Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (6).
_______________________________

Đối với những việc này, người ở giới giải trí bận rộn, vội vàng làm đại minh tinh rạng rỡ vạn người chú mục, Nguyên Thanh Ninh tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả, cô ta thật ra cũng không phải không quan tâm, trong khoảng thời gian này cô ta thường xuyên chạy tới công ty của Nguyên Vinh, mang cho hắn chút điểm tâm và trái cây, thế cho nên rất nhanh liền truyền ra tai tiếng. Ngoại giới cũng không biết Nguyên Thanh Ninh là con gái nuôi của Nguyên tướng quân, nhưng bởi vì biết bối cảnh của khoa học kỹ thuật Quốc Vinh sâu không lường được, cho nên cũng không dám chỉ tên nói họ, chỉ nói là Nguyên Thanh Ninh cùng một vị cao tầng nào đó của khoa học kỹ thuật Quốc Vinh hư hư thực thực đang quen nhau.

Nguyên Thanh Ninh rất thích nghe mấy thứ này, gò má thẹn thùng đỏ lên, đôi mắt ngập nước lập loè, "Vinh ca, thực xin lỗi, đều do em."

"Không quan hệ, dù sao cao tầng nói nhiều người như vậy, ai biết là đang ai." Nguyên Vinh nhìn cô ta một cái, nói.

“Vâng."

"Em gần đây luôn chạy tới công ty của anh bên này, là đang cãi nhau với Nguyên Diệu sao?" Nguyên Vinh hỏi, cô ta rõ ràng là tương đối thân cận với Nguyên Diệu, không biết vì cái gì trong khoảng thời gian này đột nhiên liên tục chạy tới chỗ của hắn.

"Không có vấn đề gì cả, bất quá Diệu ca không phải đã trở về trường học rồi sao? Anh ấy còn học ở trường quân đội, em không muốn quấy rầy anh ấy."

Phải không? Tuy rằng trường quân đội đóng cửa không đón người, nhưng là lấy quyền thế và địa vị nhà bọn họ, đi vào tìm người cũng bất quá chỉ là việc động chút mồm mép, cô ta lúc trước không phải cũng thường xuyên đi tìm Nguyên Diệu, như thế nào hiện tại lại nói lời này?

Đôi mắt của Nguyên Vinh luôn là thoạt nhìn rất trầm tĩnh, nhưng lại có một loại cảm giác bình tĩnh sắc bén, giống như trong lúc lơ đãng liền đem việc hay người nào đó nhìn thấu, sau đó không nói không rằng, rất khó nhìn ra tâm tư của hắn. Nguyên Thanh Ninh bị nhìn như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, mất bò mới lo làm chuồng, "Năm nay không phải có Toàn Anh Hội sao? Diệu ca muốn huấn luyện, em không nên quấy rầy làm chậm trễ thời gian của anh ấy."

Toàn Anh Hội, tên đầy đủ là "Đại hội thể thao thiếu niên anh hùng cả nước", chỉ tổ chức hai năm một lần và toàn bộ học sinh đều phải tham dự đại hội thể thao này, lấy các hạng thi đấu để cho nhóm người nối nghiệp cường kiện thân thể, diễn tập chiến tranh để trau dồi trí tuệ.

Bởi vì sự uy hiếp xâm lược của người ngoài hành tinh, nhân loại địa cầu phảng phất như là lập tức từ trên đỉnh sinh vật ngã xuống, mọi người đối với tương lai tràn ngập mê mang, các loại đề tài tác phẩm điện ảnh mạt thế ùn ùn không dứt, đầy rẫy những lo ngại đối với tương lai của địa cầu, bởi vậy nên các quốc gia toàn cầu đều cực kỳ coi trọng quân nhân bảo vệ quốc gia, cái này có thể từ việc trường quân đội mọc lên càng ngày càng nhiều là có thể thấy được, làm cho bọn nhỏ ưu tú, chính là có thể làm cảm giác an tâm của mọi người tồn tại, bất luận là tình huống tuyệt vọng như thế nào, các thiếu niên khỏe mạnh trưởng thành ưu tú luôn có thể làm người khác cảm giác được hy vọng, cái gọi là thiếu niên cường tắc quốc cường chính là như thế.

Cho nên vì bảo trì xã hội yên ổn cùng phát triển, Toàn Anh Hội liền xuất hiện. Năm nay là lần tổ chức thứ mười ba.

Nguyên Vinh gật gật đầu, tựa hồ là đã tiếp nhận cái lý do này.

Nguyên Thanh Ninh có chút không cam lòng đứng lên, "Em đi trước đây, Vinh ca, anh phải nhớ ăn điểm tâm, sau đó cho em một chút ý kiến."

"Ừ."

Có lẽ đó là căn nguyên của sự kém cỏi của con người, càng không chiếm được thì càng muốn, Nguyên Thanh Ninh cảm thấy Nguyên Diệu đã là vật trong bàn tay cô ta, cô ta cũng rất vừa lòng đối với gương mặt và dáng người của Nguyên Diệu, nhưng mà khi nghĩ đến đời trước Nguyên Vinh cũng thích Tạ Oánh Oánh, đối xử với cô ấy tốt như vậy, đời này lại không thích cô ta, khiến cô ta cảm thấy không cam lòng, nhưng mà không quan hệ, cô ta sẽ chiếm được hắn! Tạ Oánh Oánh có thể làm được, thì cô ta cũng có thể làm được!

Nga, nghĩ đến đây, sau khi Nguyên Thanh Ninh lên xe, liền nói với tài xế: "Đi một chuyến tới trung học Thanh Nham."

Đời trước ở trung học Thanh Nham chịu qua nhiều khổ sở như vậy, cô ta nhịn không được muốn dùng thân phận đại minh tinh đi một vòng, có lẽ bên trong sẽ có không ít người đã từng khi dễ cô ta sẽ biến thành fans của cô ta, quỳ liếm muốn cô ký tên, nghĩ đến đây cô ta liền cảm thấy thể xác và tinh thần rất sảng khoái. Đương nhiên quan trọng nhất chính là cô ta muốn nhìn bộ dáng của Tạ Oánh Oánh hiện tại một chút, thê thảm đến mức nào a.

Nhưng mà cô ta cũng không thể đi vào, bởi vì do người máy bên người của An Thúy kia, nên trung học Thanh Nham hiện tại đang bước vào vào trạng thái chân chính phong bế, người bên trong không thể đi ra, người bên ngoài cũng không thể đi vào, để ngăn ngừa cơ mật bị tiết lộ.

Nguyên Thanh Ninh đành phải cao hứng đi và mất hứng về, nhưng không sao, Nguyên Thanh Ninh nghĩ, không cần đi vào xem cô ta cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng chật vật hiện tại của Tạ Oánh Oánh.

......

An Thúy, người ở trong tâm trí Nguyên Thanh Ninh bị khi dễ đến sống không bằng chết, lúc này đang tháo dỡ tủ lạnh trong lớp học của bọn họ, phía sau có mấy tiểu tuỳ tùng ngồi xổm đưa công cụ cho cô. Trên hành lang có không ít người, còn có An Đại Bảo bởi vì hình thể quá tráng mà không thể đi qua cửa vào lớp học, đang ủy khuất chít chít ngồi xổm ở bên ngoài phòng học, giống như là bị chủ nhân đuổi ra bên ngoài, chỉ có thể như đại khuyển ghé vào trên cửa sổ nhìn vào bên trong.

"Các ngươi không cần sờ ta nữa, các ngươi đây là đang quấy rối tình dục a!" An Đại Bảo cùng những nữ sinh vẫn luôn sờ nó cãi nhau. cũng không phải không có thiếu nam muốn sờ nó, chỉ là trong ban nữ sinh đều là nữ sinh, nên nam sinh tự nhiên là sờ không tới.

"Sờ một chút thì làm sao, ngươi không nên nhỏ mọn như vậy, Oánh tỷ cũng chưa nói không cho chúng ta sờ đâu, ngươi không có quyền lợi nói không."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Ngươi chẳng lẽ còn có tiểu đệ đệ? Ở đâu ở đâu?"

"A! Không biết xấu hổ, ta muốn chủ nhân mỹ lệ cao quý của ta!"

"Ha ha ha ha......"

□□, cuồng chạm đến con Transformers này, đem nó chạm đến rớt sơn!

Lúc này, bên ngoài khu dạy học, một cái thang dài được bắt lên, một thiếu niên tứ chi phát triển hùng hổ leo lên trên.

"Mãnh ca cố lên, lộng chết nữ nhân kia!" các đồng bọn của cậu ta ở phía dưới hò hét trợ uy.

Cậu ta thực mau đã leo tới lầu 4.

"Tào Mãnh!" Trong phòng học, có nữ sinh nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ, trừng lớn đôi mắt cả kinh la lên.

Lập tức tất cả mọi người trong lớp học cũng nhìn qua, sợ tới mức hét lên.

Tào Mãnh đứng trên cửa sổ, một tay vịn cửa sổ, nhìn An Thúy cười dữ tợn nói: "Ha ha ha, Tạ Oánh Oánh, hiện tại người máy của cô đang ở bên ngoài phòng học vào không được, tôi xem cô làm sao bây giờ! Hôm nay nợ mới nợ cũ cùng nhau tính!"

An Thúy nhìn cái người tứ chi phát triển cao to này, lại nhìn cửa tủ lạnh trên tay, đột nhiên quăng qua chỗ Tào Mãnh. Tào Mãnh nâng một chân nặng nề dẫm lên, cười dữ tợn: "Lần này không có người máy giúp cô, tôi xem cô có thể uy phong như thế nào!"

"Ồ? Phải không?" An Thúy cười cười dối trá.

Tào Mãnh cúi đầu nhìn, phát hiện mắt cá chân của mình không biết khi nào thế nhưng lại bị một vật giống như còng sắt chế trụ, ngay trong nháy mắt này, An Thúy đột nhiên đem cửa tủ lạnh đập qua, đập lên mặt Tào Mãnh một cái, làm cho cậu ta lui lại, không còn chỗ dẫm, rơi xuống.

"A!!"

Mấy nữ sinh thấy một màn như vậy la hoảng lên, đây chính là tầng 4 nha! Ngã chết thì làm sao bây giờ?!!

Trong nháy mắt, Tào Mãnh cũng cho rằng mình sẽ té gãy cổ chết mất, nhưng mà ngay trước khi tiếp đất, mắt cá chân của cậu ta đột nhiên bị siết chặt, cả người giật bắn lại, rồi bị treo ngược giữa lầu hai và lầu một. Bây giờ người ta mới phát hiện cái vòng sắt kia nối với một sợi dây dài.

Toàn bộ nữ sinh đều chạy tới vây xem một màn này, đồng thời các nam sinh ở phía dưới cũng nhìn lão đại của bọn họ, trợn mắt há hốc mồm.

Đường đường là một ác bá của trung học Thanh Nham, con trai của Tào tướng quân, hoành hành không cố kỵ nhiều năm, không lâu trước đây đã bị người máy coi như giẻ lau mà ném, lúc này lại bị treo ngược ở giữa không trung được toàn thể nữ sinh cùng các tiểu đệ của mình vây xem, không khác gì là đang công khai xử tội.

Sắc mặt Tào Mãnh biến đổi, từ màu đỏ đến màu gan heo, lại từ màu gan heo đến xanh mét, cậu ta nhìn về phía các nữ sinh rống lên: "Tất cả đều cút cho ta, còn xem thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!" Lại rống về phía mấy tiểu đệ ở dưới: "Mẹ nó còn không qua đem lão tử xuống!"

"Rầm!" Cậu ta vừa mới rống xong, một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, xối cậu ta thành con gà rớt vào nồi canh.

"......"

"......"

"......"

"Phốc!"

"Phốc!"

Một tiếng tiếp một tiếng, là thanh âm không nhịn được nữa cười ra tiếng.

Tào Mãnh: "Tạ Oánh Oánh!!!!"

Khuỷu tay An Thúy chống lên bệ cửa sổ, ném chậu nước cho tiểu tuỳ tùng bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ.

Tào Mãnh cùng An Thúy kết mối thâm cừu đại hận, từ nay về sau mỗi ngày đều phải tới đấu với An Thúy, nhưng mà An Thúy mỗi lần đều không ra bài theo lẽ thường, tự mình lên sân khấu biểu thị cho mọi người biết cái gì kêu là một người có trí tuệ so với người tứ chi cường tráng thì cường đại hơn nhiều.

Vì thế trong mấy ngày ngắn ngủi, Tào Mãnh đã trải qua những lần bị treo ngược ở khu dạy học ban nữ sinh công khai xử tội, bị treo ngược ở ký túc xá nữ công khai xử tội, bị trần truồng treo ngược ở khu dạy học ban nữ sinh công khai xử tội, bị treo ngược trên cột cờ công khai xử tội......

Uy nghiêm đã quét rác, mặt mũi không còn tồn tại!

Các tiểu đệ của cậu ta đều nhịn không được run bần bật khuyên nhủ: "Lão, lão đại, nếu không thì quên đi......"

"Hừ, sao có thể quên a!" Tào Mãnh tức giận đến khuôn mặt mơ hồ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ đó, ngày mai có khảo hạch thực chiến, ta nhất định cho cô ta đẹp mặt!"

"Nhưng mà lão đại, Tạ Oánh Oánh là cao nhị, không cùng khối với chúng ta, dường như không thể......"

"Như thế nào lại không thể? Cứ nhìn đi." Tào Mãnh phun một hơi.

Ngày thường ban nam sinh và ban nữ sinh đều là tách ra đi học, nhưng ngẫu nhiên sẽ có chương trình học cùng nhau, ví dụ như đánh giá thực chiến, đúng như tên gọi chính là muốn thi đấu quyền cước với nhau, một tháng tiến hành một lần. Ở trung học Thanh Nham, học sinh mỗi ngày 5 giờ rưỡi rời giường tập thể dục buổi sáng, buổi tối 10 giờ tan học, ký túc xá 10 giờ rưỡi tắt đèn, không có internet, không thể gọi điện thoại ra bên ngoài. Ngoài những khóa học thông thường đó, còn có huấn luyện thể chất, có thể nói là thập phần gian khổ.

Học sinh của trung học Thanh Nham cũng không nhiều, ban nam sinh và nữ sinh của cao trung cũng không đến 500 người. Xét cho cùng, thì trường học gian khổ như vậy, hơn nữa bên trong còn có không ít vị thành niên phạm tội, người làm cha mẹ rất khó hạ quyết tâm đưa con mình đến nơi này.

Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, màu xanh trên bầu trời làm tâm tình con người thả lỏng.

Ban nam sinh và nữ sinh cao trung tập hợp ở sân thể dục, dựa theo quy củ cũ là mỗi khối làm thành một vòng tròn, ngồi dưới đất, huấn luyện viên mặc áo ngụy trang sẽ nói quy tắc rồi sau đó bắt đầu đọc tên, đọc đến tên ai thì người đó vào trung tâm đánh nhau, huấn luyện viên sẽ chấm điểm cho bọn họ.

Nhưng mà lúc này đây lại có chút ngoài ý muốn, biến thành hỗn chiến, nói cách khác, lớp cao có khả năng sẽ cùng lớp dưới đấu nhau, mỹ danh là, để học trưởng học tỷ chỉ giáo học đệ học muội, hoặc là học đệ học muội làm cho học trưởng học tỷ nhìn xem cái gì gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

An Thúy vừa thấy bộ dáng cười dữ tợn của Tào Mãnh đối diện, liền khẳng định là do cậu ta giở trò quỷ.

Huấn luyện viên bên Tào Mãnh cũng nhịn không được nhìn Tào Mãnh nói: "Đừng quên, phải biết điểm dừng, không thể quá mức, tay cùng đầu óc của Tạ Oánh Oánh đều là tài sản quý giá của quốc gia đấy."

Tào tướng quân biết được tao ngộ của con trai mình trong khoảng thời gian này ở trường học, trong lòng cũng hận mình không thể ngay lập tức sáng tạo cơ hội cho con trai lấy lại mặt mũi? Tuy nhiên, lão cũng sẽ không lấy nhân tài của quốc gia ra đùa giỡn, đã sớm cảnh cáo con trai một vừa hai phải.

"Biết rồi, dong dài." Tào Mãnh nói. Cậu ta lại không phải đứa ngốc, cậu ta chỉ muốn cho gia hỏa nhiều lần chơi ám chiêu kia nhìn thấy thực lực của cậu ta, để cho cô biết, nếu không phải nhờ những ám chiêu cùng tiểu ngoạn ý nhi kia của cô, thì cô mới không có khả năng thắng được cậu ta đâu!

Tào Mãnh nắm quyền răng rắc chờ huấn luyện viên gọi tên cậu ta và An Thúy.

"Tạ Oánh Oánh, Tần Lệ." Nữ huấn luyện viên Chu Ngọc nói.

Không ngờ, tên An Thúy có hô lên, nhưng tên đối thủ lại không phải cậu ta. Tào Mãnh lập tức nhìn về phía huấn luyện viên của mình, huấn luyện viên của cậu ta cũng cau mày, nhìn về phía vị huấn luyện viên khảo hạch khác, Chu Ngọc. Vị huấn luyện viên kia là nữ huấn luyện viên, cô ta hẳn là biết trận thực chiến này là chuyện như thế nào, sao lại tự tiện đổi đối thủ của An Thúy?

__________
18/07/2021.
(゚ο゚人))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play