Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (12).
_____________________

Đây là lần đầu tiên hắn ôm eo nữ hài tử, hơn nữa người này lại là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, là An Thúy cao cao tại thượng căn bản không đem hắn để vào mắt...... Cảm giác rất kỳ quái, mặc dù cả người đều là gai nhọn tùy thời đều sẽ để lại vết cắt trên người, nhưng mà cô xác thật...... Có một mặt mềm mại làm người khác ngoài ý muốn, bất luận là eo cô hay là tâm cô.

Ôm eo cô, gần như là nằm trên lưng cô, ước chừng là do quần áo ướt, thế nhưng lại cảm thấy cái người trong tương lai hắn muốn phát tiết ở trên người cô để báo thù, lại ấm áp như thế, làm hắn cảm thấy cái lạnh giá mùa đông có thể loại trừ hết.

Lam Thịnh Triết phát sốt, sau khi trở lại Lam gia lập tức liền thay quần áo uống chút cháo ăn và thuốc nằm xuống đi ngủ, theo như lời người hầu được kêu chăm sóc hắn, một đêm hắn đều nói mớ, đứt quãng kêu "Chị".

Chị, hắn còn có thể có người chị nào?

Trong lúc nhất thời đám người hầu trong nhà phụ, có người cảm thấy hắn như vậy rất đáng thương, cũng có người cảm thấy hắn đây là bị trừng phạt đúng tội, những lời này nhiều người nói, tự nhiên liền truyền tới lỗ tai các vị gia trưởng, gia gia nãi nãi cũng nghe nói, lão nhân gia cũng không có tỏ vẻ gì, chẳng qua là thời điểm ăn cơm nhìn nhiều hắn một cái.

Lời này, tự nhiên cũng truyền tới lỗ tai An Thúy.

An Thúy không có phản ứng, đứng dậy đi trường học, còn có Lam Thịnh Triết đang sốt nhẹ cũng lập tức đứng dậy xách theo cặp sách của mình và cô theo sau.

Ước chừng là có chút nóng đến mơ hồ, Lam Thịnh Triết đưa An Thúy tới lớp học rồi trở về ban nhất, trên đường về mới phát hiện lấy sai cặp, cặp sách Nhất Trung đều là trường học thống nhất, bởi vậy nên rất giống nhau, hắn không cẩn thận một chút liền để cặp mình ở trên bàn An Thúy, cầm cặp An Thúy đi, sắp vào học, nếu cô mở cặp sách ra phát hiện đồ vật bên trong là của hắn, khẳng định sẽ sinh khí. Vì thế vội vàng xoay người lên lầu.

"Cái đứa con riêng Lam Thịnh Triết kia thật không biết xấu hổ, hắn một chút cũng không biết sự tồn tại của mình đối với cậu là ghê tởm cỡ nào sao?!" Hắn đột nhiên nghe được một giọng nói tức muốn hộc máu, bước chân dừng lại, hắn lập tức trốn đến phía sau tường.

Âm thanh truyền từ cửa cầu thang trên lầu xuống, có chút quen tai, hình như là tùy tùng bên người An Thúy.

"Sự tồn tại của hắn chính là đem hình tượng uy nghiêm của cha cậu phá hoại! Là chứng cứ ông ta phản bội mẹ cậu! Con chính thất nào sẽ không cảm thấy hắn ghê tởm? Cậu là người kiêu ngạo như vậy, tớ không tin cậu không chán ghét hắn! Tớ chỉ là muốn giúp cậu cao hứng mới kêu người đối phó hắn! Thịnh Mỹ, chúng ta mới là bạn bè của cậu!"

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là vì muốn tốt cho cậu mới làm như vậy, Thịnh Mỹ......"

"Nhiều chuyện." An Thúy lạnh lùng nói: "Các người chẳng qua là cảm thấy hắn xâm phạm tới lợi ích của các người mà thôi, ít nói mấy lý do đường hoàng này đó đi, đừng xem tôi như đứa ngốc mà chơi. Tôi có chán ghét Lam Thịnh Triết, thì hắn cũng là em trai cùng cha khác mẹ với tôi, trừ tôi, không có người nào có tư cách khinh nhục hắn."

Lam Thịnh Triết ngơ ngẩn.

Bên trên lại là một phen cãi cọ cầu xin, sau đó an tĩnh xuống, tựa hồ là đã rời đi.

Lam Thịnh Triết dựa vào tường, thẳng đến chuông vào học vang lên, hắn mới chợt hoàn hồn, vội vàng xách theo cặp sách đi lên.

An Thúy tựa hồ mới vừa kéo cặp sách ra, nhìn sách toán của hắn nhíu mày, Lam Thịnh Triết vội vàng chạy vào trao đổi lại, nhìn sắc mặt An Thúy, có một chút ghét bỏ cùng không kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Lam Thịnh Triết xách cặp của mình xuống lầu, chuông học đã vang từ lâu, nhưng hắn lại một chút cũng không nóng nảy trở lại lớp, hắn vừa đi, vừa có chút xuất thần nghĩ tới lời nói kia của An Thúy......

Không, bình tĩnh lại, Lam Thịnh Triết, ngươi quên mẹ ngươi chết như thế nào sao? An Thúy dựa vào cái gì mà cảm thấy sự tồn tại của hắn ghê tởm? Người đàn ông kia thì có gì uy nghiêm? Cho dù hắn không tồn tại, thì ông ta cũng là người đàn ông đã xuất quỹ, cho dù trong lòng cô có xem hắn như em trai, thì cũng chỉ là một đứa em trai chán ghét, có thể bắt nạt và ruồng bỏ như chó với mèo, không đáng tiền, cũng không có tình cảm gì.

Hắn hít sâu một hơi, đem chút khác thường trong lòng áp xuống, thần sắc tối tăm bước nhanh về phía trước.

Đã đi học, thì lão sư cũng không làm khó xử hắn, trong ánh mắt có vài phần thương hại đối với hắn, nội tâm Lam Thịnh Triết đối việc này không hề dao động, thậm chí còn có chút trào phúng. Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, phát hiện trong ngăn kéo có mấy phong thư, mở ra thì thấy, lại là những lời an ủi cổ vũ hắn, thậm chí vì hắn mà lòng đầy căm phẫn nguyền rủa An Thúy.

Thật là buồn cười, ngay cả dũng khí lưu lại tên cũng không có, lại còn nghĩ tới cứu vớt người khác? Dù sao thì viết mấy chữ lại không uổng bao nhiêu sức lực, cũng không cần trả giá cái gì. Còn có thể đem hắn trở thành thùng rác, làm bộ chung kẻ địch với hắn, trên thực tế là phát tiết bất mãn đối với An Thúy, thậm chí có còn có người cổ động hắn phản kháng An Thúy làm cho An Thúy đẹp mặt.

Hắn gặp được quá nhiều người như vậy, nhân tâm chính là loại đồ vật ghê tởm.

Lam Thịnh Triết lãnh khốc âm u nghĩ, nhưng vẫn làm ra một bộ dáng thuận theo cảm kích, xem như báu vật, bỏ vào cặp sách, chờ sau khi tan học lại xử lý.

Kết quả sau khi tan học, mới vừa lên xe, hắn còn chưa kịp đem mấy thứ đó xử lý, thì nghe An Thúy nói: "Đem cặp sách của cậu đưa cho tôi."

Trong nháy mắt cái ót Lam Thịnh Triết đổ mồ hôi lạnh, trong lòng khẩn trương đến căng thẳng bồn chồn. Trong đầu óc đều là An Thúy phát hiện sao? Cô biết cặp sách của hắn có đồ làm cô không thích? Nếu như cô nhìn thấy thứ đó sẽ như thế nào? Cô lại sẽ cho mình cái dạng trừng phạt gì?

An Thúy thấy hắn sững sờ, mày nhíu lại: "Còn muốn tôi lặp lại lần nữa?"

Lam Thịnh Triết đành phải tim đập như sấm lề mề đem cặp sách đưa qua, trong đầu bay nhanh hiện lên rất nhiều kiểu phản ứng tiếp theo mình phải làm gì, làm thế nào mới có thể đem lửa giận của An Thúy ép xuống thấp nhất.

An Thúy kéo khóa kéo, từ bên trong tùy tay lấy ra mấy quyển sách cùng mấy quyển bài tập, càng xem mày càng nhăn chặt, "Lam Thịnh Triết, cậu là thiểu năng trí tuệ sao, câu hỏi đơn giản như vậy, cũng có thể làm sai?"

Lam Thịnh Triết sửng sốt, gì?

"Thi giữa kỳ tiếp theo cậu tính toán được bao nhiêu điểm?"

Lam Thịnh Triết: "......"

Đêm đó, thời điểm An Thúy phân phó người hầu đem một xấp bài thi cùng một xấp sách luyện tập thật dày nện ở trước mặt Lam Thịnh Triết, 524 cảm thấy rất sợ hãi. Lam Thịnh Triết cũng trong nháy mắt hận không thể quay ngược thời gian trở lại buổi sáng hôm nay, hung hăng gõ tỉnh chính mình không nên đem cặp sách lấy sai, như vậy thì An Thúy sẽ không nhìn thấy vở bài tập toán của hắn, cũng sẽ không phát hiện hắn theo không kịp chương trình học của trường học, cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này.

Lam Thịnh Triết theo không kịp chương trình học của trường học, kỳ thật cũng không thể trách Lam Thịnh Triết, Nhất Trung là trường học quý tộc, hơn nữa còn là trường học quý tộc rất coi trọng thành tích học tập, lực lượng thầy giáo rất cường đại, giáo án tự nhiên cũng là tốt nhất, mà trường học trước kia của Lam Thịnh Triết chỉ là trường học ở trấn nhỏ a, sau khi chuyển trường lại đây trong lúc nhất thời không theo kịp là chuyện bình thường.

Nhưng mà An Thúy lại cảm thấy nếu trong đợt kiểm tra giữa kỳ mà hắn có thành tích khó coi, thực mất mặt, cho nên đem Lam Thịnh Triết ra giáo huấn một lần, yêu cầu hắn lập tức kéo thành tích lên cao cho cô.

Lam Thịnh Triết ngồi yên ở trên bàn học, nhìn đống bài tập mà An Thúy điên cuồng bố trí này một hồi lâu, đột nhiên tát mặt mình một cái, đây là cái cơ hội tốt! Thật sự là buồn ngủ thì có người đưa gối.

Lam Thịnh Triết lập tức thuận thế bò lên, một khi gặp được đề khó thì chẳng biết xấu hổ mà đi thỉnh giáo An Thúy, bởi vì hắn canh thời gian rất tốt, cho nên rất nhiều thời điểm An Thúy đều dạy hắn.

Lam Thịnh Triết thật ra rất kinh ngạc An Thúy cư nhiên lại là học bá, tuy nói cô kỳ thật vốn dĩ là học sinh có thành tích không tồi, nhưng mà cô lại biểu hiện ra ngoài kiêu căng bá đạo, làm cô thoạt nhìn như là người có bộ dáng sẽ không ngồi xuống cố gắng học tập, kết quả trăm triệu không nghĩ tới, khi cô giải đề lại nhẹ nhàng tự nhiên, thành thạo như thế.

Hắn thường thường nghe âm thanh giảng bài của cô có chút mê mẩn, sau đó thực mau liền thanh tỉnh lại, mau đến mức giống như chưa từng xuất hiện sai lầm như vậy, trong tiềm thức của hắn cảm giác được có chút bất an, sự tình phát triển như vậy thì sẽ ra sao?

Không không không, đây không phải là mục đích của hắn sao? Cô hiện tại đối với hắn càng tốt, thì cảm tình sẽ càng sâu, cô sẽ không xem mình như cẩu, hắn cũng có thể lợi dụng cô để đạt được càng nhiều quyền lợi, không sai, chính là như vậy, sau đó chờ hắn đủ lông đủ cánh, hắn sẽ trả thù cô, báo thù vì mẹ mình!

__________
10/07/2021.
(~‾▿‾)~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play