Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (7)
_______________________________

An Thúy nhìn về phía Tần Lệ, Tần Lệ từ trong đám người đứng lên, khi đi qua Chu Ngọc, Chu Ngọc vỗ vỗ bả vai cô ta, ánh mắt cổ vũ. Tần Lệ cười cảm kích với Chu Ngọc, ánh mắt khi nhìn về phía An Thúy tràn ngập khiêu khích cùng âm ngoan.

“Oánh tỷ cố lên!”

“Oánh tỷ cẩn thận một chút, Tần Lệ từ sơ trung lên, quyền cước rất lợi hại.”

“……”

Vốn dĩ Tần Lệ là lão đại của nhóm nữ sinh, không ai dám trêu chọc cô ta. Nhưng sau khi An Thúy tới, bởi vì năng lực của An Thúy và mị lực của An Đại Bảo, hơn phân nửa người trong ban nữ sinh đều hướng về phía An Thúy, bên Tần Lệ chỉ còn lại một ít bộ phận người lòng dạ nhỏ hẹp cùng thủ đoạn ngoan độc giống cô ta. Trong khoảng thời gian Tào Mãnh lại liên tiếp trêu chọc An Thúy này, cô ta cùng đám chó săn kia an tĩnh một cách kỳ lạ, trong lúc nhất thời làm không ít người đều đã quên cô ta.

Lúc này Tần Lệ đứng lên, loại hơi thở ngoan độc trên người cô ta làm không ít người trong nháy mắt cảm giác da đầu phát lạnh.

Vừa nhìn liền biết là nhân vật tàn nhẫn.

An Thúy đi đến đối diện Tần Lệ.

Tần Lệ lớn lên cũng rất đẹp, nhưng ánh mắt âm ngoan làm cho cô ta giống như một con rắn độc màu sắc sặc sỡ. Cô ta nhìn mặt cô, nói: “Gương mặt này của ngươi lớn lên thật xinh đẹp, đáng tiếc, lại không phải lớn lên trên mặt ta.” Cô ta vừa nói xong, huấn luyện viên còn chưa thổi còi, lại đột nhiên tập kích An Thúy.

An Thúy đã sớm đoán được loại người này có khả năng sẽ không quy quy củ củ chờ huấn luyện viên thổi còi rồi mới ra tay, sớm có phòng bị, cho nên cô ta đánh lén không thành công, hai người nháy mắt triển khai xuất kích.

Tần Lệ 12 tuổi đã giết mẹ kế của cô ta, chuyện này vào lúc ấy khiến cho rất lớn người hưởng ứng, ngay từ đầu mọi người đều nghĩ là mẹ kế ngược đãi kế nữ, cho nên kế nữ mới bị bức đến mức giết người, nhưng mà cuối cùng điều tra ra kết quả thế nhưng lại là mẹ kế đối với Tần Lệ rất tốt, chưa bao giờ bạc đãi cô ta, mà lý do cô ta giết người là do mẹ kế mang thai, cô ta cho rằng sau khi mẹ kế sinh con sẽ giống với người mẹ kế khác đối xử không tốt với cô ta.

Mà bởi vì pháp luật của nước M, 12 tuổi phạm tội là không cần chịu trách nhiệm hình sự, cho nên cô ta chỉ là bị đưa vào trung học Thanh Nham tiếp tục đi học, tiếp thu mài giũa cùng cải tạo.

Thành tích văn hóa của cô ta chẳng ra gì, nhưng mà công phu quyền cước lại rất không tồi, người khác nhìn vào đều có thể cảm giác được nắm đấm của cô ta mang theo gió cùng sát khí, có một loại cảm giác là mỗi một quyền của cô ta có thể đánh nát bàn.

An Thúy cũng cảm giác được nấm đấm của cô ta rất cường ngạnh, động tác nhanh nhẹn, quyền cước linh hoạt mang theo gió đánh úp lại, An Thúy nhíu mày, nghiêng đầu tránh né, lại đột nhiên cảm giác được gò má đau đớn, kéo ra khoảng cách với cô ta, duỗi tay sờ, sờ đến máu.

Nhưng cũng không cho những người khác thời gian phản ứng lại, Tần Lệ lại đánh qua.

Rất mau, trên mặt An Thúy lại thêm vết máu. Rất kỳ quái, cô rõ ràng đã tránh khỏi nắm đấm của cô ta, da thịt hai người đều không có tiếp xúc, vì cái gì cô lại bị thương? Sau đó, An Thúy minh bạch.

Cái nữ nhân đê tiện này, cư nhiên ẩn giấu kim châm ở khe hở ngón tay. Thời điểm cô ta đấm qua mặt An Thúy lặng yên lộ ra kim châm, cắt qua mặt cô.

Rất tốt, loại người này về sau đi lính, thời điểm gặp tai nạn, là cái người sẽ đem đồng bạn đẩy ra làm khiên chắn, cô ghét nhất là loại người như thế. Đôi mắt An Thúy bỗng dưng trầm xuống.

Cô làm ra động tác giả, khi Tần Lệ mắc mưu, lại lần nữa lộ ra kim châm giấu ở khe hở ngón tay đột kích tới, đột nhiên cúi xuống vòng qua bên người cô ta, đồng thời duỗi tay nhấc cánh tay cô ta lên, hướng vào phía trong, áp khuỷu tay cô ta đem nắm đấm hung hăng kia đập về phía cô ta, ngay sau đó một chân đá đầu gối, làm cho cô ta lập tức quăng ngã bò trên mặt đất.

Một loạt động tác này thực hiện cực kỳ trơn tru, tốc độ như điện, chỉ ngắn ngủn một giây, Tần Lệ đã ngã trên mặt đất đau đến thét chói tai, “A a a a!!”

Trận đánh này tốc độ hai bên đều rất mau, rất nhiều người đều không có phản ứng lại trên mặt An Thúy vì sao lại đột nhiên đổ máu, lúc này Tần Lệ kêu lên, hai huấn luyện viên mới phát hiện không đúng, vội vàng tiến lên, bọn học sinh ngồi vây quanh hai mặt nhìn nhau nghị luận sôi nổi.

“Tần Lệ! Mau kêu người ở phòng y tế tới!” Nam huấn luyện viên lập tức kêu học sinh làm việc.

“Ngươi cư nhiên lại dám đê tiện như vậy!” Nữ huấn luyện viên Chu Ngọc lập tức nhìn về phía An Thúy, giận không thể át. Đơn giản là một quyền kia của Tần Lệ đánh vào mặt Tần Lệ, hậu quả vô cùng thảm thiết, mũi kim đâm vào mắt, vốn dĩ chỉ có đâm vào một chút, nhưng bởi vì An Thúy lại đạp Tần Lệ một chân, cho nên Tần Lệ lập tức quỳ rạp trên mặt đất, kim châm lập tức bị đẩy mạnh toàn bộ vào tròng mắt.

An Thúy cau mày, từ trong túi lấy ra khăn tay, xoa máu trên mặt, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói: “Huấn luyện viên Chu Ngọc, đừng tưởng rằng mình là con gái của Trung tá Chu liền có thể trợn mắt nói dối, chỉ là một cái Trung tá, ngay cả không cần cha nuôi của ta động thủ, tự chính mình cũng có thể thu thập được. Kim châm là ai mang đến, muốn điều tra ra thì dễ như trở bàn tay. Ta hiện tại cho rằng ngươi cùng cô ta là đồng lõa, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hửm?”

Khẩu khí An Thúy tùy ý như thế, ánh mắt khinh miệt ngạo mạn nhìn cô ta, làm trái tim Chu Ngọc bỗng dưng trầm xuống, lửa giận lúc trước cũng lập tức tiêu tán. Kim châm là ai mang đến rất dễ dàng điều tra ra, thậm chí vết thương trên mặt An Thúy còn là chứng cứ. Sắc mặt cô ta khó coi giải thích: “Tôi không biết cô ấy sẽ làm ra loại sự tình này, nhưng tôi tin cô ấy không phải cố ý.”

Khán giả đang ở trong  phòng phát sóng trực tiếp xem phát sóng trực tiếp vốn đang ha ha ha vui vẻ vì chuyện Tào Mãnh mang đến, lúc này lại sôi nổi mắng:

【 Ngọa tào, cư nhiên còn có một thánh mẫu! 】

【 A a a a a a a phiền nhất là lại nhìn thấy loại người này, Thúy Thúy mau đánh chết cô ta!!!! 】

【 Quá ghê tởm, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn một câu như vậy, nhưng mà ta đã thành công bị ghê tởm đến ăn không ngon!!! 】

【 Mỗi lần nhìn thấy thánh mẫu ta liền có một loại xúc động muốn chùy bạo đối phương. 】

【[ F*ck you.GIF]】

【……】

Khóe miệng An Thúy lạnh lùng nhếch lên, cũng không cùng cô ta vô nghĩa, xoay người đi ra ngoài. Trên đường gặp được Tào Mãnh đang đi tới, cô cười lạnh nói: “Không tồi, đây là ngươi muốn kêu ta nên biết điều? Xem ra luận về đê tiện, thì vẫn là các ngươi hơn.”

Tào Mãnh tức khắc liền nổi giận: “Cô nói cái gì? Tôi không phải cùng một đám với cô ta!”

An Thúy không để ý, cô đi lên cái xe vừa mới do người ở phòng y tế lái qua đây, trực tiếp đuổi tài xế xuống, lái xe đi, khiến cho nhân viên y tế chỉ có thể nâng Tần Lệ đang đau đến gào không ngừng chạy bộ về phòng y tế.

Mà Tào Mãnh lại đuổi theo phía sau xe An Thúy, vừa đuổi vừa rống giận: “Này! Dừng lại cho ta, để lão tử nói cho rõ ràng! Ngươi nói ai đê tiện? Tôi cùng Tần Lệ một chút quan hệ cũng không có, có nghe hay không, dừng lại!”

Chuyện này truyền tới phía trên.

Có người lắc đầu: “Con gái của Trung tá Chu kia, ta nhớ rõ cũng không tệ lắm, như thế nào làm ra sự việc hồ đồ như vậy? Cô ta bảo vệ Tần Lệ làm gì?”

“Cũng không phải sao, cái người Tần Lệ kia nhiều năm như vậy cũng chưa cải tiến gì, là tội phạm xã hội tiềm tàng.”

“Có phải là bởi vì Trung tá Chu cưới vợ lần hai? Đồng bệnh tương liên sao?”

Trung tá Chu còn vì con gái mà cãi lại. Sai lầm duy nhất của Chu Ngọc chính là quá mức thiện lương, muốn cho Tần Lệ một cơ hội, nào biết đâu rằng cô ta sẽ như vậy? Vốn dĩ đó chỉ là một thất trách nho nhỏ, lại là con gái của Trung tá, nhiều lắm là chỉ nộp lên một phần kiểm điểm, sẽ không có chuyện gì.

Nguyên tướng quân vẫn luôn đang chờ An Thúy gọi điện thoại cho ông, kêu ông chống lưng giúp cô, lấy việc này làm hòa hoãn quan hệ của hai người, ông cũng sẽ bồi thường, nhưng mà nào ngờ đến, An Thúy vẫn không có gọi điện thoại cho ông.

An Thúy không có gọi điện thoại cho ông, cũng không có mách lẻo với bất kỳ kẻ nào, nhưng mà ngày hôm sau, An Thúy không còn ôm sách chuyên môn nhìn, nhà xưởng độc quyền của cô cũng không đi, cũng không tháo dỡ máy móc, cả ngày cùng bạn học đánh bài, không đến mấy ngày, người phía trên đã nóng nảy.

“Cô ấy chướng mắt Chu Ngọc còn không biết? Mau đưa người ra khỏi Thanh Nham đi!”

“So với người máy do cô tùy tiện làm, con gái của Trung tá thì tính là cái gì? Thật vất vả mới thoát khỏi giới giải trí, nếu lại muốn chạy đi viết ca xướng ca, thì tổn thất này do ai phụ trách?!”

Bộ não của nhà khoa học là vật báu vô giá, sự tồn tại của bọn họ quyết định tương lai của nhân loại, giá trị tồn tại không thể dùng tiền để cân đo.

Vì thế Chu Ngọc đã bị trung học Thanh Nham điều đi.

Tần Lệ mù một con mắt, chỗ dựa lại không có, còn bởi vì chuyện này mà đắc tội với Tào Mãnh, ở trung học Thanh Nham không có ngày lành, nhóm chân chó của cô ta tức khắc cây đổ bầy khỉ tan, tất cả đều như chim cút, sợ xui xẻo tiếp theo chính là mình.

Nhóm nữ sinh đến tận bây giờ cũng không ai dám nói mát An Thúy.

Cho nên khi cô tuyên bố trung học Thanh Nham muốn tham gia Toàn Anh Hội, hơn nữa còn muốn mấy người trong số bọn họ tham gia huấn luyện, tuy rằng tất cả mọi người đều cảm thấy An Thúy là đang thiên phương dạ đàm, vớ vẩn, buồn cười lại vô ngữ, trong lòng còn không muốn bồi cô hồ nháo, nhưng thời điểm bị điểm danh đến vẫn ngoan ngoãn bước ra khỏi hàng, bất mãn trong lòng một chút cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

“Oánh tỷ, trường học chúng ta đi dự thi…… là tự rước lấy nhục.” Có người giơ tay lên, nhỏ giọng nói.

“Vì sao?”

“Trường học của chúng ta vốn dĩ đã tương đối đặc thù, nói là trường quân đội nhưng lại không chuyên nghiệp như trường quân đội, nói là trường học bình thường lại không phải trường học bình thường chân chính, nói trắng ra thì đây chính là nơi cải tạo mấy kẻ hư hỏng, so với trường quân đội chân chính khác thì, rất bị phân biệt đối xử.” Cô ấy nói như vậy, nhìn bộ dáng như không sao cả, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ủ dột, cảm xúc của những người khác cũng thập phần không tốt.

Tính đặc thù của trung học Thanh Nham, khiến cho trong lòng mỗi học sinh ở đây đều có một ít bóng ma, những thiếu niên phản nghịch bị đưa vào một trường học như vậy, đều khó tránh khỏi có một chút cảm giác như bị chính cha mẹ mình tuyệt tình vứt bỏ.

Toàn Anh Hội là đại hội thể thao toàn dân chú ý, nó đã thay thế thế vận hội Olympic trở thành đại hội thể thao được chú ý nhất ở tất cả các quốc gia, từ lễ khai mạc đến nghi lễ bế mạc đều chiếu trên TV cùng kênh phát sóng trực tiếp trên internet, mặc dù mỗi trường quân đội đều có thể báo danh tham gia, nhưng những trường quân đội dám đi tham dự, dám đi lộ mặt trước toàn dân, có cái nào không phải là ưu tú nhất?

Nếu trường quân đội phân chia thành ba bảy loại dựa theo diện tích, lực lượng giáo viên cùng tài nguyên, thì trung học Thanh Nham chính là loại hạ đẳng nhất, nếu trung học Thanh Nham bọn họ thật sự tham gia, sợ là đợi không đến lúc tham gia thi đấu, thì đã bị những ánh mắt kỳ thị của đám học viên quân sự ưu tú kia xuyên thủng chết rồi.

“Sợ cái gì?” An Thúy liếc mắt các cô ấy một cái, nói: “Có ta ở đây, chúng ta tất nhiên là đệ nhất. Việc duy nhất các ngươi cần phải làm, chính là ưỡn ngực nâng chân lên cho ta, bước về phía trước, nói cho thế giới này, chúng ta đã xuất thế.”

524:…… Tốt, tốt, lời kịch rất trung nhị! Cảm thấy thẹn đến mức ngón chân nó đều đã cuộn lại!!!

Tuy rằng ở trong mắt người trưởng thành, thì lời nói này tựa hồ có chút trung nhị, nhưng mà đối với những thanh thiếu niên ở kỳ trung nhị mà nói thì vừa vặn đánh trúng tâm, lời nói này thật là quá khí phách, cảm xúc nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu…… Mặc dù rất mau liền lạnh xuống khi nghĩ đến hiện thực trần trụi tàn khốc kia.

Ngay cả huấn luyện viên cùng các lão sư nghe được chuyện An Thúy cư nhiên muốn báo danh tham gia Toàn Anh Hội, đều không khỏi lộ ra biểu tình mộng bức không thể tin được “Ta nghe được gì”. Nhưng mà An Thúy không phải tới trưng cầu bọn họ ý kiến, mà là thông báo.

“Mạch, mạch não của thiên tài chính là cùng người thường như chúng ta không giống nhau a.” Nhìn bóng dáng An Thúy, huấn luyện viên nhịn không được lẩm bẩm.

“Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì? Ngốc tại phòng thí nghiệm mân mê người máy thì tốt rồi, tham gia cái gì Toàn Anh Hội a, nếu bị cười nhạo ở Toàn Anh Hội thì sẽ không cáu kỉnh?”

“Cáu kỉnh cũng vô dụng a, Toàn Anh Hội không phải là nơi đùa giỡn, dám lộ mặt, thì người nào không phải là người cầm cờ đi trước?”

“Lại nói tiếp, anh hai Tạ Oánh Oánh, con trai Nguyên tướng quân Nguyên Diệu, là học sinh trường quân đội Chinh Thế, cũng sẽ tham gia Toàn Anh Hội, có lẽ có cậu ta ở có thể tốt một chút…”

“……”

Bất luận người khác nói như thế nào, An Thúy cũng đã quyết định tham gia Toàn Anh Hội.

Ai cũng không nghĩ tới, An Thúy nói “Ưỡn ngực, nâng chân lên bước về phía trước”, là ý trên mặt chữ.

Ban nữ sinh cũng không tốt hơn bao nhiêu, An Thúy đều gọi các cô vào sân thể dục bắt đầu huấn luyện, cô từ ban nữ sinh cao trung dựa theo chiều cao mà chọn ra 60 người, hai mươi người một hàng thì vừa đủ ba hàng.

Các nữ sinh bị gọi ra hoàn toàn không biết An Thúy muốn kêu các cô ấy làm cái gì, chỉ biết đi theo sự chỉ huy của cô mà làm, kết quả không nghĩ tới An Thúy chính là yêu cầu các cô ấy đi đường, từ khoảng cách giữa trước và sau, trái và phải đến chiều cao của bọn họ, tính ra bước chân lớn nhỏ, lực đạp xuống thậm chí còn là độ cung đôi tay lay động đều phải nghiêm khắc thực hiện, nhiều hơn một centimet đều không cho phép, nhìn thì không cảm thấy gì, nhưng huấn luyện lên mới biết được có bao nhiêu khổ bao nhiêu khó, bọn họ tình nguyện về phòng học đi học cũng không muốn ở đây một giây một phút nào.

Nhưng mà người đưa ra dị nghị đều bị vô tình bác bỏ, đại ma vương An Thúy  tỏ vẻ: “Chừng nào mấy người luyện xong phương trận, và đi được chỉnh chỉnh tề tề lộ ra khí thế uy nghiêm, thì khi đó mới được trở về đi học.”

Các cô ấy chỉ có thể rưng rưng mắt tiếp tục huấn luyện.

Các huấn luyện viên cũng không biết An Thúy đang làm cái gì, càng thêm cảm thấy cô đây là đang đùa giỡn, nói muốn tham gia Toàn Anh Hội, không tiến hành chạy nhanh huấn luyện thể năng, xin an bài khóa xạ kích…… Tiến hành hàng loạt các loại huấn luyện ma quỷ, ngược lại là ở dưới trời nắng chói chang luyện tập xếp hàng đi đường??

Ban nam sinh bên kia nghe được việc An Thúy chuẩn bị mang theo người tham gia Toàn Anh Hội, Tào Mãnh lập tức mang theo một đám người chạy qua để cười nhạo, sau khi thấy được các nữ sinh huấn luyện, liền cười đến ngửa trước nghiêng sau.

“Này, này, có lầm hay không? Đây không phải là học sinh tiểu học học băng qua đường sau khi tan học sao?”

“Ha ha ha ha ha ha……”

An Thúy nhìn ba hàng nữ sinh kia, cảm thấy nhân số quá ít không đủ khí thế, khi nghe thấy mấy âm thanh ha ha ha kia, chậm rãi, đem ánh mắt nhìn về phía đám thiếu niên cao to hormone bừng bừng phấn chấn trên người ở đó.

Các thiếu niên đang cười ha hả, không biết vì cái gì, đột nhiên lạnh sống lưng.

__________
18/07/2021.
ᕙ[・۝・]ᕗ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play