Dưới ánh đèn đường gương mặt cô hiện lên đầy vẻ cô đơn, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng. Cố Thanh Châu cũng không biết vì sao mình xúc động đến thế, anh bỏ mặc lễ nghĩa, bước tới ôm người trước mặt vào trong ngực.

Nghiêm Thanh trợn tròn mắt không biết phải làm gì.

Anh vỗ nhẹ vai cô, muốn nói rất nhiều nhưng chẳng thể thốt nên lời, chỉ một cái ôm đã kéo lại gần mười bốn ngày mấy chục dặm xa cách trời nam đất bắc, nhớ nhung thành bệnh.

“Anh biết rồi hả?” Nghiêm Thanh thấy Cố Thanh Châu khác thường như vậy nên tưởng là do sự cố phát sinh từ tiết mục kia. Cô nói từ đáy lòng: “Quả thật có hơi khó chịu. Nhưng mà tôi không sao đâu, đừng lo lắng quá!”

Lúc nói chuyện cô quay mặt về phía ngực anh, hơi ấm truyền qua. Bình thường cô ở cạnh người này luôn “kiên cường bất khuất” nhưng bây giờ lại thật dịu dàng biết bao.

Cố Thanh Châu buông ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, sau
một hồi dường như sực tỉnh lại, dáng vẻ thả lỏng hơn, đưa tay lên sờ đầu cô.

Giống như đang xoa đầu chó con vậy.

Nghiêm Thanh che đầu né tránh, nhân tiện trừng anh một cái, hừ hừ: “Tôi cũng đã lớn thế này rồi anh còn làm như vậy, sau này không được làm thế này nữa.”

Cố Thanh Châu buồn cười vì dáng vẻ này của cô, lại muốn sờ thêm nữa.

Nghiêm Thanh vừa đi lên nhà vừa che đầu. Trong tủ lạnh cái gì cũng có, trên bàn trà nhỏ bày nào là rượu nào là đồ ăn, cô và Cố Thanh Châu cùng nhau ngồi trên sàn nhà, cụng li với nhau.

Bên ngoài Cố Thanh Châu chỉ khoác một cái áo gió màu bạc, cặp chân dài duỗi thẳng dưới bàn uống nước có thể đụng phải sô-pha ở phía đối diện. Ngược lại, Nghiêm Thanh cả người duỗi thẳng cũng chỉ với gần bằng chân anh.

Cô lặng lẽ thu chân xếp bằng lại, vốn đã có nhiều chuyện
không vui nhưng dường như sự xuất hiện đột ngột của người này lại khiến nó vơi đi rất nhiều.

Uống rượu được một lúc, đến nửa sau Nghiêm Thanh bắt đầu lảm nhảm đến chuyện lãnh đạo trong đài, nào là người bại não đến mức nào, dường như não để ngoài đầu, sau đó gãi gãi đầu giả bộ làm ra vẻ ta đây đại nhân không trách tiểu nhân: “Cấp trên thì mãi là cấp trên, người cao còn có người cao hơn, phận tép riu như tôi chỉ có thể nghe lời, phục tùng cấp trên. Ha, tôi không sao cả, chỉ là mợ nó thực khó chịu.”

“Có điều tôi vẫn không bỏ được.” Nghiêm Thanh xé túi đựng thịt bò khô: “Giống như trẻ con nhà tôi bị người khác ức hiếp vậy, khó chịu lắm.”

Cố Thanh Châu vuốt ve chai rượu xanh sẫm màu, nhớ tới lúc trước hai người bọn họ gọi điện thoại cô có ám chỉ mấy câu: “Tôi không nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi sinh con đẻ cái.”

Anh chưa từng nghĩ cô là người như vậy. Bình thường ở
trường học có thể nghe mấy cô giáo nói tới mấy đứa bé trong nhà, cuộc thi lần này không tốt ra sao, chuyển mùa thì bị cảm bệnh thế nào, cơ thể lớn nhanh như thổi, áo quần giày dép một thoáng sẽ mang không vừa, thức ăn hai chén đôi lúc còn không đủ, anh đều cảm thấy rất thú vị. Tuy anh chưa có con nhưng nhà anh còn có Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt cũng giống như vậy, bé con đi nhà trẻ được phát phiếu hồng thì nhất định phải tuyên
dương khen ngợi, sinh nhật thì mua áo quần công chúa tặng bé, thích ăn vặt không thích ăn rau. Mỗi lần ăn đều phải dụ dỗ, con nít rất thông minh lanh lợi, biết anh vẫn luôn thương bé, dỗ thế nào cũng không chịu ăn, cuối cùng anh phải ép thành nước trái cây mới chịu uống, uống xong bác còn phải khen ngợi một hồi mới được.

Ngay cả em gái nhà anh vẫn chưa trưởng thành cũng hi vọng bản thân có một gia đình của riêng mình với những đứa trẻ, thậm chí có một lần còn lôi kéo anh nói chuyện: “Anh cả này, sau này anh cũng phải đối xử với con của em tốt như với Nguyệt Nguyệt đấy nhé. Anh không được thiên vị đâu đấy.”

Anh cảm thấy buồn cười, tất nhiên anh sẽ luôn yêu thương những sinh mạng nhỏ bé dễ thương như vậy, việc này thì lo lắng làm gì chứ?

Nghe cô nói chuyện khi còn bé, chẳng qua chỉ là mới nghe kể một chút, biết cho mẹ cô đối xử với cô không được tốt lắm, biết cô bị thất lạc em trai, khi cô nói không nghĩ đến chuyện sinh con, tất cả từ ngữ đều như biến thành bi thương chân thật tập kích Cố Thanh Châu.

Anh đặt chai rượu xuống kéo tay Nghiêm Thanh, dưới lớp vải trên tay áo là một vết sẹo xấu xí. Anh từng hỏi qua người ta, là dùng lưỡi hái chém, không biết khi đó cô mấy tuổi, đã làm gì mà bị như thế này, rồi được chữa trị ra sao, một lưỡi chém xuống khắc sâu vĩnh viễn.

Trong lòng Cố Thanh Châu cực kỳ khó chịu, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi ngà ngà say lên tiếng: “Nghiêm Thanh.”

“Lời ngày đó em nói anh hiểu rồi.” Ánh mắt anh dừng lại rất lâu trên cánh tay nhỏ: “Anh không có ý gì khác, em yên tâm.”

Cho dù đã từng có ý nghĩ khác, bởi vì đau lòng về em, loại tâm tư đó cũng nên dừng lại. Em không thích thì thôi, không sao cả, cứ một mực cố chấp quá thì cũng không phải là tốt.

Nghiêm Thanh a một tiếng, nghe hiểu, yên tâm.

Cố Thanh Châu không buông tay, ánh mắt dời từ cánh tay cô lên nhìn thẳng mắt cô: “Cái này em không cần che giấu, không khó coi chút nào.”

Nghiêm Thanh lắc đầu: “Quen rồi.”

Trong lòng Cố Thanh Châu cảm giác bấc lực càng sâu
hơn, cô có rất nhiều thói quen, quen sống một mình, quen đối mặt mọi thứ một mình, những năm này nhất định chưa từng khóc, bởi vì trước kia cô từng nói, khóc là thua.

Một cô gái như vậy, coi một tiết mục là con mình, bây giờ con cô lại bị người khác vứt bỏ.

***

Hôm nay Nghiêm Thanh lại uống say trước mặt Cố Thanh Châu, vỏ bia la liệt xung quanh. Anh bế cô về phòng ngủ, cô dựa vào lòng anh lầm bầm: “Làm sao có thể ngăn ngọn cỏ nảy sinh trong lòng tôi cơ chứ. Cố Thanh Châu, người anh đang tìm kiếm tôi vẫn chưa tìm thấy được, tôi đã hứa sẽ giúp anh, nhưng bây giờ dường như không thể rồi.”

Ánh mắt cô mê man không tiêu cự, dịu dàng yêu kiều hơn bình thường mấy phần. Tay cô siết chặt vạt áo anh, đến cả khi anh đặt cô trên giường vẫn không chịu buông. Nghiêm Thanh ngước đầu lải nhải với anh: “Cố Thanh Châu... Cố Thanh Châu, có phải anh cũng uống say hay không?”

Cuối cùng người lảo đảo, anh ngã trên người cô, sợ đè nặng người cô liền bật dậy, đẩy cô ra và đặt tay cô vào trong chăn. Máu trong người anh như chảy ngược toàn bộ lên đầu, cô từ từ an tĩnh lại, không chút phòng bị nào ngủ mất. Cố Thanh Châu xoay người đi ra ngoài, đứng đối diện cánh cửa nhà cô trong chốc lát, anh cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì nữa.

Về đến nhà, anh nhận được điện thoại của em trai gọi tới:
“Anh ơi, mấy ngày trước anh đang bận việc em chưa hỏi thăm được, em biết chuyện đó rồi nha.”

“Biết chuyện gì?”

“Anh giấu một cô gái nhỏ trong nhà em ấy.” Cố Thanh Thần cười đểu: “Nguyệt Nguyệt cũng nói là đã gặp mặt, bày tỏ rất hài lòng.”

Nhắc tới bé con Cố Thanh Châu mới tập trung một chút, có đều mấy ngày ngắn ngủi anh đối với cô đã không có ý đó rồi, nhưng anh không muốn giải thích gì nhiều về chuyện này.

Cố Thanh Châu hỏi sang chuyện khác: “Đài phát thanh thành phố có một chương trình anh nghe cũng được mấy năm rồi, thấy cũng thú vị, tiếc là nó đã ngừng rồi, thật đáng tiếc.”

Cố Thanh Thần ngồi ở vị trí thương nhân nói chuyện còn
nghiêm túc hơn cả Cố Thanh Châu lúc làm giám khảo. Anh chau mày suy nghĩ một lát: “Chuyện này không khó, có điều anh cả à, em muốn nghe đến trọng tâm.”

Cố Thanh Châu cười nhạt: “Anh có người bạn đang làm việc trong đó.”

“Vâng, em hiểu rồi.” Cố Thanh Thần tiếp lời, không cần nghe cũng biết đó là bạn gái anh.

Cố thị ở thành phố Dương là một tập đoàn đa ngành, hằng năm trừ việc đóng thuế quyên góp cho thành phố thôi là đã quá đủ rồi, từ siêu thị cho đến xe buýt, thậm chí trước kia còn có cho thuê chung cư đều có liên quan đến Cố thị.

Nghe nói năm ngoái con trai chịu trách nhiệm sản xuất Tô phỏng vấn đỗ vào Cố thị, tiền lương cao, đãi ngộ tốt, làm thêm giờ có tiền lương tăng ca, có bữa ăn khuya còn có xe buýt đưa đón, hàng năm được cử ra nước ngoài học tập, du lịch một lần. Mỗi khi tâm trạng tốt, ông Tô đều kể cho mọi người nghe mấy câu, mọi người hâm mộ vô cùng, thật ra thì rất khó có thể qua lại gì với công ty lớn như vậy.

Có điều lần này như có miếng bánh trên trời rơi xuống, công ty lớn như vậy mà muốn tài trợ tiết mục của chịu trách nhiệm sản xuất Tô: chương trình “Tâm trạng tốt đẹp” sẽ được tiếp tục phát sóng!

Ông Tô suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy con trai mình không thể nào kéo về một nhà tài trợ lớn như vậy được, tìm một nơi không người gọi cho con trai hỏi tình hình.

Tiểu Tô có nghe qua nhưng không thể giải thích được, không dám giành công: “Không đâu bố ơi, con còn chưa có bản lĩnh đó.”

“Vậy thì lạ thật đấy...” Ông Tô khó hiểu, đi qua đi lại trong phòng làm việc.

Nghiêm Thanh dựa vào bàn ngay cạnh cửa sổ cũng nghe
được tin này. Cũng giống như ông Tô, cô rất muốn biết rốt cuộc là vị đại tiên nào phù hộ. Có điều cô loại bỏ từng người trong tổ làm việc, đều chỉ là tiểu tốt trong đài thì làm gì có ai có bản lãnh lớn như vậy.

Mộc Ca phát thanh Miêu Chiêu tô son đỏ thẫm đi vào phòng sếp tìm hiểu tình hình: “Sếp Tô, thật sự không ngừng sao? Ây dà sao không nói sớm, em đã đồng ý với người khác sẽ làm cho tiết mục đêm khuya lúc 10 giờ rồi.”

Lần này không xua MC phát thanh đi mà bận bịu an ủi cô ấy, nói mấy lời ngon ngọt xoa dịu, những lời tốt đẹp tuôn ra một tràng, ngay cả tình chiến hữu mấy năm nay cũng nói đến, Chiêu Miêu thở dài đồng ý, nói cũng may là chưa đổi ca.

Nghiêm Thanh nghe xong len lén thở phào nhẹ nhõm, vui mừng, vì “Tâm trạng tốt đẹp” được cải tử hồi sinh mà bắt tay chuẩn bị một tiết mục đặc biệt.

Gần đây thính giả quen thuộc có hơi mơ hồ, chương trình
“Tâm trạng tốt đẹp” lúc 8 giờ của đài phát thanh thành phố sẽ ngưng phát. Theo lý mà nói, có lẽ sẽ có một tiết mục mới lên sóng hoặc cũng có thể sẽ không có tiết mục nào, ấy vậy mà bây giờ tiết mục này sau một tuần lại được đài phát thanh phát lại, thu được lượt nghe tương đối cao.

Trên Weibo đài phát thanh đăng lên một bài thông báo...

Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, từ nhân viên đến lãnh đạo của đài phát thanh đều đi đến một quyết định mới, chương trình “Tâm trạng tốt đẹp” vào mỗi tám giờ tối hằng ngày sẽ gặp mặt mọi người một lần nữa trong một diện mạo mới mang tên “Tâm trạng tốt đẹp của Jasmine” do Mạt Nhã làm nhà tài trợ độc quyền. Khoảng thời gian này đã tạo nên những bất tiện cho khán thính giả, chúng tôi thành thật xin lỗi quý vị.

Mọi người đã nghe tiết mục này mỗi tối thành thói quen, rốt cuộc đọc được tin tức chính xác, trái tim dần buông xuống, lẳng lặng chờ đợi chương trình phát sóng.

Jasmine Homes là một nhánh của Cố thị, ngày kí kết hợp
đồng hôm đó như diễn ra một trận chiến lớn. Vì muốn biểu đạt việc coi trọng hợp đồng lần này, trong đài đã xin anh em ở đài truyền hình đến đưa tin, muốn đưa tin này lên tin chính buổi chiều ngày hôm sau.

Nghiêm Thanh tròn mắt, đảo mắt liên tục, nhìn MC phát
thanh với thân hình nóng bỏng đang di chuyển trước mặt, trong đầu nghĩ, mặt mũi lớn như vậy không phải là dành cho cô ấy à?

Nếu đều này không đúng, vậy thì tại sao một công ty lớn như vây lại muốn bỏ ra một số tiền không nhỏ chỉ để tài trợ cho một chương trình radio nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play