mình, cho dù vô cùng ngập ngừng, vô cùng cẩn thận, chậm rãi tới mức chính anh cũng không phát hiện.

Thời Mẫn nhếch miệng, từ từ cười.

Anh đã cố gắng như vậy, sao cô có thể bỏ đi được? Dù có khó hơn nữa thì cũng phải đánh chiếm thành công, nhất định phải.

Xuống máy bay, Tiểu Bì lái xe đã thuê tới giao tay lái cho Thời Mẫn, bản thân ngồi ghế phụ, báo cáo tình hình ở Hải thị cho Thời Mẫn.

“Vừa nhận được tin, đã có tám người bị cách chức tạm thời để điều tra, bao gồm Sở trưởng Lưu.” Tiểu Bì nói, “Trước mắt ba mẹ Lưu Dung và cô ta ở chung một nhà, nhà họ có sáu người, tính cả mẹ của Lý Tường. Thông báo mở phiên tòa đã được gửi đi nhưng không biết Lưu Trường Xuân có nhận được không, phía trước quẹo trái lên cầu.”

Xe chạy lên cầu vượt biển, hướng dẫn trong xe mở ra, điểm đến là một khách sạn sang trọng.

Tiểu Bì đẩy kính mắt, tiếp tục nói: “Tám giờ sáng mai tổ điều tra sẽ hẹn gặp các nhân chứng để lấy lời khai, trước mắt những người làm chứng đều đã đến Hải thị.”

“Bên truyền thông địa phương có thông báo gì chưa?”

“Em đã thông báo.” Tiểu Bì nói, “Công tác chuẩn bị đã thực hiện hết rồi chị.”

Lạc Minh Kính ngồi ghế sau, tiếp tục duy trì sự im lặng, từ lúc tới Hải thị, tâm trạng anh chợt trở nên phức tạp. Năm năm chưa về, thành phố này đã trở nên thật xa lạ, nhìn qua kính xe, thành phố nơi mình lớn lên, nơi ghi lại rất nhiều vinh dự và vô vàn lời đồn vô căn cứ về của mình, anh đã không còn tình cảm với nó.

Một thành phố lạnh lẽo, một thành thị xa lạ.

Lúc xe sắp ra khỏi cầu vựt biển, trước mặt đột ngột xuất hiện một chiếc xe con màu trắng, nhìn qua nó như đang muốn lên cầu.

Tốc độ chiếc xe trắng kia quá nhanh lại xuất hiện vô cùng đột ngột, Thời Mẫn chỉ có thể nhanh chóng đánh tay lái, ép sát sườn chiếc xe này, lách ra ngoài, tắt máy dừng lại.

Sắc mặt cô khó coi, lạnh lùng nhìn chiếc xe phía sau qua kính chiếu hậu.

Tiều Bì chưa hồi hồn, nói: “Đây không phải đường một chiều sao? Sao cái xe này lại quẹo qua? Muốn đi ngược chiều?”

“Chắc vậy.” Thời Mẫn không muốn truy xét, cô nổ máy, quay đầu xe, chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng ghế phụ chiếc xe trắng đằng sau bất ngờ mở ra, một người đàn ông mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, cắt đầu đinh đi xuống. Anh ta giao đứa bé sơ sinh đang khóc oa oa giao cho người ngồi ghế sau, kéo khóa áo khoác, cau mày đi tới.

Lạc Minh Kính nói: “Thời Mẫn, cậu ta là… Lý Tường.”

Thời Mẫn dừng lại, mắt nhìn kính xe: “Chính là gã?”

Lỹ Tường gõ cửa kính xe, nói: “Ra.”

Thời Mẫn im lặng suy nghĩ, Lạc Minh Kính nhỏ giọng nói: “…Em có thể không để ý tới anh ta.”

Thời Mẫn cởi dây an toàn ra, nói: “Anh ngồi yên trên xe không được xuống.” Nói xong, cô mở cửa xe xuống.

Tiếu Bì thấy vậy, cũng mở cửa xuống xe.

Lý Tường thấy cô ra, muốn nắm quần áo cô: “Cô xem, xe tôi bị cô quẹt qua giờ phải làm sao, trên xe còn có con tôi, cô dọa con tôi khóc, cô có nghe thấy không?”

Trong chiếc xe màu trắng có tiếng trẻ con khóc rống.

Thời Mẫn nghiêng người, tránh tay anh ta.

Cô đút hai tay vào túi, nhìn Lý Tường nhếch miệng.

Tiểu Bì nói: “Anh bạn, anh đang kể chuyện cười với chúng tôi đấy à? Đây là đường một chiều, chúng tôi có cả camera hành trình ghi chép toàn bộ, anh lái xe sai quy định, quay đầu đi ngược chiều đấy.”



Tiểu Bì vốn không có ấn tượng tốt với anh ta, lúc mới tới Hải thị điều tra tình huống của Lạc Minh Kính, cậu đã gọi cho gã này rất nhiều lần nhưng hễ nghe tới ba chữ Lạc Minh Kính là gã cúp điện thoại ngay, lần sau thì nói Tiểu Bì tới phòng tranh chờ, cuối cùng gã ta không thèm tới gặp luôn.

“Người nơi khác?” Lý Tường nghe ra giọng Tiểu Bì không phải người địa phương, lông mày càng nhíu chặt hơn, gã nói, “Cậu tới đây mà xem, chúng tôi đi đúng đường, là người dân ở đây thì ai cũng biết, đoạn này không có biển cấm rẽ phải nhưng có giới hạn tốc độ đấy, cậu hiểu không? Chắc là do các người bắn tốc độ, mặt khác, các người đi từ dưới cầu lên vậy tại sao không ấn còi tín hiệu báo có người?”

Tiểu Bì nhanh chóng cười: “Anh chuyển góc cua sao anh không nhấn còi tín hiệu? Được rồi, dựa theo anh nói thì ở Hải thị, chính quyền cho phép các người quay đầu xe đi ngược chiều đúng không, nhưng xe quay đầu cua thì phải nhường đường cho xe đi thẳng mới đúng luật chứ nhỉ?”

Lý Tường lặng im cúi đầu lấy một điếu thuốc, bật lửa hút vài hơi, gã trợn mắt mắng: “Mẹ nó, chúng mày đi thẳng lại còn chạy tốc độ nhanh vậy làm gì, chạy vào nghĩa địa à? Quẹt xe tao còn muốn cãi? Lái cái xe nát chạy ào ào mày muốn lên trời à? Một thằng đàn ông mày đứng đây lằng nhằng cái mẹ gì? Tao nói vậy mà con mẹ mày còn không hiểu à? Xe tao có con nhỏ! Mẹ tụi mày có muốn lái xe đi chịu chết cũng đừng liên lụy tới con tao!”

Lúc này Tiểu Bì mới nhìn rõ, xe của Lý Tường là BMW.

“May mà bà xã tao né kịp, nếu con gái tao mà xảy ra chuyện gì thì cả đám tụi mày đều phải quỳ xuống cầu xin tao đấy! Tao giết hết mẹ tụi mày!”

Thời Mẫn cười, nâng chân dài, đạp một phát, cú đạp này cực nhanh, sức cũng không nhẹ, Lý Tường vừa giở giọng ác độc xong đã bị đạp một phát, gã ôm bụng không đứng thẳng được.

Thời Mẫn nói: “Cái đạp này, là mày cần phải chịu.”

Lạc Minh Kính vội mở cửa chạy đến, anh kéo Thời Mẫn ra sau: “Đừng tức giận, không đáng… Chúng ta đi thôi.”

“Em tới là để đạp lên mặt nó.” Thời Mẫn thấp giọng nói, “Em giẫm xong rồi, đi thôi.”

Nhưng mà, người phụ nữ ở trong xe thấy Lý Tường bị đánh, hét lên một tiếng, mở cửa chạy tới.

“Các người làm gì đấy hả?” Người phụ nữ lái xe chạy tới, đỡ Lý Tường, ngón tay chỉ vào Thời Mẫn, “Sao cô dám đánh người, không xem pháp luật ra gì hả? Ở đâu ra? Đứng lại không được đi! Có tin tôi tố cáo các người không!”

Cô ta quay đầu, la lớn: “Mẹ! Gọi điện!”

Lạc Minh Kính mở miệng nói: “Lý Tường, hóa ra hai người kết hôn thật.”

“Có quen biết?” Người phụ nữ lái xe mở to mắt nhìn Lạc Minh Kính, ngay sau đó cô ta nhận ra anh là ai, phút chốc trở nên thất thanh.

Lý Tường nghe ra giọng Lạc Minh Kính, anh ta khom người, mắt nhìn xuống đất, không dám đứng thẳng, cũng không nói.

Trong xe trắng lại xuống một người phụ nữ, trông bà ta hẳn đã hơn năm mươi, mặc áo bành tô trắng, tóc duỗi thẳng, khí chất còn tốt hơn cả Lưu Dung, khuôn mặt bà ta dịu dàng, nhìn bà ta giống kiểu cô dâu hiền lành truyền thống mà tất cả đàn ông đều muốn cưới, có hơi thở hiền thê lương mẫu sẵn sàng hiến dâng bản thân cho nước nhà.

Người phụ nữ kia ôm đứa trẻ tới, bà ta ngạc nhiên nhìn Lạc Minh Kính, thăm dò: “Minh Kính?”

“Cô Phương.” Lạc Minh Kính không cười nổi.

Người phụ nữ kia kéo Lý Tường, vỗ nhẹ anh ta tỏ vẻ an ủi, thật lâu mới hỏi Lạc Minh Kính: “Cháu về rồi à?”

“Về xử lý vụ án trước kia.”

“Minh Kính, nghe cô một câu thôi.” Người phụ nữ kia nói, “Cháu và Lý Tường là bạn từ nhỏ, cô biết cháu chịu khổ nhưng làm người cũng đừng để tâm chuyện vặt vãnh. Có những chuyện cần giả vờ mắt mở mắt nhắm, như vậy mới tốt cho các bên. Cháu giống mẹ cháu, quá cứng rắn, cứ vậy thì sau này phải làm sao? Quá bướng bỉnh sẽ chịu thiệt, không cho người khác đường sống thì được cái gì? Chúng ta đều sống trong một chế độ xã hội, có vài chuyện không thể nào công bằng được…”

“Cô này, không cần nói nữa đâu.” Lạc Minh Kính nói, “Xem cô là người lớn tuổi, cháu không muốn nói chuyện khó nghe, cháu chỉ coi việc này là chuyện của cháu và Lý Tường, không kéo cô vào, vậy nên cô đừng để cháu phải nói toạc mọi việc ra. Cô nợ mẹ cháu nhưng giờ bà ấy đã không còn nên cháu không so đo với cô.”

Nét mặt người phụ nữ xấu hổ, lúc này Lý Tường mới đứng thẳng, ngăn mẹ anh ta ở sau lưng, nhìn sang Lạc Minh Kính: “Bỏ qua chuyện mẹ tôi, cậu nợ mẹ tôi một việc, bất kể là lớn hay nhỏ, lúc mẹ cậu mất là do mẹ tôi giúp đỡ lo việc tang lễ, sống chết là chuyện lớn của đời người cậu đừng có vô lương tâm.”

Lần này họ gặp nhau là ngoài ý muốn, không tranh cãi, không động tay chân, hai người nói chuyện bình tĩnh một cách kỳ lạ, ít nhất mặt ngoài là vậy.

Lạc Minh Kính bình tĩnh hỏi: “Sao mẹ tôi lại mất, vì sao lúc xử lý chuyện hậu sự lại không có con trai bên cạnh mà phải nhờ người ngoài như hai người lo liệu? Lý Tường, cậu dám nói ra không?”

Yên tĩnh thật lâu, Lý Tường nói: “Được, được… mày kiên quyết đổ mọi sai trái lên đầu tao, tao cũng không thể nói gì hơn.”

Nói xong, gã đưa Lưu Dung và mẹ mình về xe, còn quát nạt Lưu Dung: “Cô khóc cái gì, để tôi lái xe.”

Lạc Minh Kính nhìn họ lái xe đi, mới nói: “Chúng ta cũng đi thôi, thật ra không để ý tới nó là được.”

Thời Mẫn nói: “Bà mẹ của Lý Tường, là một trong những người phụ nữ ba anh bao nuôi?”

Lạc Minh Kính kinh ngạc: “Sao em biết?”

“Nghe được.” Thời Mẫn nói, “Lên xe thôi.”

Lên xe xong, Thời Mẫn hỏi: “Tiểu Bì, hiện tại Lý Tường và Lưu Dung đang làm gì?”

“Một người mở phòng vẽ tranh đóng mộc, một người là giáo viên trung học dạy mỹ thuật.”

Không lâu sau, Thời Mẫn nói với Lạc Minh Kính: “Họ vẫn đang lấy tiền của nhà họ Lạc.”

Lạc Minh Kính không phản ứng kịp: “Cái gì?”

“Tiều Bì, điều tra một chút.”

“Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play