Ngay khi phát trực tiếp kết thúc, Nghiêm Thanh gọi điện cho Cố Thanh Châu: "Tôi biết anh có nghe phát trực tiếp, nhưng đừng hiểu lầm đấy, tôi không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai thôi."
Người đầu dây bên kia vẫn chưa khép lại nụ cười: "Ừ, anh biết mà."
"..."
"..."
Trước giờ hai người chưa bao giờ hết chuyện để nói, thế mà giờ đây lại mờ ám không rõ ràng. Nghiêm Thanh ngứa tay ngắt một cánh hoa xuống, đóa hồng rực rỡ thiếu một góc sẽ bớt trọn vẹn đi một chút, mà những thứ không hoàn hảo mới thích hợp với cô.
"Nghiêm Thanh." Cố Thanh Châu gọi cô: "Trừ lúc đó ra em còn yêu thích anh của lúc nào nữa không?"
Trừ lặng lẽ cắm hoa ra, em còn thích kiểu đàn ông thế nào nữa?
"Chưa nghĩ đến." Nghiêm Thanh trả lời thật lòng: "Bởi vì căn bản tôi chưa nghĩ đến mình sẽ thích một ai đó."
Cố Thanh Châu đóng sách lại: "Có thể suy nghĩ một chút xem."
"Không cần thiết. Tôi không nghĩ mình sẽ lấy chồng rồi sinh con đẻ cái nên không cần phải suy nghĩ gì cả." Nghiêm Thanh nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng, lời nói truyền tới đầu bên kia, người hỏi vô tình người trả lời cố ý.
Cuối cùng thốt ra một câu: "Chúc ngủ ngon."
Nghiêm Thanh chuyển nhà có mời chịu trách nhiệm sản xuất Tô đến, là sếp trực tiếp chỉ đạo cô nên không mời thì không phải cho lắm. Nhưng ông Tô biết mình mà ở đó thì người ta chơi không hết mình được nên mượn cớ nhà có việc nên không đến, ngày hôm sau đi làm bèn tặng cho Nghiêm Thanh một món quà – là hai lốc giấy vệ sinh.
Nghiêm Thanh không ngại ngùng một giây nào: "Cám ơn sếp lớn đã quan tâm chăm sóc tôi gió xuân ấm áp ~! Sao sếp biết nhà tôi đang thiếu giấy vệ sinh vậy ạ? Thật là làm tôi cảm động đến tận tâm can."
Chịu trách nhiệm sản xuất Tô vui vẻ, chỉ chỉ về bàn làm việc của cô: "Được rồi, quay về làm việc đi."
Nghiêm Thanh hô vâng, xách giấy vệ sinh đi lướt qua bàn làm việc của mấy đồng nghiệp khác.
Ông Tô một khi xuất chiêu chắc chắn sẽ biết Nghiêm Thanh không chê. ông biết con người của cô, thật ra cô l là người rất thực tế, người khác chỉ cần đối xử tốt với cô một chút thôi đã làm cô nhớ cả đời rồi chứ đừng nói là giấy vệ sinh, cho dù bạn đi hai tay không đến thì lúc về cô cũng sẽ tặng bạn hai viên đường.
Thật ra hai lốc giấy vệ sinh đó là ông đã đặc biệt chọn lựa, dù sao cũng là quan hệ giữa quản lý nam nhân viên nữ nên phải tránh bị bàn tán. Huống chi ông đã hỏi thăm khắp nơi về sự việc lần trước, rốt cuộc ai là người đứng ra bảo vệ cô gái này, nhưng trong giới này quá sâu xa, thế nên ông buông tay, chỉ hy vọng bản thân mình an ổn ở trong này, không đụng chạm đến người này người kia. Có thể yên ổn làm việc ở đây thì vẫn tốt hơn hoa trong gương trăng trong nước nhiều.
Hôm nay trước khi tan làm Nghiêm Thanh nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, giọng nói rất quen tai, mở miệng gọi chị: "Chị ơi, em tới thành phố Dương rồi, em muốn gặp chị."
Bấy giờ Nghiêm Thanh mới nhớ tới thằng bé Trần Kỳ làm phụ bếp ở thành phố kế bên.
Cô hỏi địa chỉ của nó và dặn nó đừng đi lung tung, đợi cô tan làm sẽ qua đó. Điện thoại vừa cúp thì có người gọi đến, là Cố Thanh Châu.
Hẹn cô ăn cơm tối.
Dường như anh không hề để lòng những lời đêm đó cô nói, không để ý đến sự phân chia rõ ràng trong lời nói của cô một chút nào. Đúng như lời ban đầu anh nói, kết giao bạn bè.
Mà thôi.
Nghiêm Thanh cảm thấy hình như mình suy nghĩ quá nhiều rồi, lòng thở phào nhẹ nhõm và có thể đặt tim xuống ngực an toàn rồi. Có điều tối nay cô không rảnh vì đã có hẹn với Trần Kỳ rồi.
Cố Thanh Châu lấy làm tiếc: "Vốn định nói mấy lời tạm biệt với em."
Nghiêm Thanh dừng lại trước cửa tháng máy.
"Ngày mai anh dẫn sinh viên ra nước ngoài dự thi." Cố Thanh Châu ngồi trong xe nhìn đồng hồ trên tay: "Mười bốn ngày nữa mới về."
Cửa thang máy mở ra trước mặt, Nghiêm Thanh bước vào, nghĩ một lát rồi nói: "Thuận buồm xuôi gió nhé Cố Thanh Châu."
Mười lăm phút sau cổng đài phát thanh thành phố mở ra, chiếc xe Harry đỏ phóng ra ngoài. Cố Thanh Châu thở dài, xoa mi tâm, có lẽ mười lăm ngày tiếp theo của mình sẽ cực kỳ khó chịu.
***
Chỗ Trần Kỳ hẹn Nghiêm Thanh là nơi nó dừng chân tại thành phố Dương, một khu nhà cũ không lớn lắm. Trần Kỳ chỉ tầng bảy và nói cho cô biết hiện tại đang có bốn người ở chung, bây giờ ở quán rượu cũng tuyển phụ bếp, còn bao ăn ở mỗi tháng, điều kiện tốt hơn thành phố cũ nhiều lắm.
Nghiêm Thanh trông thằng bé xấp xỉ tuổi em mình thì cực kì vui, vỗ bả vai nó: "Đi, chị mời em ăn tôm hùm."
"Để em, để em mời chị." Dường như Trần Kỳ rất vui vẻ, từ cổ đến đầu đều là bộ dạng vui sướng không thôi.
"Em thì làm gì có tiền, giữ lại sau này còn theo đuổi bạn gái đi." Nghiêm Thanh cười ha ha.
Thế là cậu chàng muốn lấy tiền trong túi ra chứng minh: "Hôm nay em mới nhận lương đó!"
Nghiêm Thanh kinh ngạc.
Trần Kỳ ngại ngùng gọi chị rồi giải thích: "Thật ra thì em đã đến đây được một tháng rồi, muốn ổn định xong mới báo cho chị biết."
Trong lòng Nghiêm Thanh như có ngọn lửa bốc cháy, mũi cay cay, đột nhiên cô muốn bỏ mặc tất cả đi tìm em trai mình. Có phải em cô cũng vì mời khách mà tiêu tốn hết một tháng tiền lương không?
Hôm nay Nghiêm Thanh uống rất nhiều rượu, vỗ vai thằng bé bôm bốp đầy hào sảng: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi cho chị!"
Trần Kỳ xấu hổ cười, đồng ý.
Nghiêm Thanh không say, ở trước mặt Trần Kỳ cô rất có ý thức làm người lớn, đưa người trở về phải đi đường vòng để tránh cảnh sát giao thông đo nồng độ cồn, hai người thuận lợi về đến nhà.
Cùng lúc đó có người vào thang máy với cô, hai người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện. Nghiêm Thanh đứng ở đằng trước hóng hớt, biết một người trong đó bị vợ đuổi ra ngoài cực kỳ uất ức, cáu kỉnh không muốn cho vợ tìm được liền liều chết ở quán rượu mãi không về, bây giờ trốn qua nhà bạn ở.
Một giọng nói khá dễ nghe nói: "Không thành vấn đề, mày cứ ở đây, phòng này của tao xưa nay đều để trống. Người anh em, mày muốn ở bao lâu thì tùy, miễn là mày không chê."
Người đàn ông uất ức hừ hừ: "Đầu năm nay vợ còn không bằng anh em tốt nữa rồi."
Nghiêm Thanh che miệng cười, sợ người ta phát hiện mình đang cố nhịn cười nên không dám ngoái đầu nhìn. Đến tầng trệt cô liền bước ra, ung dung thong thả đi về hướng mình cần đi.
Nào ngờ hai người kia ra cùng tầng với Nghiêm Thanh, cô vừa mới không để ý thì nghe thấy giọng điệu lôi kéo người đàn ông có giọng nói hay kia.
Người đó ngoảnh lại hỏi người còn lại: "Chỗ nào vậy? Nhanh lên nhanh lên tao mệt lắm rồi."
Lúc bấy giờ Nghiêm Thanh bắt đầu cảnh giác, ngoảnh lại nhìn hai người đó. Đúng lúc đèn cảm ứng hành lang hết thời gian chờ, cô chỉ loáng thoáng thấy bóng hai người kia đều mặc vest, giầy da bước lộc cộc trên sàn.
Người có giọng nói dễ nghe cao hơn một chút, giời ơi một tiếng rồi bảo nhớ nhầm, không phải tầng này.
Nghiêm Thanh chờ hai người kia vào thang máy đi lên trên lần nữa mới yên lòng, nhập mật khẩu cực nhanh mở cửa ra đóng sập lại.
Cô không hề biết hai người đó sau khi đi lên lại quay trở lại tầng này, họ không dám đứng quá gần mà đứng chỗ thang máy, bên trong chỉ còn một chút ánh sáng.
Người đàn ông uất ức huých tay Cố Thanh Thần: "Không phải ông nói nhà không có ai ở à? Ai vậy? Ông gạt tôi nuôi tình nhân nhỏ bên ngoài hả? Sếp Cố ơi, một ngày không gặp tôi phải nhìn ông với đôi mắt khác xưa đấy nha! Thất kính thất kính."
Cố Thanh Thần mang một vẻ tức giận nhưng lại không thành mà dường như trở nên quyến rũ hơn, có chút ngoài ý muốn không thể nói nên lời: "Đoán chừng à ông đây mùa xuân sắp tới đi, ông vẫn nên ở nhà tôi đi. Vợ con tôi đều ở nước ngoài hết rồi không nhìn thấy ông, mắt không thấy tâm không phiền."
"Này này này, sếp Cố nhỏ, ông nói chuyện kiểu gì thế hả?"
Cố Thanh Thần cười phá lên, đập bạn mình, thúc giục: "Đi nhanh đi, cẩn thận tôi cho ông ra ngoài đường ở bây giờ."
Sau đó hai người cùng đứng ở dưới tầng phí sức ngửa cổ ngước lên nhìn, Cố Thanh Thần đếm cửa sổ xác nhận phòng mình lần nữa, vốn là nhà không chủ vậy mà bên trong lại sáng đèn. Lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, khó có thể nói không bị đả kích gì lớn.
Ông bạn đột nhiên sán lại: "Nói thật, tôi vẫn cảm thấy ông nuôi phòng ngoài đấy!"
Cố Thanh Thần nhìn bạn một cái, đột nhiên cười, sau đó—
"Mẹ nó chứ, Cố Thanh Thần, sao lại đánh tôi, ông dám đánh tôi à, ông dám thề ông chưa bao giờ có ý định đó không hả... Ôi được rồi được rồi... Tôi nói ông xong chưa đấy hả! Thôi mà hảo hán tha mạng, tiểu nhân biết lỗi rồi!"
***
Cố Thanh Châu đi một lúc đi mất mười bốn ngày, trong đài phát thanh thành phố xảy ra biến hóa long trời lở đất. Nghiêm Thanh những tưởng mình chỉ là một thường dân nhỏ bé, cái gì cũng không đến lượt cô nên cô hết lòng phục tùng mệnh lệnh tổ chức giao cho là được, không ngờ ông Tô mang về một tin tức xấu...
"Tâm trạng tốt đẹp" bị buộc phải ngừng lại.
Đây là chương trình đầu tiên Nghiêm Thanh phụ trách kể từ khi tốt nghiệp và làm ở đài phát thanh, chịu trách nhiệm sản xuất Tô là người thực hiện chính. Hồi đó cô còn chưa biết gì, chỉ đi theo làm mấy công việc lặt vặt, tích cóp từng chút, từng chút một, cộng thêm khả năng và sự cố gắng của bản thân cuối cùng đã có thể ngồi lên ghế đạo diễn.
Đừng tưởng đạo diễn chỉ là người ngồi chỉ chỏ năm ngón tay, từ phát thanh viên cho đến người làm nội dung đều xem thường tiết mục này, nhưng Nghiêm Thanh vẫn thực hiện nó rất nghiêm túc, dần dà cô đã nắm vững được chuyện môn cũng như nâng tay nghề mình lên cao. Và đó cũng là ý chí quyết tâm của cô, phải làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, phải trả hết nợ nần.
Cho nên chịu trách nhiệm sản xuất Tô đối xử với cô rất tốt, bởi vì so với bất cứ ai, cô đều là người khổ sở nhất, cố gắng nhất, có lòng nhất.
Với chịu trách nhiệm sản xuất Tô với Nghiêm Thanh, chương trình này tựa như đứa con vậy. Đứa bé này vốn đang phát triển rất tốt nhưng bây giờ trở thành con số không.
Nghiêm Thanh và đồng nghiệp chạy đến cửa phòng họp hy vọng có thể thay đổi ý kiến của cấp trên bên trong, nhưng ông Tô dẫn họ quay về.
Cuối cùng chương trình lên sóng lần cuối là buổi tối ngày thứ mười bốn khi anh đi.
8 giờ.
Khi đó máy bay của Cố Thanh Châu vừa vặn đáp xuống thành phố Dương.
Anh dẫn theo một đoàn sinh viên đợi lấy hành lí, còn chưa lấy được hành lí anh đeo tai nghe rà tần số radio. Theo kịch bản thì số lần này nói về "Đại thoại Tây Du", anh còn chuẩn bị gọi đến đường dây nóng trò chuyện nói mình có biết một ít chuyện liên quan đến "Tây Du Ký", không ngờ chuyện còn chưa nói ra, chủ đề đã thay đổi. Giọng MC phát thanh kia anh nghe đã gần một năm nay, thời gian không lâu lắm, vì MC phát thanh tiết mục này hay được luân phiên thay đổi.
Mỗi một MC phát thanh trước khi rời đi đều phải nói không nỡ rời xa, nói ra n lý do mà buộc mình phải buông bỏ. Nhưng Cố Thanh Châu biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, có người muốn leo lên chỗ cao hơn, có người thì bắt đầu không quan tâm đến chút tiền lương cỏn con này.
Nhạc nền rất có ý tưởng nhớ, MC phát thanh dừng lại, thông báo rằng đây là số cuối cùng của chương trình cho thính giả biết, khán thính giả ai cũng thổn thức không thôi.
Anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Nghiêm Thanh đang ngồi ở phòng đạo diễn bây giờ như thế nào. Anh còn không nỡ bỏ, huống chi là cô.
Cố Thanh Châu lấy tai nghe ra tìm thầy giáo đi cùng mình, vội nói vài câu rồi hối hả chạy đi.
Đám sinh viên ở chỗ lấy hành lý nhìn đóa hoa học viện nhà mình chau mày trầm mặt như là có chuyện lớn xảy ra, hội trưởng hội sinh viên chỉ chỉ rương phần thưởng trên máy bay hỏi người bên cạnh: "Sao thầy Cố lại không vui vậy?"
Tại sao thầy Cố không vui?
Tại vì cô Nghiêm không vui.
***
Cố Thanh Châu lái xe thẳng đến đài phát thanh thành phố Dương, đứng ở ngoài chờ Nghiêm Thanh. Anh Vừa đến thì thấy cô lái xe đi ra, anh liền nhấn ga đuổi theo.
Đằng trước là Harry đỏ, đằng sau là Mercedes, hai chiếc xe cùng đi một hướng cho đến hoa viên Đông Sơn thì dừng lại. Trong lòng Nghiêm Thanh đang suy nghĩ nhiều chuyện nên hơi thất thần nên không hề chú ý đến chiếc xe phía sau, lúc xuống xe bỗng có người gọi tên cô, kêu một tiếng Nghiêm Thanh, ẩn chứa tâm trạng lo lắng.
Cô quay đầu, thấy Cố Thanh Châu đang đứng phía sau cô, quay người lại cô nói xin lỗi với anh, cười cười, nói đã lâu không gặp, rồi tiếp thêm một câu: "Cố Thanh Châu, anh có muốn lên nhà tôi uống rượu không?"
Hết chương 15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT