Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Sáng hôm sau, chưa mở mắt ra Thời Mẫn đã cảm giác được sức nặng trước ngực, cô phì cười.

Tối hôm qua vượt rào xong, cơ thể Lạc Minh Kính đã đi trước ý thức anh một bước, lúc đi ngủ không còn đắp chăn chắn ngang nằm một bên nữa mà cánh tay anh ôm lấy Thời Mẫn công khai chiếm thành.

Thời Mẫn nói: “Thật nặng.”

Lạc Minh Kính cười mơ màng, anh lật người lại gần hơn, ghé người lên Thời Mẫn, ôm lấy cô, cổ họng khàn khàn: “Có phải nặng hơn rồi không.”

Thời Mẫn lấy chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật màu mè dưới gối ra, ném lên đầu Lạc Minh Kính: “Cầm.”

Biện pháp an toàn.

Lạc Minh Kính hoàn toàn tỉnh táo, mãi một lúc sau mới tỉnh mộng: “Em giấu ở đâu vậy? Dưới gối sao?”

Tổng giám đốc Thời mưu đồ đã lâu, mỗi ngày đều đè lên hộp áo mưa đi ngủ, mỗi phút mỗi giây đều chuẩn bị để ngủ anh.

Lạc Minh Kính bò dậy, run rẩy mặc quần áo: “Anh vẫn nên nấu cơm cho em, sớm làm xong trang phục chiến đấu cho em…”

Lần đầu tiên chỉ là cọ sát tìm góc độ thích hợp nhất, tích góp kinh nghiệm thực chiến nhưng trong lòng hai người xem trọng nhất, vẫn là chiến trường với trang phục chiến đấu đầy đủ.

Thời Mẫn quấn chăn kín mít, quyết định chờ anh đi xuống lầu mở máy sưởi cho ấm áp rồi mới rời giường, cô lật người qua, chống đầu buồn bã hỏi: “Tối nay mặc đồ nữ nhé.”

“Em hay anh?”

Thời Mẫn chỉ anh, Lạc Minh Kính cười: “Chị, anh phát hiện em…”

Chuyện trên giường, vô cùng dũng cảm thử những thứ mới lạ!

“Trong trò chơi của Khoa học kỹ thuật Đông Thời, có một nhân vật rất được yêu thích.” Thời Mẫn nói, “Là NPC nam có đôi mắt mèo xanh lục được xưng là người đẹp nhất Bắc cốc, em quên tên của nhân vật đó rồi, lần trước em thấy anh giặt bộ đồ đó, là trang phục cosplay của anh, phiền anh chỉnh chu lại nó, tối nay dùng tới.”

Sau khi mở cánh cửa mới vào tối qua, Thời Mẫn bắt đầu động lòng với những đề nghị lúc trước của Hứa Thiến Thiến.

Lạc Minh Kính vạn năng biết bao, không dùng tới thì đáng tiếc biết mấy.

“Mối tình đầu của nữ tướng Tần Anh? Em…” Lạc Minh Kính tiện tay ôm bé mèo tổng giám đốc vừa chạy tới, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không phải không được, vậy để thử một chút nhỉ? Anh cũng hay vẽ tranh đồng nhân về hai nhân vật đó, em có muốn không? Buổi tối em cos vai Tần Anh, rất hợp với em.”

Dù sao Tần Anh và cô đều là kiểu phụ nữ gan góc dũng cảm có đủ tố chất của một tổng công.

Thời Mẫn đồng ý, vẫy vẫy tay, tiếp tục nằm nghỉ.

Có thể là cô đã mệt nhọc quá độ rồi, tối hôm qua Thời Mẫn nói một câu danh ngôn, làm Lạc Minh Kính mang cả nụ cười vào giấc ngủ.

Cô nói: “Không muốn động đậy, chắc em bị Yêu tinh hút hết tinh khí thần rồi. Thật không thể tin lại có một ngày như vậy, em theo đuổi chính mình, lấy máu thịt cung cấp nuôi dưỡng một tên Yêu tinh, lại còn là Yêu tinh size lớn nữa.”

Thân thể máu thịt là thật sự.

Yêu tinh size lớn là thật sự, ít nhất Lạc Minh Kính phải cao tới hơn 1m8.

Theo đó tính tiếp, thật đúng là công việc đòi hỏi cao về thể lực, nếu không có cảm giác vui sướng chìm ngập chống đỡ cô, thì cứ cung ứng cho yêu tinh như vậy có thể cô sẽ bị thiệt mất.

Lạc Minh Kính rửa mặt xong, kêu hai con mèo xuống lầu với anh.

Mèo con đang đói lắm rồi, có lẽ chúng nhìn ra Lạc Minh Kính là người phụ trách nấu ăn nên vừa nghe anh kêu là cả hai đứa đều meo meo đi theo anh xuống lầu, sốt ruột vội vàng vây quanh chậu thức ăn.

“Tổng giám đốc và Tĩnh Tĩnh bị đói choáng váng rồi.” Lạc Minh Kính cười vuốt lông hai chú mèo nhỏ.

Thật ra từ lúc rạng sáng hai con mèo đã chạy lên lầu hai, lại còn hung hăng nhảy lên đầu Lạc Minh Kính, muốn kêu anh tỉnh để được cứu đói, nhưng vì không có kinh nghiệm nên móng vuốt của chúng lại đụng trúng Thời Mẫn, Thời Mẫn mở mắt ra, ánh mắt sắc bén quét tới, sự áp bách phát ra từ tổng giám đốc trước nay chưa từng phân biệt ai, kể cả người lẫn vật. Cô thấy hai con mèo đang vui vẻ cào rối tóc Lạc Minh Kính, lập tức nhíu mày, chỉ cầu thang, một câu, “Đi xuống chờ.”

Hai con mèo cầm cự không được lâu thì ngừng công kích, ngoan ngoãn chạy đi. Đành chịu thôi, không có chỗ dựa, không hung hãn được.

Lạc Minh Kính làm cơm xong lên lầu gọi Thời Mẫn dậy, Thời Mẫn ngồi dậy cảm nhận một chút cuối cùng cô nhướng mày chậc một tiếng.

Lạc Minh Kính hiểu rõ, anh chà tay, vò tóc, nói: “Tới đây, anh ôm em xuống lầu.”

Thời Mẫn liếc mắt nhìn anh, chậm chạp mặc quần áo vào, nói: “Cứ nghĩ anh sẽ mang cơm tới giường, đút tận miệng em đó.”

“Có nghĩ tới.” Lạc Minh Kính, “Đáng tiếc không có mâm, em vẫn có thể tưởng tượng thành anh ôm em xuống ăn.”

Thời Mẫn không nhẹ, có thể là do con người cô thâm trầm nên cân nặng cũng nặng cộng thêm chiều cao của cô, việc ôm công chúa vô cùng mất sức. Lúc xuống lầu, Lạc Minh Kính thở dài, hai người liếc nhau, Lạc Minh Kính rất tỉnh đổi sang vác cô lên vai, khiêng cô xuống lầu cứ như đang cướp đoạt con gái nhà lành.

Thời Mẫn cũng không có ý kiến gì, có thể không cần đi lại thì cô sẽ không đi, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ tối nay tái chiến.

Lạc Minh Kính cho mèo ăn, cho người ăn, đợi buổi tối sẽ có người cho anh ăn.

Nghĩ vậy, lúc ăn cơm còn ăn ngon lành hơn trước.



Tối hôm qua hai người đều rất nghiêm túc, thế cho nên lúc nghĩ lại, ngoại trừ sự thoải mái của giai đoạn thân mật lúc sau thì không phân biệt rõ những cảm giác khác.

Lần đầu cọ sát không hề dễ hơn nữa lần đầu tiên thường chẳng có cái gì để mà lãng mạn, cần phảo hết sức chuyên tâm vào quá trình. Lần đầu tiên hai người không quá cởi mở, trọng điểm đều đặt ở thử độ phối hợp, chờ lúc thử thành công xong, lại có chút ý vị xem qua thì ngừng, phần thời gian còn lại chủ yếu là để lĩnh hội cảm giác và chúc mừng trận đấu giao hữu thành công.

Nhưng cơ thể con người vốn rất kỳ diệu, sau khi trải qua lần đầu lễ phép thiết tha, cả hai đều âm thầm hạ quyết tâm muốn tiếp tục tìm tòi, lôi hết những thứ đối phương giấu riêng trong lòng ra để nếm được hương vị từ tận xương tủy.

Ăn cơm xong, Lạc Minh Kính thật sự vỗi vã đi may cho xong trang phục chiến đấu.

Làm công việc phải có động lực mới được, ví dụ như giờ, linh cảm trong anh phun trào, đặt bút vẽ như một sự thần kỳ, bản thiết kế vừa xong là lấy vải tới trước máy may bắt đầu công việc ngay.

Hôm nay anh có rất nhiều chuyện phải làm, trang phục chiến đấu, đồ tối nay cos, muốn tối nay có cái dùng thì phải làm xong rồi giặt cho khô sớm mới được.

Buổi chiều còn phải tới giải trí Nguyệt Phong một chuyến, quần áo tiết Kinh Chập* đã tới, anh muốn tới xem hiện trường quay phim Dương thử đồ, tiện thể mời Dương Hạc ăn cơm cảm ơn.

*Tiết Kinh Chập: Vào mùng 5 hoặc 6 tháng 3.

Mặt khác anh còn phải phát trực tiếp, đã lâu lắm rồi anh không phát trực tiếp, là một chủ phát sóng ký kết hợp đồng làm việc thì anh đã quá tắc trách.

Anh cần phải hoàn thành các công việc đã được tổng kết năm ngoái trước, rồi xây dựng kế hoạch cho năm mới.

Đầu óc Lạc Minh Kính vận chuyển nhanh hết mức, Thời Mẫn vừa nghe điện thoại xong thì trực tiếp ngắt lời anh, ném cho anh một hạng mục khác: “Minh Kính, anh có muốn nhận phỏng vấn không?”

Lạc Minh Kính đẩy đẩy mắt kính, dừng máy may lại, hỏi cô: “Bên nào thế?”

“Chắc là anh cũng biết họ, Hội liên hiệp chuyên gia thiết kế trang phục quốc tế.” Thời Mẫn nói, “Nếu anh đồng ý, em sẽ để họ tới phòng vẽ phỏng vấn anh, chuyện có liên quan tới Hạc Trung Quốc nên họ hi vọng có thể phỏng vấn nguyên tác giả.”

Hai mắt Lạc Minh Kính sáng lên, anh nói: “Được.”

Sau khi độ hot trên mạng qua đi, anh đã may hết những bộ quần áo trong bản vẽ tác phẩm tốt nghiệp hoàn chỉnh với ý định sẽ dùng cái tên Tinh Quang Hạc để tham gia triển lãm lần thứ hai.

Đại học T cũng có ý mời anh tham gia triển lãm tốt nghiệp năm nay, cuộc họp hôm qua đã đưa ra một trong những đền bù cho anh đó là sẽ cung cấp cơ hội trưng bày, triển lãm tác phẩm Tinh Quang Hạc do chính chủ thiết kế hoàn tất trong thời gian một tháng.

Nếu có truyền thông nước ngoài phỏng vấn, vậy lại càng tốt, anh có cơ hội giới thiệu cho họ biết Tinh Quang Hạc chân chính là gì.

Lạc Minh Kính vui vẻ ngâm nga, trong tiếng máy may kẽo kẹt khe khẽ hát, may khóa cho trang phục chiến đấu của Thời Mẫn.

Thời Mẫn nhìn đồ trong tay anh, cô hơi kinh hãi: “Hồng nhạt?”

Màu hồng phấn, màu hường thiếu nữ.

Mắt Lạc Minh Kính cong cong, anh cười giơ áo ngực trong tay lên: “Em là thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, màu này rất đẹp.”

Thời Mẫn cười lạnh một tiếng.

Lạc Minh Kính nói: “Em không phát hiện, em rất thiếu nữ sao?”

Ngay cả mí mắt Thời Mẫn cũng không muốn nâng lên: “Là ảo giác của anh.”

“Đáng yêu theo kiểu trái ngược thôi.” Lạc Minh Kính lại nhìn chiếc áo hồng nhạt kia, hài lòng nói, “Đây là lần đầu tiên anh may đồ lót, không thoải mái thì nói, anh sửa lại là được.”

Thời Mẫn nhìn lướt báo cáo kết quả công việc tuần đầu tiên mà Fiona gửi tới, thản nhiên nói: “Anh vui vẻ là được.”

“Lúc nào phỏng vấn thế?”

“Ngày mai.” Thời Mẫn nói, “Sẽ tới sớm. Còn có chuyện này nữa, bên Fiona đang vội nhiều việc nên con bé đề nghị anh thông báo tuyển dụng nhân viên.”

“Nhân viên của Kính Giới?” Lạc Minh Kính suy nghĩ một lát rồi nói, “Là để làm gì?”

“Phụ trách tuyên truyền với các bên truyền thông.” Thời Mẫn nói, “Có một cô gái gửi sơ yếu lí lịch tới công ty, Fiona cho chuyển tiếp cho em xem, anh có muốn liên hệ phỏng vấn cô ấy không.”

Lạc Minh Kính nhận điện thoại, nhìn kĩ sơ yếu lí lịch của người gửi, kinh ngạc nói: “Là nhân viên cũ ở phòng làm việc Vương Chấn Vũ?”

“Đúng vậy, đã từ chức bên Vương Chấn Vũ rồi.” Thời Mẫn nói, “Tài chính của phòng làm việc Hoàn Vũ đã cạn, kết quả kinh doanh từ Hạc Trung Quốc cũng vì chuyện này mà bị sụt giảm rất nhiều, anh ta phải bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn nên hầu hết các nhân viên đều đã từ chức.”

Lò nướng báo tới giờ, Lạc Minh Kính lấy bánh bích quy ra, cười tít mắt cắn một nửa, đưa một nửa kia cho Thời Mẫn, mỉm cười: “Thế này gọi là gì nhỉ, báo ứng không sai.”

Thời Mẫn nhìn nửa cái bánh bích quy trong tay anh, cô ngẩng mặt chậc một tiếng.

Lạc Minh Kính không hiểu ý cô: “Sao vậy?”

Thời Mẫn nói: “Được rồi, để em làm mẫu cho anh xem, cho anh biết chuyển đồ ăn giữa người yêu thì phải làm thế nào.”

Cô cầm bánh bích quy, đưa vào miệng sau đó ôm cổ Lạc Minh Kính, hôn nhẹ một cái, đẩy miếng bánh vào miệng anh.

Hôn xong, Thời Mẫn nhíu mày: “Em dạy vậy anh hiểu chưa?”

Lạc Minh Kính hoàn hồn, ăn bánh bích quy, tỏ vẻ đã được dạy bảo gật đầu: “…Phục rồi, chị.”



Sau bữa cơm trưa, Lạc Minh Kính bắt tay may cho xong quần áo buổi tối cần dùng rồi giặt phơi cẩn thận, hai người chuẩn bị tới giải trí Nguyệt Phong để mời cơm Dương Hạc.

Thu dọn xong, chiếc điện thoại cũ để trong góc phòng vẽ tranh vang lên.

Lạc Minh Kính sửng sốt, chạy tới cầm điện thoại lên, nghe điện.

Số điện thoại cũ vẫn còn dùng nhưng gần như chẳng có ai gọi tới đây, người có thể gọi tới đây vào lúc này chỉ có một.

Lý Tường.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, Lạc Minh Kính cũng không nói chuyện. Nhưng ánh mắt của anh thay đổi, có nét sắc bén còn có phần không biết nên làm thế nào. Rồi chợt, anh bỗng nhớ tới điều gì đó, anh quay lại nắm lấy tay Thời Mẫn, nắm thật chặt.

Nhiệt độ bàn tay Thời Mẫn khiến lòng anh ấm áp, cuối cùng, anh mở miệng nói chuyện với người bên kia điện thoại: “…Lý Tường, tôi muốn gặp cậu một lần.”

Sau thời gian dài im lặng, Lý Tường đè nén lửa giận, chậm rãi nói: “Lạc Minh Kính, tôi bây giờ khác ngày trước. Giờ tôi đã có con, tôi cần cuộc sống bình thường. Chuyện năm đó, nếu đã qua rồi thì hãy cho qua đi, bây giờ nhắc tới chẳng tốt với ai cả, cậu… cần gì làm vậy chứ? Cậu hận tôi, vậy có thể chỉ hướng vào mình tôi. Tôi và cậu khác nhau, cậu không nhà không gia đình, không cần mặt mũi nên cậu dám liều như vậy, nhưng cậu thử đặt mình vào vị trí tôi một chút thôi có được không!

Tôi không tin cậu không biết chuyện tôi kết hôn sinh con, con mẹ nó, chẳng phải cậu điều tra về tôi rồi à? Lạc Minh Kính, cậu biết vợ tôi bị dân mạng mắng chửi xâu xé thế nào không? Trường học ép cô ấy phải chủ động từ chức, cô mới ở cữ xong đã bị ép nghỉ việc cậu có biết không hả?

Cả nhà vợ tôi chỉ vì cậu… Em vợ tôi vốn muốn bàn chuyện công tác nhưng giờ thì chả có mà bàn, bạn gái cũng bỏ nó… Cậu không hiểu, cậu không ở Hải thị, a… Có lúc tôi không thể không phục cậu, bao nhiêu năm rồi hả? Có cần phải vậy không? Cậu cứ giữ khư khư chuyện này, tới cuối cùng thì kết quả sẽ thế nào? Tôi có thể thay cậu ngồi tù hay có thể thay cậu chịu tội?”

“Có những chuyện, qua rồi thì để qua đi, tôi biết điều này không công bằng nhưng đã qua lâu vậy rồi sao cậu còn muốn nhắc tới? Làm vậy thì ai được lợi hả?” Giọng người đàn ông bên kia điện thoại phát run, “Cậu còn muốn truy cứu gì nứa? Làm vậy có thể giúp bác gái sống lại sao hay cậu muốn xem tôi chịu cảnh nhà nát người tan? Tôi làm gì sai, vợ tôi thì có gì sai? Lạc Minh Kính cậu hà tất phải vậy? Cậu có biết vì cậu mà có bao nhiêu người không sống nổi không?”

Vẻ mặt Lạc Minh Kính thay đổi, chút phức tạp còn lại cuối cùng cũng biến mất, anh lạnh lùng nói: “Chẳng có quan hệ gì với tôi.”

Lý Tường chợt cao giọng quát lớn: “Làm một người cha, bây giờ tôi nói cho cậu biết, Lạc Minh Kính, nếu có người dọa đến con gái tôi, con mẹ nó, có liều cái mạng này tôi cũng không cần, tôi làm tới cùng với cậu!”

Lý Tường nói xong, cúp điện thoại.

Thời Mẫn trầm giọng nói: “Xem ra không phải xin lỗi.”

“Có thể là có dư luận… làm sợ đứa bé.” Lạc Minh Kính, “Anh cho rằng độ nóng qua đi, lại công khai ra cậu ta sẽ đỡ hơn một chút.”

“Anh áy náy rồi sao?”

“Không.” Lạc Minh Kính nói, “Anh chỉ thấy thổn thức, nhưng… anh không muốn tha thứ cho cậu ta. Cậu ta là bạn từ bé của anh nhưng dù tình nghĩa giữa cả hai không còn, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt cậu ta trả lại, anh chỉ muốn sự công bằng, chỉ cần một câu nói. Trả lại…”

Lạc Minh Kính khẽ cười một tiếng, cúi đầu: “Cậu ta còn muốn anh giữ trong sạch cho sao? Mẹ anh và anh phải chịu đủ đắng cay, cuộc đời anh gần như bị hủy… Có những chuyện khốn khổ tới mức khóc cũng không được. Nếu không có em, anh muốn đứng lên một lần nữa là chuyện vô cùng khó. Những gì anh phải đối mặt suốt mấy năm nay, cậu ta có thể trả hết được sao?”

“Vậy phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Thời Mẫn nói, “Nếu muốn công khai tất cả vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới người nhà anh ta, thậm chí con gái anh ta, ít nhất vợ anh ta không thể tránh khỏi việc có liên quan. Tiểu Bì đã điều tra, nếu lập án điều tra chuyện này thì những người thân nhà vợ anh ta có liên quan tới chuyện này đều sẽ bị cắt chức tạm thời để điều tra. Tất nhiên cuộc sống ở Hải thị của hai người cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng mà Lạc Minh Kính, không có gì là không công bằng ở đây cả, đấy là cái giá họ phải trả.”

“Anh biết.”

Một chiếc điện thoại của Lạc Minh Kính reo lên, là luật sư Hoàng Hữu Vi.

“Tin tức tốt.” Luật sư Hoàng nói, “Tiểu Lạc, tôi vừa mới nhận được thông tin từ công an Hải thị, cấp trên trong ngành đã tổ chức một đội điều tra riêng, lập án điều tra lại chuyện năm đó, chúng ta trao đổi thời gian cùng đến Hải thị một chuyến, em gái cậu đã gửi mấy bức ảnh lúc đó cho tôi, mai sẽ cs báo cáo mức độ thương tổn, trước mắt thì chuyện bản quyền có hi vọng rất cao.”

“Cảm ơn luật sư Hoàng, ông vất vả rồi.”

“Chuyện phải làm mà.”

Qủa nhiên, quả nhiên là vì bên cấp cao Hải thị ra án điều tra nên Lý Tượng mới sợ hãi liên lạc với anh.

Lạc Minh Kính cúp điện thoại, ôm lấy Thời Mẫn, anh nhắm mắt vùi vào tóc cô thở dài.

“Vì lập án điều tra, ảnh hưởng tới cuộc sống của anh ta nên anh ta mới liên lạc với anh.” Thời Mẫn cũng nhìn ra, “Anh ta là người ích kỷ, em không muốn trong thời gian bản vệ quyền lợi cá nhân của mình anh lại có suy nghĩ kết quả sau này của anh ta mà lo lắng. Lạc Minh Kính, nghe em, anh ta bị vậy là đáng đời.”

“Anh sẽ không thương hại cậu ta.” Lạc Minh Kính nhẹ giọng nói, “Sẽ không.”

Tác giả có lời muốn nói: Thật cẩn thận tìm hiểu ranh giới vi phạm pháp luật.

Sau đó, không dám lái xe quá nhanh.

Xe của tôi được lái* rất hàm súc, tìm một lý do tương đối hợp logic: Lần đầu tiên, trọng điểm là làm quen cho hợp, hai là không có kinh nghiệm, thế nên lần đầu chỉ cần không lời không lỗ là được, chưa chơi trò lãng mạn được. Thăm dò đối phương xem có phù hợp hay không mới là trọng điểm.

Cho nên… (đúng, trang phục chiến đấu mới là lái xe hạng nặng, ít nhất là Tank*! Để chúng ta mặc thêm trang phục chiến đấu, cho đại bàng dương cánh bay lượn sát ranh giới việc vi phạm quy định pháp luật!)

Nói ngắn lại.

Thời Mẫn: Hài lòng, điều tra lâu như vậy, hôm nay thử một lần, biết anh không phải phô trương thanh thế, vô cùng kiên định.

Lạc Minh Kính: (cảm thấy mình biểu hiện rất tốt, không dọa người cũng không bị đánh tơi bời, tự cho mình năm sao.) Con gái thật sự rất mềm mại, tổng giám đốc cũng không ngoại lệ, thật vui vẻ.

*Lái xe, xe được lái, lái xe hạng nặng: từ hài hòa và là từ lóng cho việc làm tình. Vấn đề tình dục được kiểm soát từ ngữ rất gắt ở mạng xã hội TQ (một là chữ đó sẽ để thành *, hai là bị báo cáo không cho đăng luôn) nên các tác giả thường ko viết hoặc hạn chế hoặc dùng cách tả khác để viết. Ví dụ như từ hài hòa và từ lóng mạng, ahihi.

*Tank: xe tăng. Ngoài ra, Tank còn dùng để chỉ vị trí chủ chiến lực trong game, nếu bạn đã đọc truyện võng du hoặc đã chơi các game như Liên quân Mobile, Liên minh huyền thoại bạn sẽ thấy vị trí chủ Tank, phó Tank, Tank là những người có máu nhiều, chỉ số đỡ đòn cao nên Tank luôn là tướng tiên phong lãnh đòn của boss. => tác giả bảo lần tới là lái xe hạng nặng, máu nhiều nhưng nếu tui nhớ ko nhầm thì tr này hông có H. Ahihi (Chỗ nào ahihi kèm những chú thích tiếng lóng người nhớn là lời con beta già, vì con edit nhà này ngây thơ nhắm, kkkk)

Lời editor: Cặn bã Lý Tường. Nói chuyện thật não heo “Tôi hại chết mẹ cậu nhưng thời gian qua lâu rồi cậu còn nói làm gì, đâu có khiến mẹ cậu sống lại được, sao phải làm vậy?”

Tôi nói một câu thay anh tôi “Chuyện tôi nói lại đã lỡ rồi, dù vợ cậu bị đuổi khỏi trường, dù em vợ cậu mất việc mất người yêu, dù gia đình cậu bị tiếng xấu thì tôi cũng lỡ nói ra rồi. Cậu còn gọi tôi làm gì…..?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play