Không hiểu sao dạo này con bé tiểu Thâm trúng
mánh hay sao , suốt ngày bám dính lấy cô rủ đi mua đồ,rồi đi ăn .Mấy lần từ chối vì không quá thân thiết nhưng lần này cậu ta kì kèo gần như nếu tiểu Hạ không đi thì cậu ta không chịu buông ra vậy.Thật là!! Đi quanh
quanh tiểu Hạ cũng chỉ nhìn thôi không có ý định mua gì cả.Tối hôm
đó,khi cả phòng đang ngồi nói chuyện thì cậu ta bỗng đem rất nhiều quà
nào là quần áo, giày ,nón tặng mọi người.Riêng tiểu Hạ cô được tặng
nhiều hơn.Ban đầu tiểu Hạ kiên quyết không lấy,đem trả lại nhưng tiểu
Thâm nói nếu không nhận thì không coi cậu ta là bạn hay là khinh thường
tiểu Thâm.Vì bất đắc dĩ nên tiểu Hạ nhận lấy.Dần dần về sau,tiểu Thâm
hình như chỉ vây quanh làm bạn với mỗi tiểu Hạ. Đi bất cứ đâu cũng sẽ
năn nỉ tiểu Hạ đi bằng được.Tối nay, tiểu Hạ gọi điện về cho gia
đình,giọng bố mẹ không vui,vì họ vẫn chưa tìm được kẻ lừa đảo đã lừa hết tiền của gia đình. Hạ Lan đi một mình xuống sân ký túc để cho khuây
khoả.Một lát sau thì Tiêu Thâm bỗng đi xuống :
-Hạ Hạ, cậu có sao không?có chuyện gì thì nói với tớ này.
Như chạm phải điểm mấu chốt,tiểu Hạ bật khóc ngay lập tức.Vì gia đình bị
lừa đảo, bố mẹ cô và ông bà đã phải khổ sở rất nhiều.Gia đình bỗng gặp
phải khó khăn khiến mọi thứ dường như biết mất sau cơn mưa vậy.Vì nó mà
cô phải sống xa bố mẹ ,phải chịu đựng những điều đáng ra nếu có họ ở bên cô có thể đã có người an ủi ở bên.Cũng bất lực vì bản thân mình vô
dụng, học hành còn chưa đến đâu,tương lai như một dấu chấm hỏi vậy.Tiểu
Thâm liên tục vỗ vai an ủi khiến cho tiểu Hạ cảm thấy ổn hơn phần nào.Hạ Lan bỗng lại muốn tâm sự với một ai đó,vậy là cô kể cho Tiêu Thâm nghe
về rắc rối của gia đình cô,vài câu chuyện khi còn đi học.Thâm Thâm lắng
nghe và chia sẻ như một ngừoi từng trải qua nhiều chuyện tương tự
vậy.Khoảng cách bạn bè dường như được kéo gần lại.Mỗi khi cô hoặc tiểu
Thâm có việc, hai người bọn họ đều sẽ gọi điện nhờ nhau giúp đỡ.Tiểu Hạ
nhớ lại như in cái tháng định mệnh đã giết đi tâm hồn cô một lần
nữa.Tiểu Hạ rất hay mời tiểu Thâm về nhà mình chơi.Hầu như cô không để
tiểu Thâm làm bất cứ thứ gì.Mỗi lần về đều cố gắng lấy tiền tích góp rồi xin bà nội để chuẩn bị bữa ăn thịnh xoạn, nào lẩu, nào đồ nướng.Vì biết Thâm Thâm ở nhà được chiều ,hầu như không phải động tay làm gì cả.Có
vài lần cô nhờ tiểu Thâm mua hộ ít đồ,nhưng tiểu Thâm lại không lấy
tiền,mấy lần cất thẳng vào cặp nhưng cậu ấy lại trả lại.Tiểu Hạ từ đó
cũng không nhờ mua nữa.Sau đó ,bỗng dưng tiểu Thâm 4,5 lần mua đồ cho
những đứa em của cô.Thâm chủ động nhắn tin hỏi han rồi mua khiến cô
không biết gì cả.Trả lại tiền thì lại nói đó là tấm lòng với em ,coi họ
như em ruột của mình.Trong một lần đi thực tập 2 tuần của năm đó, cũng
là sinh nhật tiểu Hạ,tiêu Thâm bỗng mua quà sinh nhật , rồi bánh về chúc mừng.Tiểu Hạ hạnh phúc ,đó là điều không thế chối cãi.Tự dặn lòng,sinh
nhật của tiểu Thâm cô sẽ dành cả tháng lương để tổ chức.Tiền ăn 2 tuần
tiểu Hạ đều đưa thừa cho tiểu Thâm để cô đi chợ hộ vì hai đứa không cùng ca làm.Tiền phòng đều đưa đầy đủ.Mua hộ tiểu Hạ hai quyển sách hết 200
đồng, tiểu Hạ đã đưa hẳn gấp đôi vì lúc đó cũng không có tiền thừa.Và cô cũng không muốn lấy lại.Nó không đáng vì tiểu Thâm đã bao ăn,bao đi
chơi rất nhiều lần.Vì lẽ đó,mỗi lần về nhà tiểu Hạ, cô lại càng cẩn thận và tỉ mỉ hơn.Đưa tiểu Thâm đi ăn uống những món đặc sản của quê mình mà nơi tiểu Thâm sống không có.Vì không có nhiều,nên tiểu Hạ cố gắng đối
xử thật tốt,làm giúp những gì mà tiểu Thâm nhờ,đa phần là cô tự
nguyện.Tiểu Thâm rủ cô đi chơi,nói muốn tổ chức sinh nhật hoành tráng
cho cô nhưng cô nói:
-Tiểu Thâm này,bọn mình là sinh viên,mà kể cả gì thì cậu cũng đi học,tớ biết cậu tốt với tớ nhưng không cần đâu
-Quần áo mẹ tớ mua,cậu xem tớ cũng toàn dùng tiền mua quần áo ủng hộ ngừoi
quen.Ngày nào mà không váy với quần.Chỉ là bữa tiệc ,tớ lo được.
-Tớ không cần đâu.Thật đấ
-Vậy đi ăn lẩu nhé.Ông cậu tớ vừa cho tiền,đi ,tớ mời
-vậy chia đôi nhé.Không tớ không đi
-Chia gì mà chia.Tớ mời cậu.Cậu không đi là cậu không coi tớ là bạn
Vẫn là câu nói ấy, tớ có tiền nên mời,không đi là coi thường.
-À tiểu Thâm,100 ngàn tớ nợ cậu vì nhờ mua hộ đồ cho bạn tớ,với pho to
giấy đó cuối tháng lĩnh lương tớ trả nhé.Bao cậu ăn một hồi no nê luôn
vì tớ được thưởng
-Haha được luôn.Thôi bây giờ mình đi
Ai ngờ, một tuần sau khi thực tập về tiểu Thâm lôi cả bố mẹ rồi người nhà
cậu ta lên đòi Nợ..Không một lời giải thích,không một lời nhắn gửi,mặc
kệ mẹ cậu ta rêu rao tiểu Hạ lừa tiền,lợi dụng ,rồi dùng tiền của tiểu
Thâm,nhận đồ mà cô ấy tặng,đòi hỏi quà cáp.Bà ta gọi Tiêu Thâm về phòng ở của bà ta với mục đích cách ly,không cho tiếp xúc với phần tử xấu.
Sáng hôm sau,khi mọi người cả phòng đều có mặt,bà ta cùng chồng và Tiêu Thâm đứng trước mặt,chỉ thẳng tay vào tiểu Hạ mà nói:
-Cháu gái này,hoàn cảnh nhà cô cháu biết mà.Cô ly hôn,còn Thâm nhi thì làm gì có tiền.Tiểu Thâm nhà cô nói thấy thương cháu,tội nghiệp cháu vì hoàn
cảnh gia đình mà giờ cháu làm thế à.Lợi dụng bạn.Tiểu Thâm đã liệt kê
hết nhưng gì cháu nhờ,rồi những đồ mua cho cháu ,em cháu ra đây.Thôi thì những đồ em cháu lấy cô cho coi như tình cảm.Cô nói không phải vì cô
muốn đòi tiền cháu.Cháu biết rồi đấy.Bố tiểu Thâm là công an,hai vợ
chồng cô lặn lội lên đấy tìm cháu.Giờ cháu tính làm sao
-Trước hết ,cháu xin lỗi cô ,số tiền cháu nợ rồi tiền mua đồ cháu sẽ trả hết.Cháu cũng nói với tiểu Thâm rồi
Nhưng khi nhìn thấy con số tổng khi đã không tính một vài cái không hề có(h
oặc đồ dùng chung mà cô ta cũng ghi vào) số tiền gấp lên bao. lần -hơn 2 ngàn.Trời ạ.Hơn 400 mà giờ lên tận hơn 2 ngàn.
-Cô cho cháu xin số điện thọai, tuần sau cháu sẽ gửi trả cô.
Sau khi bà ta về ,tiểu Thâm quay ra :
-Tớ không cố ý.
-Cậu làm mất tiền.Giờ mẹ cậu lại nói vì tớ nên cậu tiêu số tiền đó,rồi có
khi thành ăn cắp.Tiền đấy cậu tiêu gì cậu biết mà.Nó rất lớn đấy.Tớ kể
với cậu về chuyện gia đình không phải vì muốn cậu thương hại.Thứ 3 , nếu muốn đòi tiền,sao cậu không bảo thẳng tớ,mà phải để mẹ cậu đến nhục mạ
tớ.Tớ nói với cậu rồi mà.Tớ và cậu là bạn,mọi chuyện nếu như nào cậu có
thể bảo tớ
-Tớ xin lỗi .Chỉ lần này thôi.
Cô đều biết mọi chuyện tiểu Thâm làm, nhưng không tiện nói.Dạo gần đây,mua sắm nhiều,nói dối,rồi cắm trăng sức,nhưng đến khi hỏi tiểu Thâm lại
toàn nói dối.Cô ta còn đổ thừa trước mặt bố mình rằng:cậu có thấy đôi
bông tai vàng không,xem tớ có để nhầm cặp cậu không?
-Không có.Sao lại nhầm.Cậu tìm lại xem
Tiểu Hạ cũng không để tâm vì nghĩ tiểu Thâm đang hoảng vì mất đồ.Tối hôm
sau, bố cô ta cùng với cậu họ kéo nhau lên,hùng hổ chỉ tay vào mặt tiểu
Hạ:
-Con ranh
này.Cái lọai như mày tao thấy nhiều lần rồi.Nhãi ranh.Bố mẹ mày không
dậy được mày có cần tao lên tận trường không.Tao chỉ cần bỏ tí tiền ra
thuê xã hội đen là mày đi đời con ạ...
Tiểu Hạ hoảng sợ thật sự.Sao lại có chuyện này nữa.Sau khi mắng xong họ đi
về thẳng.Còn hăm doạ tiểu Hạ.Tiêu Thâm đứng im, không nói năng gì,chứng
thực như cô là lừa đảo cậu ta.
-Cậu...được lắm.Xem như tôi có mắt như mù.Cậu sao.Được.Tiền chứ gì.Hai ngày nữa tôi xem đem tiền đến cho cậu.Hi vọng cậu tiêu nó vui vẻ
Chỉ thế này thôi sao,tình bạn nó rẻ mạt như này thôi sao.Cái người 5 phút
trước nói xin lỗi,rồi đạo mạo bảo cái gì tớ tin cậu tốt với tớ...Cũng
chỉ thế này thôi.
-Lúc cậu ốm đau.Là ai đi mua thuốc,chăm sóc cho cậu.Là ai thay cậu rửa bát
,giặt quần áo lúc tay cậu đau.Tôi lừa cậu sao.Thế hoá ra là tôi lừa cậu
à...haha
Đúng
hai ngày sau, tiểu Hạ đi vay khắp nơi của bạn mình để trả hết tiền.Cô sợ bố mẹ gia đình biết chuyện.Dù bất cứ gì thì họ nhất định sẽ bị tổn
thương và thất vọng lắm.Vài tuần sau cô cũng biết nguyên do,hoá ra là
tìm đưoc bạn mới rồi.Cô ta báo bệnh nghỉ suốt một tháng.Nhưng thật ra
thì sao,lo chạy vạy giấy tờ đi nước ngoài nhưng không được.Báo bệnh nặng ,đăng trạng thái chửi rủa cô vì thấy cô cười,vui vẻ nói cô sẽ bị báo
ứng,nhân quả.Cô không để tâm.Cô có hỏi thăm sức khoẻ cô ta nhưng ai ngờ
đáp lại là sự việc cô ta đi bêu xấu,kể chuyện rằng cô lợi dụng ,moi
tiền,rồi vất vả chăm sóc cô hàng ngày,rồi nó tặng đồ cũng nhận chứ không từ chối.Cô thành công biến thành một hình tượng đêr đời để xa lánh.
Cú sốc lớn khiến tâm trạng tiểu Hạ hỏng loạn.Trời ạ.Con người a thật sự cô ngu muội quá rồi.Cô bị bệnh.Lần này trầm cảm nặng hơn.Cô bị sụt cân
trong khi ngừoi đã quá gầy rồi.Bố mẹ hỏi han nhưng cô chỉ biết trả lời
vì áp lực học hành.Cô tạm nghỉ việc để tự điều chỉnh tâm lý.Mỗi khi ánh
mắt của ngừoi khác nhìn,cô thấy thật sợ hãi.Nhưng nghị lực ,lý trí nói
cho cô biết,mau vực dậy đi,không thể để nó nhìn thấy vẻ khổ sở thất bại
này.Cô sai rồi là cô không nên nhận đồ đâu.Như thế khác nào lợi
dụng.Mình thật xấu xa.Không được .Mình sai rồi.Tiếng khóc tuyệt vọng
nhưng lại không thể thốt lên lời cứ nghẹn lại trong cổ họng của tiểu
Hạ.Có thể nói sau lần này , chúng ta đã thấy một tiểu Hạ hoàn toàn
khác.Cô bé luôn lúc nào cũng mạnh mẽ như sương rồng chống trọi với sa
mạc,nhưng lòng cô đã yếu đuối đến nỗi không thể chấp nhận thêm bất cứ đả kích nào nữa rồi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT