-Thôi em mệt rồi.Đứng đợi nắng hơi chóng mặt.Em về trước

Đi về thẫn thờ rồi ngã xe.Lan nhắn tin kể cho Hường ,Hường gầm lên:

-Tao không ngờ luôn đấy.Mày có ốm không??Tao nghĩ chuyện này mày nên suy nghĩ lại đi..

Con chị họ từ đâu phi vào:

-Đây thuốc hạ sốt. Đúng rồi hôm nay chúng mày đi chơi đông thế sao không gọi chị.Mà lúc đi qua không thấy mày ngồi đấy.

-Đông gì?

-Ô mày với bạn trai và con bé nữa đi uống nước ở quán H đúng không?Chị thấy rõ thằng Bạch mà

-Em đứng đợi hơn một tiếng .Chưa được uống nước.

-Thật?Được rồi .Đợi chị

Nói vậy thì cũng hiểu được rồi.Việc cái khỉ gì.

-Chị hỏi được rồi.Ừm,con bé đấy là bạn học cũ của thằng Bạch.Thấy chúng nó bảo tưởng hai đứa đang tìm hiểu.

-Được .e biết rồi.Để em giải quyết

Giải quyết gì nữa ,tất nhiên là chia tay .Khóc lóc,xin lỗi ,chỉ là bạn.Nghe không nổi nữa lên tắt máy.

Mọi chuyện dần lắng xuống rồi đi vào quỹ đạo như thường.Cho đến kì nghỉ đông,hội bạn cũ rủ đi họp lớp.Đang đi ăn thì điện thoại của Hạ Lan rung lên.Tin nhắn

-Em đi đâu với ai lần sau tránh anh em bạn bè anh ra nhé

Thầm nghĩ ,hoá ra cặn bã thì cũng chỉ đến thế.Ranh giới giữa tôn trọng và coi thường nó cũng mỏng manh như sợi chỉ thôi mà.

Hạ Lan nhờ bạn chở về nhà gấp.Gọi điện

-Con mẹ nó chứ.Tôi nói cho anh nghe.Anh là cái thá gì mà dám nói tôi như thế.Anh em bạn bè anh thì sao tôi đi chơi mà tôi phải thưa gửi dạ vâng?

-Anh chỉ nói thế.Anh họ anh bảo thấy em đi ôm ừm thằng nào đi qua

-Ôm cái con mẹ anh chứ ôm.Bảo bạn anh mở to mắt chó ra mà nhìn ở giữa xe còn một đứa con gái nữa.Thiếu xe nên ngồi cùng nữa cơ mà.Chia tay nhau lâu rồi,anh phải để cho tôi chút tôn trọng anh chứ.

-Em có biết mọi người nói gì không.Ngừoi yêu cũ mày đi cùng thằng nào đó.

-Việc ai?việc anh ư.Dù có thế nào a cũng không có quyền nói tôi như thế.

Nước mắt trực chờ rơi nhưng Hạ Lan ép mình không được khóc.Bao lần rồi,bạn học bàn tán trên lớp ,áp lực học hành.Cô cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như bây giờ.Hoá ra lại yêu phải thằng cặn bã như thế này

-Sao?không phải em cái tôi cá nhân cao ư?Thế còn tôi.Anh em bạn bè của tôi nói tôi em biết tôi ngại thế nào không?

-Cút đi!

Sau đó là im lặng.Hạ Lan ngồi nghĩ thật lâu,nhưng cũng không biết mình đã làm lỗi gì để phải gặp những người ghê tởm như vậy.Cô đã bị trầm cảm ngay sau đó.Suốt quãng thời gian cuối cấp vừa học, vừa trị liệu ,cuối cùng cũng đã đỡ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play