Thành phố Dương có một nhà hàng trên cao view đẹp, là thánh địa cầu hôn nổi tiếng được đề cử bởi nhiều người. Theo lời đồn, tỉ lệ thành công ở đây là một trăm phần trăm. Kể từ khi khai trương đến nay, nhà hàng chưa từng gặp một thất bại nào và không có quý nào ảm đạm trong suốt 365 ngày của một năm. Dẫu khách hàng phải đặt trước rất lâu nhưng nhà hàng luôn trong tình trạng kín chỗ bất kể gió mưa.
Năm ngoái “Tâm trạng tốt đẹp” từng làm một kì về chủ đề cầu hôn, lúc ấy nhà hàng này liên tục được nhắc đến rất nhiều lần. Có một lần thực hiện chương trình xong, phát thanh viên còn ôm ngực nói đời này nhất định phải được cầu hôn bằng nhẫn kim cương ở đây một lần. Ngược lại Nghiêm Thanh không có hứng thú cho lắm, cô cảm thấy bản thân mình với chỗ đó có quất roi cưỡi ngựa tám trăm dặm cũng không đuổi kịp nên chắc chắn sẽ không đi.
Nhưng giây phút này đây, có lẽ cô hơi ngượng khi ngồi tại nơi cao nhất của nhà hàng này để dùng bữa.
Người ngoài tò mò quan sát bàn của hai cô gái tỉnh bơ này...
Một người có mái óc dài mặc áo choàng màu nâu đỏ, bộ đồ công sở vừa khít với thân mình càng làm tôn thêm dáng vẻ đầy đặn, đôi giày cao gót bao bọc đôi bàn chân nhỏ bé, cả người toát lên vẻ tinh tế của dân trí thức.
Người còn lại phong cách trung tính, bên ngoài khác áo len màu đen bản rộng, tóc đen, đi giày thể thao.
“Hình như muốn ăn ở đây thì cần phải đặt chỗ trước nhỉ?” Nghiêm Thanh hỏi.
Cố San San lắc đầu, hình như đang nhắn tin với ai đó, bởi vì Weibo liên tục vang lên tiếng thông báo: “Không cần thiết, tôi với ông chủ ở đây là bạn bè, chỗ này là chỗ anh ta để dành cho tôi.”
“Em cũng dùng Weibo à?” Nghiêm Thanh cũng lấy di động ra lướt xem tin tức.
Đến lúc đó cô gái nhỏ mới ngước mắt nhìn cô, đắc ý đưa trang Weibo của mình cho cô xem: “Chị nhìn đi, tôi có 100.000 người theo dõi rồi đấy.”
Nghiêm Thanh nghiêng người qua nhìn lướt qua, không ngờ cô bé là một coser. Ảnh đại diện rất đẹp, có điều trang điểm quá đậm, nhìn ngoài đời khó mà nhận ra được, quần áo cũng hơi mát mẻ một chút, ngực lộ hơi nhiều.
Cô không hứng thú với cái này cho lắm nên khen một câu xong cũng được ai nấy đều vùi vào thế giới riêng của mình. Không ai muốn trò chuyện với đối phương, ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Phục vụ phòng là những người đã được đào tạo bài bản, ở đây có đủ mọi loại tình nhân, bình thường phái nữ hẹn nhau ăn cơm ở đây cũng không phải là ít, có điều cặp đôi đặc biệt thế này là lần đầu tiên.
Nhưng mà... muốn chơi điện thoại thì có thể về nhà chơi mà, nhà mọi người giờ chắc có lắp wifi hết rồi chứ nhỉ?
Tại phòng bếp, bếp trưởng nghe nói lại liền đặc biệt chạy đến chỗ hai người hỗ trợ gọi món. Lúc đó hai người mới tạm thời đặt điện thoại qua một bên, xem thực đơn gọi món, thỉnh thoảng mới nói với nhau đôi câu.
Bếp trưởng gợi ý rất nhiều món ngon, trong món bánh ngọt trắng, có một lớp kem màu đỏ viết... Love you.
Tặng các bạn.
Bữa điểm tâm nhỏ thì ghi: “Nguyện cho hai bạn có một đêm khoái lạc.”
Nghiêm Thanh: “…”
“Có phải bọn họ hiểu lầm gì không nhỉ?”
Cô gái nhỏ gật đầu đồng ý: “Có lẽ nghĩ hai ta là một cặp rồi, ai bảo chị như vậy cơ chứ...”
Cô nàng còn muốn nói ai bảo chị nam không ra nam nữ không ra nữ, nhưng nhận ra mình tới đây nói xin lỗi nên ngậm miệng lại. Đôi mắt to tròn nhìn Nghiêm Thanh, thật sự không thể hiểu nổi anh cả nhà mình nữa rồi, rốt cuộc chị ta có gì đáng để anh ấy thích đến thế cơ chứ? Thế giới của thánh nhân thật khó hiểu mà!
*** Nghiêm Thanh châm một điếu thuốc, Cố San San nhanh tay giật lấy điếu thuốc: “Kính nhờ chị hai bỏ thuốc lá giùm được không? Dáng vẻ hút thuốc của chị làm mọi người hiểu lầm đó, tôi vẫn còn thích đàn ông đấy nhé.”
Cô cười, nhượng bộ cất bao thuốc lá vào trong túi, ngoảnh đầu ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố Dương từ trên cao.
Chỗ này là nơi mà Cố San San đặc biệt chọn, nếu đã nói xin lỗi thì cũng cần chút lòng thành, và dùng bữa ở nhà hàng này chính là lòng thành đó. Tối nay phục vụ tốt cho bà cô này xong thì về báo cáo với anh cả, hy vọng có thể khiến anh ấy nguôi giận.
“Đẹp đúng không?” Cố San San đắc ý: “Tôi còn chưa đến đây với bạn trai mà đã đi cùng chị đấy.”
Nghiêm Thanh gật gù, rất đẹp, đẹp đến không tưởng, chẳng trách mọi người nói phải đến nơi này cầu hôn, không có một cô gái nào có thể chối từ được.
“Em có bạn trai bao lâu rồi?” Nghiêm Thanh chống tay, tùy ý hỏi.
Chỉ thấy cô gái nhỏ im lặng một lát, uể oải nghịch khăn trải bàn: “Tôi thích anh ấy tám năm rồi.”
“Thanh mai trúc mã à?”
“Không phải.” Cô gái nhỏ lắc đầu: “Anh ấy là bạn của anh cả, sống ở nước ngoài nhiều năm rồi, bây giờ mới trở về nước.”
Nghiêm Thanh a một tiếng, trong đầu hiện lên một cái tên rất sinh động...
“Lý Mậu ư?”
Cố San San: “…”
“Chị nói đi, sao chị biết tên anh ấy?”
Trên bàn ăn đặt mấy cây nến, trong bình hoa đẹp đẽ còn cắm thêm một bông hồng đỏ, gương mặt Nghiêm Thanh dưới ánh nến trở nên mờ ảo, đôi mắt ánh lên vẻ vui vẻ: “Em thật thích anh ta tám năm cơ à? Tám năm chiến tranh kháng chiến chống Nhật cũng thắng lợi.”
Cô muốn trông thấy dáng vẻ bùng nổ của cô gái nhỏ, bởi vì cô bé này không hề biết rằng mỗi lần tức giận ấy nó dễ thương và sinh động thế nào đâu. Trái với dự đoán của Nghiêm Thanh, Cố San San chỉ cúi gằm xuống, mãi sau mới lẩm bẩm: “Anh ấy không thích tôi thì tôi cũng hết cách.”
Nghiêm Thanh kéo tay cô ấy: “Khí thế gây gổ với tôi chạy đi đâu hết rồi hả?”
Cô gái nhỏ đẩy tay cô ra: “Thích một người thì khí thế để làm gì chứ, cho nên mới nói chị không hiểu. Anh tôi tốt vậy mà, người người đều thích chỉ mỗi chị vô tâm...”
“…” Tay Nghiêm Thanh dừng lại trên không.
Bà cô này đúng là vô tâm, Cố San San nhìn lướt qua Nghiêm Thanh rồi cụp mắt, sau đó chìa vệt đỏ ra cho người ta xem: “Hôm qua anh cả mắng tôi một trận, chị không tưởng tượng được anh ấy dữ như thế nào đâu, làm tôi khóc suốt một đêm.”
“Không thể nào.” Nghiêm Thanh lắc đầu, cô không tin Cố Thanh Châu sẽ mắng chửi người khác.
Đôi mắt cô gái nhỏ nhìn thấy, động tác kia ấy giống Cố Thanh Châu như tạc, trong đầu thầm nghĩ, anh cả đang theo đuổi chị nên tất nhiên sẽ không mắng chị rồi, bây giờ chị ở đây tỏ vẻ gì chứ.
“Thế sao chị không thích anh tôi hả?” Cố San San cực kỳ khó hiểu.
“Xì.” Nghiêm Thanh cười: “Vậy bây giờ tôi bắt đầu thích anh ấy, có được không?”
“Đừng, chị cứ tiếp tục không thích anh ấy đi.” Cô gái nhỏ hừ hừ mũi.
*** Nghiêm Thanh gật đầu, bày tỏ mình đã nghe lọt tai câu này, sau đó nhắc tới Lý Mậu: “Tôi với anh ta có uống rượu với nhau một lần, sau đó chưa gặp lại nhau.”
Nói đến đó thì ngưng, Cố San San nghe ra được, người này không muốn cô hiểu lầm.
Cô gái nhỏ không được tự nhiên đáp: “Thì tôi cũng có nói gì đâu…”
“Tránh cho em lại vung tiền vào mặt tôi thôi.” Nghiêm Thanh cười đùa giỡn.
“Chị...” Cố San San vểnh miệng cau mày: “Đừng nhắc lại chuyện này nữa!”
Bữa cơm này ăn rất được, giữa bữa Nghiêm Thanh có đi nhà vệ sinh, sau đó Cố San San cầm túi xách da cá sấu đi tính tiền thì được thông báo đã có người trả tiền rồi.
Cô gái nhỏ lập tức ngoảnh lại nhìn Nghiêm Thanh đứng đằng sau, hơi giận: “Sao chị lại như vậy chứ!”
Đây là không muốn nhận lời xin lỗi của mình, không muốn anh cả tha thứ cho mình đây mà!
Nghiêm Thanh đưa tay lên xoa xoa đầu cô gái nhỏ đang xù lông, dưới ánh đèn mờ mờ của nhà hàng cất giọng: “Không có lý nào để em gái nhỏ mời cơm.”
Cố San San nói nhỏ: “Hừ, chị thì khác gì sinh viên năm cuối như tôi đâu chứ!”
Thu ngân cũng toét miệng cười, nói thêm câu chọc cười: “Ngày đầu tiên của năm nhất đại học cũng là đại rồi.”
Sau khi hai người ra bên ngoài, Nghiêm Thanh xoa đầu: “Đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy xe.”
Cố San San kéo tay cô, cho dù mang giày cao gót rồi nhưng cũng không cao hơn là bao, len lén kiễng chân lên để tăng thêm khí thế: “Chị có biết túi xách này của tôi bao nhiêu tiền không hả?”
Nghiêm Thanh lắc đầu.
“Nói như vậy, con xe cùi kia của chị...”
Ánh mắt Nghiêm Thanh mang theo vẻ châm biếm.
“À ừm.” Cố San San lại: “Mặc dù xe của chị nhìn thì vẫn còn tốt, nhưng một cái túi của tôi có thể mua được mấy chục chiếc, cho nên chị...”
“Vậy sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Nghiêm Thanh nói.
Cố San San trừng mắt, tôi muốn nói chị đừng có mà giành trả tiền với tôi nữa, fuck!
Nghiêm Thanh tự động dịch lại là một lời cự tuyệt, phần ngạo mạn cùng vẻ hời hợt làm cho người ta cảm thấy thật chán nản. Cố San San nghẹn lời, không chịu nhận thua, ngay sau đó đáp: “Được thôi, cứ như vậy đi!”
Cô gái nhỏ khóc đến đỏ mắt, chẳng buồn để ý xem mặt mình đã đỏ đến chừng nào, đi đến ven đường vẫy tay đón xe. Cô không giải thích được tại sao mình lại nổi giận, ngồi vào trong xe, đóng cửa cái rầm, nói địa chỉ cho tài xế lái xe đi mau. Đầu năm nay xe taxi nào cũng có tấm ngăn tự động. Cô ngồi sau xe lại nhớ về màn lái xe chiều nay.
“Đúng là ác ma.” Cô gái nhỏ đưa tay vỗ đầu, cúi đầu nhắn tin cho anh mình.
Nghiêm Thanh lấy chìa khóa tìm xe, cô đi vòng quanh chiếc Harry đỏ, lúc ngồi vào cảm thấy quá mức yên tĩnh, lái xe trên đường càng ngày càng chán, chạy vượt qua mấy chiếc xe đều không thể xua đi sự nhàm chán đó.
***
Cố Thanh Châu ngồi trên xe đọc tin nhắn gửi tới, là của em gái anh: “Em đã trịnh trọng nói lời xin lỗi với chị ta rồi. Chị ấy cũng không tức giận, anh cả à, em biết lỗi rồi.”
Phía sau là kí hiệu một người khóc ra nước mắt dài như sợi mì, sau đó là một cô gái đầy vẻ tinh nghịch.
Cố Thanh Châu trả lời: Không được có lần sau.
Cố San San ngồi trong xe taxi thở phào nhẹ nhõm, cũng nên quan tâm anh hai cô một chút nhỉ...
“Anh cả tha thứ cho em rồi! Meo Meo! Anh hai, anh có khỏe không?”
Hiển nhiên là cảm thấy anh hai mình hoàn toàn không biết chuyện em gái mình đến chỗ người thương của anh cả dạy dỗ một trận làm cho anh cả khó chịu không thôi, nửa giờ sau, em gái Cố nhận được tin nhắn của anh hai Cố Thanh Thần:
Bạn Cố, làm một bài năm nghìn chữ kiểm điểm sáng mai nộp tại phòng làm việc của anh.
Cố San San: /( ToT)/~~
***
Cách một trăm mét trước hoa viên Đông Sơn có đoạn đường đang được sửa chữa, xe cộ cũng phải đi vòng, Cố Thanh Châu dừng xe bên lề đường, mặt hướng về nhà Nghiêm Thanh. Xa xa có thể thấy một chiếc xe màu đỏ hơi cũ đang phóng tới, đi cực nhanh rồi dừng trước cánh cổng.
Cố Thanh Châu lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế lái không buồn quay đầu, chiếc xe vẫn chạy đi trên đường, anh nhìn cho đến khi đèn sau xe nhấp nháy những ánh đèn cuối cùng rồi tắt ngúm.
Một tay anh đặt trên vô lăng, một tay đặt trên đùi, sau mấy giây anh mới mở cửa xuống xe, đứng ven đường nhìn về phía xe của Nghiêm Thanh.
Do quá xa nên không thấy phòng có sáng hay không, anh vẫn đứng tại chỗ, lưng thẳng.
Anh không biết rằng, đằng sau cánh cửa khu nhà cô cũng đứng quan sát anh một cách bí mật.
Nhìn một cái rồi một cái, cho đến khi người đàn ông trong chiếc áo len màu trắng ngồi bên xe thu hồi ánh mắt cô mới quay người đi vào sau cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT